Tầm mắt của mọi người nhìn về phía Derek, quả thật không thể tin tưởng, còn Phong Triển Nặc thì lại nở nụ cười, hắn dựa vào tường, trên người bị thương nhưng vẫn nhịn không được mà cất tiếng cười.
“Đây là ngày phấn khích nhất trong khoảng thời gian này của tôi, mọi người không vỗ tay hay sao?” Nếu không bận đè lại vết thương thì hắn sẽ vỗ tay, hắn cơ hồ đã quên mất vết thương ở trên người.
Đón lấy ánh mắt thân thiết và cảnh cáo của Feston, hắn nâng ngón tay ra hiệu cho Feston, viên đạn không bắn trúng ở những nơi nguy hiểm, ít nhất không phải là động mạch chủ, cho nên trong chốc lát hắn không thể chết được.
Lúc này không có người để ý đến ánh mắt trao đổi của bọn họ, vài cú sốc liên tiếp khiến bọn họ đều trở nên hỗn loạn.
“Là thật sao? Là Derek à? Chứng cớ đâu? Trong đội của chúng ta làm sao lại có nội gián?” Clyde không thể chấp nhận chuyện này, “Chẳng phải quyển sổ bị mất là do người của phòng ban khác làm hay sao? Khi Uriel bị giết thì ở hiện trường có nhiều người như vậy, làm sao có thể khẳng định đó là Derek?”
“Các cậu đều do tôi lựa chọn, bối cảnh lý lịch của các cậu đều được tôi nắm rõ ràng…” Sự đoàn kết như vậy là do Feston bồi dưỡng ra, bọn họ đều tin tưởng vào đồng đội, đây cũng là một nhược điểm.
“Derek, trước khi đến Chicago cậu ở đâu?” Không muốn lãng phí thời gian, hắn không đợi Derek trả lời, “Washington, lúc trước cậu ở Washinton, cậu là một đặc vụ vĩ đại, cho nên cậu rất được cấp trên xem trọng, đây cũng là lý do cậu được lựa chọn, nhưng kể từ khi cậu tiến vào đội ST không được bao lâu thì cậu liền nghe theo lệnh của Kraft, cậu nhận một nhiệm vụ đặc biệt, đó là phụ trách giám sát hành động của đội, hơn nữa cậu phải báo cáo theo định kỳ cho tổng cục, tôi nói có sai hay không?” fynnz.wordpress.com
Derek không hề che giấu sự kinh ngạc của mình, “Anh đã biết hết tất cả?”
“Tôi biết có một người như vậy, nhưng vẫn chưa xác định là ai, đội ST được thành lập là trường hợp cá biệt, tổng cục sẽ không mặc kệ, Kraft cũng không thể phiêu lưu, bởi vậy cần phải có người làm nội ứng để giám sát hoạt động của đội đặc nhiệm, cậu chính là người chịu trách nhiệm cho việc này.”
Lời nói của Feston cùng với phản ứng của Derek càng chứng minh đây là sự thật, “Chứng cớ ở trên máy tính của cậu, tôi nghĩ chỉ cần mã hóa được tập tin trên đó thì có thể tìm được các bản lưu báo cáo cho tổng cục, cậu là người cẩn thận, Derek, hơn nữa khả năng quan sát cũng rất tốt.”
Đây là khẳng định, nhưng ngay lúc này lời nói của Feston lại có vẻ như đang châm chọc, Derek không muốn biện giải, “Đúng vậy, tôi nghe lệnh cục trưởng Kraft, nhưng tôi không nghĩ chuyện này có gì sai trái, đây là công việc, công việc của tôi là bảo đảm đội của chúng ta hoạt động bình thường!”
“Cậu đang giám sát người một nhà!” Jonathan lạnh lùng nhìn Derek, ánh mắt của những người khác cũng trở nên lãnh đạm.
“Tôi làm như vậy là vì mọi người, Feston vì chính tình cảm cá nhân của mình mà thiếu chút nữa đã hại toàn bộ đội chúng ta, chẳng lẽ các cậu không thấy hay sao? Anh ấy là Feston Kada, anh ấy làm sao có thể vứt bỏ nguyên tắc của mình để cùng với một tội phạm–” Giọng nói của Derek vang vọng trong tầng hầm, hắn nói một nửa thì im bặt rồi chỉ vào Phong Triển Nặc.
“Mấy người không hiểu anh ấy, anh ấy không vứt bỏ nguyên tắc, chỉ là nguyên tắc của anh ấy khác với mấy người, cho dù là hiện tại thì anh ấy cũng hy vọng tôi đừng giết người vì anh ấy, yêu cầu một sát thủ như vậy, mấy người có nghe thấy một chuyện nực cười như thế bao giờ hay chưa?” Phong Triển Nặc bật cười, hắn mở miệng xen vào khiến cho mọi người chú ý, bọn họ thiếu chút nữa đã quên nhân vật mấu chốt của chuyện này.
“Tôi đã bảo cậu đừng nói nữa mà!” Feston tiến lên ngăn cản, Phong Triển Nặc chỉ lắc đầu rồi chậm rãi thở hắt ra, “Yên tâm, vẫn chưa thể chết được.”
“Chúng tôi không cần hiểu anh ấy là vì anh ấy căn bản không cần chúng tôi hiểu, sếp chưa bao giờ cần.” Jonathan tiếc nuối thở dài, “Cho nên khi biết chuyện của hai người thì tôi rất hoảng sợ, không ngờ Derek cũng đã biết từ lâu….”
“Đầu tiên là tai nghe luôn bị hỏng rất trùng hợp, nó luôn bị hỏng khi hai người ở cùng nhau, chẳng lẽ không khả nghi hay sao? Sau đó hai người cùng nhau đi ra từ sòng bài casino dưới lòng đất ở Las Vegas, còn có U Linh có thể đào tẩu khỏi trụ sở của chúng ta, sau đó là bức tranh phác họa dùng để truy nã bị mất, thái độ của sếp đối với U Linh cũng có một chút khác biệt, hơn nữa lần đó xảy ra vụ nổ, tôi đã tận mắt nhìn thấy hai người ôm nhau–” Derek là người quan sát tỉ mỉ, nhiều lần trùng hợp, lần lượt hoài nghi, hắn chưa từng lơ là việc quan sát.
“Hóa ra cậu đã thấy.” Phong Triển Nặc nhớ đến lần đó xảy ra vụ nổ, Mine làm nhà của Feston bị nổ tung, mà hắn và Feston đứng dưới gốc cây ôm hôn quên trời quên đất.
“Tôi đã thấy thì không thể giả vờ như không phát hiện, tôi lập tức đem chuyện này báo cáo với cục trưởng Kraft, vốn chỉ là nghi ngờ, nhưng hiện tại quả thật có thể xác định chắc chắn.” Đối với Derek mà nói thì đây là một đả kích không nhỏ.
Feston vẫn nghĩ rằng mình không biểu hiện nhiều lắm mà thật sự lại hoàn toàn tương phản, từ lâu đã để lộ rất nhiều dấu vết, những người khác không phải không có cảm giác, chẳng qua không ai dám suy luận theo hướng kia mà thôi.
“Kraft sắp xếp hết thảy cho cậu, hứa hẹn sau khi bắt được cậu ấy thì sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này, cậu là một cấp dưới trung thành nhưng không phải là một cảnh sát tốt, Derek, cậu không có phán đoán của riêng mình.” Lời nói không nể tình của Feston tựa như một cái tát lên mặt Derek.
“Vậy còn anh thì sao? Người thừa kế tập đoàn Kada, vì sao anh phải làm FBI, vì để chứng minh mình là một cảnh sát tốt hay sao?” Derek thẹn quá hóa giận, hắn nói ra tin tức mà mình đã điều tra.
“Kada? Tập đoàn Kada? Sếp là người thừa kế?” Mọi người ồ lên, Derek biết rõ đã không thể vãn hồi, “Đội đặc nhiệm là vì anh mới được thành lập, sếp, tôi còn gọi anh là sếp bởi vì tôi thật thích nơi này, thích đội ngũ này, tôi không muốn phản bội mọi người, nhưng bởi vì chuyện của anh mà tổng cục có ý định giải tán đội ST của chúng ta, anh có biết hay không?”
Hắn rống to mà chỉ trích, giống như hết thảy lỗi lầm đều do Feston không chịu khống chế tình cảm, khuôn mặt cứng rắn của Feston không có biểu cảm gì đặc biệt, “Dù sao thì mọi chuyện cũng sẽ phát triển như vậy.” Dường như hắn đã sớm đoán được cục diện này.
Phong Triển Nặc hơi nheo mắt lại, tập đoàn Kada có giao dịch với chính phủ, hơn nữa lại có quan hệ đặc biệt với thượng cấp của FBI, có tập đoàn Kada làm chỗ dựa, lão già Kraft kia làm sao dám động vào Feston?
“Đến đây là đủ rồi, ắt hẳn là cậu đã hiểu rõ mọi chuyện, hiện tại tôi phải đưa cậu đến bệnh viện.” Feston đi đến bên cạnh Phong Triển Nặc, khẽ nói với hắn, hơn nữa không tính chờ hắn đồng ý mà cứ trực tiếp móc điện thoại từ trong túi của hắn ra, “Gọi Bob đến đây, bảo anh ấy đưa cậu đi.”
Feston biết Phong Triển Nặc sẽ không tin bất kỳ ai, muốn tìm một người đưa hắn đến bệnh viện mà hai người bọn họ đều tin tưởng thì chỉ có một mình Bob.
Trong di động không có danh bạ, Phong Triển Nặc bấm một dãy số rồi ném cho Feston, “Anh muốn tôi rời đi trước khi Mai Garrett đến đây à?” Hắn như cười như không.
Sau khi Feston nói chuyện với Bob xong thì khẽ hôn vài cái lên khuôn mặt tái nhợt của Phong Triển Nặc, không cho đối phương phản bác, “Đã bị thương thì đừng gây thêm phiền phức cho mình nữa.”
Đã bị mọi người biết quan hệ của bọn họ cho nên Feston cũng không cần che giấu, giống như đám lính của hắn ở xung quanh đã hóa đá, lúc này Phong Triển Nặc mới cảm giác được thể lực đang bị xói mòn, hắn cũng không muốn ở cùng với nhiều FBI như vậy.
“Trước khi tôi đi chẳng lẽ anh không lưu lại cái gì làm kỷ niệm hay sao?” Hắn vỗ nhẹ khuôn mặt của Feston rồi chạm vào môi của mình, chính là muốn một nụ hôn, không ngờ Feston lại bế hắn lên, vừa đi ra khỏi gara vừa cúi đầu hôn lên môi rồi hôn xuống cổ của hắn.
Bob đã đậu xe ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng nhìn thấy đám thành viên của đội ST ở bên trong, hắn không hề nhiều lời, “Đừng làm chuyện buồn nôn trước mặt một ông già như tôi, lên xe nhanh đi!”
“Anh đi bằng phi thuyền đến đây hả?” Phong Triển Nặc không ngờ Bob lại đến nhanh như vậy, Bob hừ một tiếng, “Xem như cậu may mắn đi, tôi ở ngay gần đây.”
Ngay gần đây không có quan bar, cũng không phải là nơi mà bình thường Bob sẽ lui đến, khả năng duy nhất là Bob nhận được tin tức có vụ đấu súng ở nơi này, đã xảy ra chuyện, hơn nữa cũng liên quan đến Phong Triển Nặc cho nên đã đến sẵn để chờ đợi.
“Bob, cám ơn.” Hắn nằm ở băng sau, Bob ngồi ở phía trước lại tựa như chưa nghe thấy gì, “Chú ý đến vết thương của cậu, tôi mới thay đệm mới, đừng làm dơ chúng nó.”
“Cùng lắm thì đền cái mới cho anh thôi.” Hắn nhắm mắt, giọng nói của Bob bỗng nhiên trở nên cao vút, “Cậu chết rồi thì tìm ai đền đây?”
Hắn vừa ôm vết thương vừa cười ha ha, “Như vậy thì tôi mới lời chứ.”
Bob thở dài, “Tuyệt đối đừng chết nha, Noy.”
“Cậu ấy sẽ không sao.” Lời nói kiên định như thế chỉ có thể xuất phát từ Feston, Phong Triển Nặc nhướng mày, có một chút mệt mỏi, nhưng nụ cười vẫn hiện diện trên môi, “Còn phải nói.”
Bob nhìn người đàn ông vẫn đứng ở bên ngoài xe, hắn đạp chân ga, chạy về hướng bệnh viện gần nhất.
Feston phải ở lại để giải quyết một đống rắc rối, thông qua cửa sổ Phong Triển Nặc có thể nhìn thấy Feston vẫn đứng ở đó, cảnh vật dần dần lui ra sau, thân ảnh của Feston cũng dần dần mơ hồ, kế tiếp mọi chuyện sẽ giải quyết như thế nào, cho dù là Feston thì có lẽ cũng sẽ cảm thấy đau đầu.
Cơ hồ không cảm giác được sự đau đớn của vết thương, có lẽ là vì đã đau đến chết lặng, hắn nhắm mắt, khống chế hô hấp của mình, hiện tại hắn không hề muốn chết.
Bọn họ cũng chưa phát hiện ở đằng sau chiếc xe của Bob có một chiếc xe hơi màu đen bám theo không gần cũng không xa, mãi cho đến bệnh viện.
………..
P/S: Đúng là màu mè, em Nặc còn nhõng nhẽo chồng nữa, đòi ôm hôn mới chịu đến bệnh viện.