Như Ngọc là quỷ, không nên nhìn, cũng không nên sờ vào.
Vì vậy, vị thư sinh túm chặt vạt áo: “Định sờ nữa sao?”
Lời tác giả:
Đoạn đầu là bối cảnh nữ quỷ gặp thư sinh, chỉ một chữ: Tuyệt, thêm một thành ngữ thì là “sống sắc sinh hương”. Nữ quỷ kia tên Như Ngọc, vào lần đầu bay tới gian phòng mà thư sinh thuê, Thiệu Tịch Ngôn đang cởi sạch tắm rửa. Thân người trắng nõn nà lại để Như Ngọc vốn chưa lấy chồng đã bỏ mạng nhìn thấy, nhất định không nên tò mò, không nhìn không liếc. Vì vậy, Như Ngọc xấu hổ phiêu diêu bay đi,… rồi lại quay lại.
Thư sinh người ta vừa mới đi nghe diễm khúc về, tắm nước lạnh vẫn chưa hết dục vọng, đang dùng tay giải quyết. Thử nói xem, cái chuyện một cô nương bình thường ắt hẳn sẽ cảm thấy xấu hổ, vậy mà con nhóc Như Ngọc này não ngắn lại còn bị hóa đá, sửng sốt rồi mắng: “Hạ lưu! Bại hoại!” rồi dí mặt xuống nhìn vật kia của thư sinh 囧 , đã vậy lại còn sờ loạn. Ta thấy, sự tò mò của nàng thật quá mức, chẳng nhẽ quỷ cũng không biết xấu hổ sao? À quên, nàng còn nghĩ là mình sẽ không sờ được, ai ngờ lại chạm được vào cái kia. Cuối cùng, nàng sợ hãi bỏ chạy.
Lại nói về nam chính của chúng ta, vị thư sinh kia. Hắn có thể thấy nữ quỷ là bởi hắn có đôi mắt âm dương. Thiệu Tịch Ngôn thấy thân hình đẫy đà của nữ quỷ, từ nhỏ đến lớn chưa thấy ai hơn nhưg cũng không làm chuyện gì, nghĩ rằng nàng da mặt mỏng sẽ bị dọa chạy mất, không ngờ nữ quỷ kia lại là đồ háo sắc, sờ loạn hắn làm hắn… ôi trời!
Bình luận truyện