Xem Pỏn Quá Nhiều, Tôi Bị Bắt Lên Đồn

Chương 1




Cảnh sát gọi điện cho tôi, yêu cầu sau này tôi không được xem quá nhiều trang web rác nữa.

Tôi không phục: "Sao đấy, anh chưa từng xem à?"

Người bên kia sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vấn đề của cô tương đối nghiêm trọng, cần phải phải đến cục để nói trực tiếp."

Tôi cắn răng: "Lần trước xem mắt còn nói muốn phát triển thêm với tôi, phát cái đầu anh á!"

Rất nhanh tôi liền biết, mọe kiếp nhận nhầm người rồi!

1

"Thực xin lỗi chú cảnh sát, cháu sai rồi."

Tại đồn cảnh sát, vừa đến nơi tôi đã lập tức nhận sai.

Chỉ thiếu chút nữa đã ôm đùi người ta khóc không thành tiếng.

Đột nhiên có một tiếng cười khúc khích truyền đến từ phía sau.

Đồng chí cảnh sát trước mặt chỉ chỉ người phía sau tôi: "Tôi không phụ trách chuyện này, là cậu ấy phụ trách, cô tìm cậu ta đi."

Tôi quay đầu nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ đẹp trai với vẻ ngoài lạnh lùng, mặc đồng phục cảnh sát trang nghiêm.

Anh đang ngồi tại bàn làm việc của mình.

Cũng không biết đôi mắt đen kịt kia đã theo dõi tôi bao lâu rồi.

Tôi như đứa trẻ phạm sai lầm trong trường mẫu giáo, cúi đầu chậm rãi đi tới.

Kết quả đối phương ngoài cười nhưng trong không cười nói:"Nhận lỗi nhanh, mà nhận nhầm người cũng nhanh ha?"

"Chú cảnh sát ơi, cháu thật sự sai rồi huhuhuhu...".

Anh khẽ nhíu mày, cười nói: "Tôi rất già?"

Tôi cuống quít lắc đầu: "Không già không già, lần đầu tiên vừa nhìn thấy anh tôi đã cảm thấy anh chính là một chú cún con trẻ tuổi rồi!"

Mẹ kiếp, sao thốt ra được câu này hay vậy ta?

Anh khẽ nhướng mày không phủ nhận, cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Chậm rãi đọc chữ, tầm mắt nhìn kỹ toàn thân tôi: "Xem mắt?"

Tại sao cái hay không nói toàn nói cái xấu không dị! Cứu tôi trời ơi!

Sao mà tôi ngờ được giọng nói của anh sẽ giống với giọng đối tượng hẹn hò của tôi chớ?

Trước ngực anh có một thẻ bảng tên, lúc này tôi mới để ý tới tên của anh.

Tạ Thiên Dịch.

Tạ Thiên Dịch chú ý tới tầm mắt của tôi, nhếch môi với tôi: "Nhìn đủ chưa?"

Nụ cười của anh làm tôi mê mẫn đến ngơ ngác, tôi ngẩn ngơ gật đầu.

"Vậy viết một bản cam đoan đi, cam đoan sau này sẽ không truy cập vào trang web độc hại nữa."

Tôi mở to hai mắt, gần như là không thể tin được cất cao giọng:

“Cái gì?! Không được đâu!"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi.

Tôi lập tức rụt đầu lại, tròng mắt đảo qua, cái khó ló cái khôn: "Cảnh sát Tạ, anh sẽ để bạn gái mình viết cái này sao?"

Tạ Thiên Dịch: "Nếu là bạn gái của tôi, tôi có trách nhiệm giúp cô ấy giải tỏa, giúp cô ấy tránh xa các trang web có hại, tự nhiên cô ấy sẽ không có cơ hội bị gọi tới đây để trực tiếp khuyên nhủ."

Tôi cố chấp hỏi: "Vậy cô ấy có phải viết kiểm điểm không?"

Tạ Thiên Dịch ngẩn ra: "Không, bởi vì tôi sẽ giám sát cô ấy."

Tôi tra hỏi: "Vậy cảnh sát Tạ có bạn gái chưa?"

Anh khẽ nhíu mày, rõ ràng đã nhận ra chút tư tâm của tôi.

Nhưng vẫn khẽ nhếch khóe môi, giọng nói trong vắt mê người: "Chưa có."

Hai mắt tôi tỏa sáng, nắm chặt tay anh: "Vậy em làm bạn gái anh nha!! Còn anh giám sát em!"

Chung quanh lập tức vang lên tiếng ồn ào.

“Vậy cũng được nữa hả? Thế lần sau tôi phải kiểm tra xem ai đang truy cập trang web độc hại mới được!"

"Cảnh sát Tạ may ghê ta! Cô gái trẻ khá lắm, mau đồng ý đi chứ!"

Nhưng mà đương sự lại không mặn không nhạt nhìn chằm chằm tôi, đầu lưỡi chống lên hàm, không chút để ý "chậc" một tiếng.

"Em thật sự không nhớ tôi sao?"

2

Tôi ngẩn ra, nhìn kỹ anh vài lần.

Anh thực sự là một chút quen thuộc, nhưng trong đầu tôi lại chẳng có kí ức gì cả.

Thành thật lắc đầu.

Anh cười một tiếng rất khẽ, tự giễu thu hồi tầm mắt.

"Được thôi, vậy để tôi giám sát em đi?"

Tôi vừa nghe có cơ hội, hai mắt lập tức tỏa sáng lấy điện thoại di động ra.

"Cảnh sát Tạ, thêm wechat nhé?"

Anh khẽ đáp một tiếng, lấy điện thoại ra quét mã cho tôi.

"Đinh" một tiếng, đập vào mắt chính là ảnh đại diện WeChat của anh, một tấm ảnh hoạt hình nho nhỏ.

Nó giống như ảnh chụp màn hình của một trò chơi.

Tên WeChat: RM.

Nhưng tôi thực sự không có ấn tượng.

Sau khi thêm bạn tốt, thái độ của anh đối với tôi vẫn lạnh nhạt: "Được rồi, có thể về rồi đấy, sau này đừng truy cập vào những trang web rác rưởi kia, với chỉ số thông minh của em—— dễ bị lừa lắm."

Tôi không phục, nhưng hiện tại vẫn còn ở địa bàn người ta.

Lập tức nuốt lại hết những gì muốn nói, ngoan ngoãn chào hỏi vội vàng về nhà.

Sau đó xem wechat của Tạ Thiên Dịch, trong vòng kết bạn ở trang chủ tôi phát hiện anh không có một người bạn nào.

Chỉ có hình nền là một dòng chữ remember me viết tay.

Chữ ký là Yên Vũ Giang Nam.

Tôi độc thân từ trong bụng mẹ, lúc nhìn thấy Tạ Thiên Dịch trừ có chút cảm giác quen thuộc khó hiểu ra.

Còn có một loại cảm giác tim rung động tê dại.

Đời người cũng chỉ có mấy chục năm, tôi nghĩ hôm nay lúc ở cục cảnh sát mình đã dũng cảm như thế thì lúc trở về cũng không được dễ dàng bỏ qua.

Tôi lập tức click vào khung chat, bắt đầu trò chuyện với anh: [Cảnh sát Tạ, có bận không? 】

Tạ Thiên Dịch: [Sao đấy, cần tôi giám sát à? 】

Khuôn mặt già nua của tôi đỏ lên: [Còn chưa đến lúc, không cần vội. 】

Tạ Thiên Dịch: [Vậy em vội gì? 】

Tôi: [Vội yêu anh đó! 】

Dường như anh bị dọa mất rồi nên đã dừng lại một lúc.

Một lúc lâu sau, một tin nhắn âm thanh được gửi tới, hơn nữa còn có chút uất ức: "Không thích thì mắc gì muốn yêu hả, Kiều Yên Yên."

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại di động.

Tạ Thiên Dịch... Làm sao anh biết tên cũ của tôi?

3

Kiều Yên Vũ là tên được đổi sau này, trước năm lớp 12 tôi vẫn dùng tên Kiều Yên Yên.

Ngay cả biệt danh trong trò chơi cũng lười nghĩ, trực tiếp dùng tên của mình là Kiều Yên Yên.

Tôi nhớ rõ trước khi học lớp 12 tôi rất thích một trò chơi nuôi dưỡng, lúc ấy ID của tôi được đặt tên là Kiều Yên Yên.

Nhưng sau khi học hết trung học, không ai biết tên trước đây của tôi.

Trong đầu tôi đột nhiên nhớ tới câu nói trước đó của anh "Em thật sự không nhớ tôi sao?"

Tôi lại nhắn cho anh: [Em còn nhớ anh mà, vì vậy em mới cảm thấy anh quen quen í! 】

Cái này gọi là tiền trảm hậu tấu, lên thuyền trước mua vé sau.

Chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn chút, tôi sẽ nhớ ra anh là ai thôi.

Nhưng tôi không ngờ là, chuyện này có ảnh hưởng lớn tới anh như vậy.

Bên kia im lặng thật lâu, tôi không biết đã trôi qua mấy phút rồi.

Chỉ là điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông gọi điện của wechat, tên của Tạ Thiên Dịch xuất hiện trên màn hình.

Trái tim tôi bỗng nhiên run lên, do dự vài giây vội vàng nhận nó.

Nhỏ giọng nói: "Alo?"

Tạ Thiên Dịch thở hổn hển, giọng nói vừa gấp vừa run: "Xuống đây."

Tôi còn chưa kịp phản ứng: "Hả? Vừa rồi em đâu có truy cập vào trang web độc hại đâu? Em thật sự là công dân tốt mà huhu~~~..."

Trễ thế này còn muốn gọi tôi đến đồn cảnh sát sao?

Nhưng tôi thực sự không có làm gì hết!

Giọng nói của Tạ Thiên Dịch tràn ngập ấm áp, giống như mặt trời mọc ở phương đông: "Anh đang ở dưới lầu nhà em, Kiều Yên Yên, anh đợi em lâu lắm rồi..."

Âm cuối khàn khàn uất ức, như chú chó lớn bị bỏ rơi.

Tôi ngẩn ra, vội vàng chạy đến cửa sổ, nhìn thấy có một chiếc xe off-road màu đen dưới lầu.

Một bóng người thon dài cô đơn dựa vào đầu xe, anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen, khuôn mặt xuất chúng, không nhìn rõ vẻ mặt.

Trái tim tôi đập thình thịch.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của tôi, ánh mắt của anh cách năm tầng lầu, trực tiếp chiếm đoạt tầm mắt của tôi.

Tôi vội vàng kéo rèm cửa.

Nói với Tạ Thiên Dịch đang chờ đợi: "Đợi một chút."

Sau khi xuống lầu, tôi lập tức chạm vào ánh mắt Tạ Thiên Dịch.

Ánh mắt của anh đen kịt thâm trầm, giống như màn đêm dày đặc này, xông thẳng vào đáy lòng tôi.

Anh sải bước về phía tôi, chỉ vài giây đã đến trước mặt tôi.

Rồi ôm cả người tôi vào lòng.

Thậm chí tôi còn nghe thấy rõ nhịp tim đập thình thịch của anh.

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn, còn đang dồn dập th ở dốc của anh: "Kiều Yên Yên, vì sao lâu như vậy mới nhớ ra anh."

Vừa rồi tôi ngơ ngác là vì tôi bị quyến rũ bởi ánh mắt của anh.

Hiện tại ngu người là vì tôi muốn khờ luôn rồi.

Cứu tôi với!

MN, rốt cuộc tôi đã gặp anh từ khi nào?

Đôi tay tôi cứng đờ treo phía sau anh, cuối cùng chậm rãi rơi xuống lưng anh.

Nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc của anh.

Giọng nói cũng chậm lại: "Xin lỗi nha... Chắc tại em bận xem các web rác nên mới bị lâu dị á?"

Thân thể anh bỗng nhiên cứng đờ.

Tiếng nói có chút bất lực, giọng khẽ run rẩy lại cực lực kiềm chế: "Kiều Yên Yên, em vẫn chưa nhớ ra anh..."

Một giọt nước mắt rơi xuống cổ tôi một cái “bộp”.

Nóng lắm.

Tôi không nhịn được co rúm lại.

Chột dạ dần dần được thay thế bằng những cảm xúc khác.

Áy náy dần dần tràn ngập trái tim, cực kỳ khó chịu.

Tôi nói: "Em xin lỗi, em thực sự không nhớ... Nhưng em sẽ thật cố gắng nhớ lại!"

Anh buông tôi ra, đuôi mắt ửng đỏ hình như đã khôi phục lại bình thường.

Khẽ cười nói: "Anh không trách em."

Tôi đưa tay ôm anh, không biết nên an ủi như thế nào.

Trước khi trở về, người tôi đã đơ ra một lúc.

Tôi không biết liệu anh cảm nhận được không.

Nhưng tôi nghe được, tiếng nói thất thanh của anh.

"Nhưng tại sao, tại sao chứ...".

Tại sao ư?

4

Tạ Thiên Dịch nhất định rất quan trọng đối với tôi.

Sau đêm đó, tôi thường mơ thấy một chàng trai đáng yêu, nhìn trộm tôi một cách vụng về.

Bị tôi phát hiện sẽ vội vàng quay đầu đi.

Anh không biết con gái sẽ thích gì, nên vụng về dùng cách của mình để lấy lòng tôi.

Liên tục mơ thấy ba lần, sau khi thức dậy hai lần vào ban đêm.

Tôi quyết định hỏi bạn bè và mẹ tôi.

Rằng tôi có quên bạn cùng lớp hồi trung học hay người quan trọng nào hay không.

Câu trả lời nhận được là không có.

Chỉ có bạn thuở nhỏ của tôi do dự một lúc mới nói:

"Tớ cũng không rõ cậu có quên ai hay không, nhưng không biết cậu còn nhớ chuyện năm lớp 12 cậu từng bị ngã đập đầu không á?"

Tôi: "?? Tớ không nhớ nữa."

Bạn thuở nhỏ tiếp tục nói: "Lúc ấy cô chú rất lo lắng, còn một năm nữa là thi đại học, đầu óc cậu bị ngã ngu luôn rồi thì biết sao đây? Chỉ là, cậu có ngã hay không ngã thì cũng đều rất ngu rồi ha ha ha!"

Tôi trợn trắng mắt: "Cút đi!!"

Lúc này cậu mới nói đến trọng điểm: "Chỉ là tớ thật sự không nhìn ra cậu có quên ai hay không, nhưng sau đó cậu không thích chơi game nữa mà toàn tâm toàn ý học tập."

Tôi có một chút ấn tượng, khi đó cha mẹ tôi còn tưởng tôi bị đoạt xá.

Đưa tôi đến gặp giám đốc bệnh viện tâm thần.

Kết quả là không có gì.

Không hỏi được chút thông tin có ích nào, tôi nói với cậu ấy thêm vài câu rồi cúp máy.

Hiện tại tôi luôn có cảm giác tội lỗi, vì không nhớ được rốt cuộc Tạ Thiên Dịch là ai.

Thế nên, tôi định dẫn anh đi chơi game!

Tôi lập tức nhắn tin cho anh: [Tạ Thiên Dịch, chơi game không? 】

Tạ Thiên Dịch trở về rất nhanh: [Game gì? 】

Tôi ngay lập tức nhắn cho anh biết các game cặp đôi rất hot gần đây, còn kèm theo câu: [Rất thú vị! Em gánh anh nhé! 】

Anh ấy đồng ý, chúng tôi đã lập nick ngay sau đó.

Tôi còn chưa vào chơi, giọng nói trong trẻo có sức hút của anh truyền tới.

Đi kèm với tiếng dòng điện tinh tế.

Nó lập tức đánh vào trái tim tôi.

Anh hỏi: "Tài khoản của em là tài khoản mới hả?"

Tôi cười một tiếng: "Đúng, đúng đó."

"Em xác định —— em có thể gánh anh á?"

Tôi phản bác: “Nghĩ gì đấy? Nghĩ gì đấy! Em tuyệt đối có thể đó! Chờ chút đã để em sửa nickname lại cái.”

Nickname này là một chuỗi tiếng Anh.

Nhớ tới nickname trong trò đùa địa ngục của cặp đôi hot trên mạng ——

【Điên cuồng đạp cái chân lành của người què. 】

【Điên cuồng chọc một mắt sáng của độc nhãn. 】

Tôi không thiếu đạo đức như vậy, vì vậy tôi đã đặt tên là...

[Điên cuồng húp lòng đỏ trứng của kẻ xấu. 】 [Kuáng xī huàidàn de dànhuáng.]

Tôi cũng không thèm xem lại, trực tiếp nhấn xác nhận.

Kết quả trong tai nghe truyền đến tiếng nói nghi hoặc của Tạ Thiên Dịch.

"Điên cuồng húp trứng… của kẻ xấu?"