Tuy rằng hiện nay vẫn chưa xác định Mục Quang Minh thuộc chủng loại nào, nhưng Vu Hằng đối với tên kia phần nào mất dần đi cảnh giác thật ra mà nói, hắn nghĩ rằng đều cũng là người làm công cả, tội gì phải khó dễ nhau.
Mọi thứ lại trở về như thường lệ, người nên đi làm thì đi làm, người nên canh WC thì tiếp tục canh WC, chỉ là Vu Hằng bớt thời gian đi siêu thị mua về một cái bô đặt dưới gần giường dù có không sợ đi nữa, hắn cũng không đủ dũng cảm trước mặt người khác móc ra tiểu đệ nhà mình mà đi. Huống chi hiện tai WC này vẫn là nơi người ta công tác, tốt xấu gì cũng coi như là nơi công cộng, tuy rằng WC nhà hắn bỗng chốc biến thành nơi công cộng vẫn là khiến hắn có chút phiền muội.
Dựa theo giải thích của Mục Quang Minh, mỗi nhà vệ sinh đều có một vị thần riêng, chẳng qua đây là nơi công tác cấp thấp nhất, bị thần giới phỉ nhổ. Cho nên xí thần không phải là những vị thần về hưu thì cũng là những tân thần được lựa chọn ra từ hồn phách của những thân thể mới chết.
Mục Quang Minh lúc lắc rủ xuống hai chân trong không trung: “Nghe tiền bối nói, chờ thân thể ta được hỏa tang tốt thì ta sẽ chính thức thuộc về thế giới bên kia. Đến lúc đấy ngươi sẽ không nhìn thấy ta nữa. Sau này đi vệ sinh nhớ phải ngắm cẩn thận nha.” Ngươi kia nói xong, không biết nghĩ tới cái gì lại ôm bụng cười ha ha tới nửa ngày.
Vu Hằng nghe hắn cười đến cao huyết áp: “Cười cái sht a!” Hắn đổi tư thế chồi, hung hăng hút điếu thuốc: “Nói như vậy, ngươi vừa mới chết!”
“Chết rồi, chẳng qua không hiểu vì sao lại mang bộ dáng này.” Mục Quang Minh cúi đầu nhìn nhìn tay mình, đột nhiên kinh ngạc: “Lẽ nào không ai phát hiện ra thi thể của ta, cho nên ta vẫn là mang bộ dáng này.”
“…” Miệng Vu Hằng giật giật, không nói chuyện.
Mục Quang Minh nặng nề thở dài, u oán nói: “Chưa biết chừng thi thể ta đã thối nát rồi.”
“…”