Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Chương 67: Barcelona




Cố Tịch thấy Phương Phi đi phía trước, hứng chí cảm thán, “Đẹp quá, đẹp quá!”. Thật quá đẹp, trước khi đến Barcelona ở Tây Ban Nha, họ cũng lên mạng xem hình ảnh, biết nơi này nổi tiếng nhất là các kiến trúc của Gaudi. Nhưng khi bạn thật sự đặt chân lên đó, mới có thể cảm nhận được thế nào là hoành tráng.

Đặc biệt là nhà thờ Thánh Gia trước mặt, rung động, xúc lộng, kiêu ngạo… tất cả đều rất chân thực. Hùng vĩ như thế, huyền ảo siêu hiện thực, dường như không phải được tạo nên bởi con người, nhưng đó lại chính là kiệt tác của kiến trúc sư kiệt xuất nhất, Gaudi, người con của Barcelona. Được xây từ năm 1898, nhà thờ có ba cổng lớn, trên mỗi cổng có bốn tháp nhọn giống như bắp ngô, tổng cộng mười hai cái đại diện ười hai đệ tử của Chúa Jesu, tháp cao nhất đạt đến một trăm hai mươi lăm mét. Nghe nói đến nay vẫn chưa hoàn thành. Đúng thế, một kiến trúc vĩ đại như vậy e rằng phải mất thêm mấy chục năm nữa.

Phương Phi xúc động chạy đến cạnh Cố Tịch, ôm chặt tay cô, “Chúng ta đi chụp ảnh thôi”. Cố Tịch mỉm cười đi theo bạn. Họ tạo dáng trước nhà thờ, chỉ muốn giữ lại thật nhiều kỷ niệm ở mọi góc độ.

Đến lúc chụp ảnh chung, Phương Phi nhờ du khách xung quanh giúp đỡ, nhưng có một cặp vợ chồng trung niên do khác biệt ngôn ngữ nên không nhận lời ngay. Phương Phi chỉ biết tiếng Anh đơn giản, cô nàng vừa cầm máy chụp ảnh vừa ra dấu, vừa nói “Please”. Nhưng cặp vợ chồng đó vẫn ngần ngại. Cố Tịch đang định bước đến thì một người đàn ông ngoại quốc cao lớn đã tiến tói chỗ họ, dùng tiếng Tây Ban Nha lưu loát giải thích, cặp vợ chồng đó cuối cùng đã hiểu. Phương Phi cười cảm kích, Cố Tịch thấy người đàn ông đó cầm lấy máy chụp ảnh của Phương Phi, cười rạng rõ với cô nàng. Lát sau Phương Phi chạy tới chỗ Cố Tịch, anh chàng kia cầm máy, cười ra hiệu với họ.

Phương Phi ôm Cố Tịch, hét to “Cheese”, cười tươi rói.

Anh chàng kia chụp hai tấm rồi cầm máy lại chỗ họ.

Cố Tịch lúc này mới nhìn rõ anh ta, mũi cao, mắt sâu, gò má trắng như ngọc, đẹp trai cực kỳ, chắc anh ta là người Tây Ban Nha, trên mình toát lên vẻ phong tình quyến rũ của miền Nam châu Âu.

Anh chàng đó mỉm cười, đưa máy lại cho Phương Phi. Cô nàng nhìn không chớp mắt, vội cảm ơn bằng tiếng Anh. Người kia dịu dàng bảo không có gì. Sau đó liếc nhanh Cố Tịch và Phương Phi, mỉm cười lên tiếng, mà điều khiến hai cô kinh ngạc là anh ta lại nói tiếng Trung. “Hai bạn là người Trung Quốc à?” Phương Phi ngớ ra nửa giây rồi sung sướng gật đầu, “Vâng, vâng. Anh biết nói tiếng Trung? Giỏi quá”. Anh chàng kia nới không lưu loát lắm, hơn nữa khẩu âm nước ngoài rất nặng, nhưng vẫn có thể nghe hiểu. Anh chàng nở nụ cười tươi, “Một chút”. Phương Phi sáng mắt lên, “Anh là người Tây Ban Nha?”, lúc cô nàng nói “người Tây Ban Nha” còn cố ý nhấn mạnh. Anh chàng gật đầu, “Chào hai bạn, tôi tên Oscar”.

Phương Phi tỏ ra nhiệt tình bất bình thường vói Oscar, hai người nhanh chóng bắt chuyện làm quen. Cố Tịch chỉ cười phụ họa, hóa ra Oscar từng đến Trung Quốc học một thời gian ngắn, biết được chút tiếng Trung đơn giản. Nghe anh nhắc đến Bắc Kinh, Thượng Hải và Tây An, Cố Tịch cười thầm, ấn tượng về Trung Quốc, người nước ngoài thường bắt đầu từ ba thành phố này. Anh ta nói rất hứng thú với Trung Quốc, nên thường xuyên đến thăm thú thắng cảnh ở Barcelona để có thể gặp được người Trung Quốc. Thỉnh thoảng anh ta còn làm hướng dẫn viên, như vậy càng có cơ hội tiếp xúc với tiếng Trung nhiều hơn.

Phương Phi thấy anh chàng yêu mến nước mình thì càng thích thú, vội bày tỏ hành trình tiếp theo rất hoan nghênh anh ta gia nhập. Cố Tịch hơi lo lắng kéo áo bạn, dù sao cũng mới quen, cô nàng không sợ gặp kẻ xấu sao? Nhưng Phương Phi hưng phấn tới độ không nhận ra, chỉ nói tiếng Trung với Oscar, có những lúc nói nhanh quá, anh ta nghe không hiểu thì nhìn cô nàng vẻ nghi hoặc, Phương Phi lại cố gắng nói lại lần nữa, đến khi anh ta hiểu mới thôi.

Nhận lúc Oscar đi trước, Cố Tịch kéo bạn thì thầm, “Như vậy không tốt đâu, hoàn toàn không quen mà”. Phương Phi cười thản nhiên, “Bọn mình cứ đi theo lịch trình, anh ta chẳng qua là người đi chung, không sao. Yên nào, chúng ta có hai người, không sợ. Ai bảo Vi Đào nhà cậu không theo chứ”. Cố Tịch thấy khóe môi giật giật, bất lực nhún vai, anh bận, bận đi họp với mỹ nữ.

Cũng may là Oscar rất lịch sự, ngoài việc giới thiệu thắng cảnh cho họ ra, còn giải thích lịch sử của chúng bằng giọng nửa Trung nửa Tây Ban Nha. Họ cũng không hiểu lắm, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là tự đi. Oscar cũng rất ham học, chỉ đủ thứ và hỏi tiếng nói thế nào? Ba người đã dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để giải thích, cho đến khi đối phương hiểu ra.

Oscar biết họ còn ở lại Barcelona ba ngày thì chủ động xin làm hướng dẫn viên miễn phí, chỉ cần họ dạy anh ta tiếng Trung, Phương Phi tất nhiên đồng ý, Cố Tịch lại ngần ngại. Họ đi chơi vốn là để xả stress, bỗng có thêm một người đàn ông nên cứ thấy kỳ cục thế nào ấy.

Buổi tối về khách sạn, Phương Phi lưu hình ảnh vào laptop. Vừa xem vừa cảm thán Oscar thật đẹp trai, sao Tây Ban Nha chỗ nào cũng thấy trai đẹp vậy? Cố Tịch tắm xong ra ngoài, vừa bôi kem dưỡng da, vừa chọc bạn, “Có phải đã thấy rung động rồi không?”.

Phương Phi chẳng ngại ngùng, “Nếu anh ấy chưa có bạn gái, tớ không ngại có mối tình vượt biên giới đâu”. Cố Tịch hừ khẽ, thật không biết ngại là gì.

Cố Tịch nằm trên giường, đấm bóp hai đùi đau nhức.

“Vẫn giận à?”, Phương Phi dựa vào ghế nhìn cô. Vi Đào vì phải về tổng bộ họp khẩn cấp, bất đắc dĩ đành hủy bỏ chuyển đi Barcelona với Cố Tịch, đổi cho Phương Phi đi cùng. Cố Tịch tuy nói không sao nhưng Phương Phi biết cô luôn buồn bực. Hình như còn nghe nói, bạn gái cũ Khổng Diễm của Vi Đào mấy hôm trước còn gọi điện cho anh.

Cố Tịch cười khẽ, “Được vui chơi còn giận gì?”. Cô nằm nghiêng, chui vào chăn. Anh không đến thì thôi, phải đi gặp Khổng Diễm thì cứ gặp, không liên quan đến cô. Người đẹp cảnh đẹp thế này, cô phải hưởng thụ chứ.

Phương Phi thấy bộ dạng hờn dỗi của Cố Tịch thì rất buồn cười, rõ ràng là hậm hực mà giả vờ như không có gì. Cô nàng nhìn bức ảnh Oscar và Cố Tịch chụp cùng nhau trên màn hình máy tính mà một suy nghĩ thoáng qua, khóe môi nhướng lên.

Hôm sau Oscar quả nhiên y hẹn, đến đi cùng họ. Đầu tiên là tham quan công viên Guell, sau đó là trường đấu bò theo kiểu nhà thờ Hồi giáo, tới lúc hoàng hôn thì đi dạo trên những con đưòng lãng mạn. Vẻ phong tình đặc biệt của Barcelona lan tỏa dưới từng bước chân, họ không cầm lòng được mà yêu mến thành phố xinh đẹp này. Đặc biệt là buổi tối, khi họ đi qua khu phố mang phong cách Gothic, những con hẻm nhỏ xưa cũ toát lên một hơi thở lịch sử đặc biệt, cứ cảm thấy vài ký ức nào đó chôn sâu trong trái tim bỗng hòa vào nhau, khiến họ vô cùng say đắm.

Đi dạo đến tận tối, Oscar mới dưa họ về khách sạn.

Cố Tịch mệt mỏi, tắm rửa rồi ngủ sớm. Phương Phi vẫn rất hào hứng ngồi tải ảnh vào máy.

Hôm sau, Oscar đưa họ đi trải nghiệm mỹ vị địa phương, nhìn đủ mọi loại thức ăn đồ uống trong khu chợ nhỏ, hoa tươi bày đầy trong các sạp mà tâm trạng Cố Tịch trở nên vui vẻ hơn.

Cố Tịch đi cả buổi sáng nên mệt quá, cô ngồi đợi Oscar và Phương Phi trong quán cà phê, họ đòi tham quan các điểm ở gần đó.

Cố Tịch ngồi bên cửa sổ, lật xem tạp chí, tuy không hiểu tiếng Tây Ban Nha nhưng hình ảnh rất đẹp, cô từ từ chìm đắm.

Bỗng thấy trước mắt tối lại, có một bóng đen che phủ bên trên, cô ngước lên định bảo người chắn ánh sáng lui ra. Nhưng khi chạm vào đôi mắt đen của người đó, cô sững sờ. Luôn biết rằng mắt anh rất đen, đen như than đá vậy, nhưng tại sao 1úc này cô mới biết than đá đó không phải chỉ thuần màu đen mà còn láp lánh màu tím nữa.

Ví Đào giơ tay, giữ lấy gáy cô đang ngửa ra sau, không thấy đau cổ sao? Anh lo cô sẽ ngã ngửa ra mất.

Sắc mặt Cố Tịch thay đổi liên tục, cuối cùng mỉm cười lên tiếng, “Tiên sinh, chào anh”. Tiêng Tây Ban Nha tuyệt diệu nhẹ nhàng thốt ra, toát lên vẻ kiều diễm lạ lùng.

Vi Đào khựng lại, rồi cười ấm áp, kéo cô lên trước ngực, giọng khàn khàn thì thầm vào tai cô, bay vào tận tim cô, “Người đẹp, anh bị lạc đường, có thể giúp đỡ không?”. Vừa nói xong, anh đã ôm cô ra khỏi quán cà phê.

Cố Tịch tựa vào lòng anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi đàn ông thuộc về riêng anh. Cô len lén hít thở, đến khi sự oán trách trong lòng dần dần biến mất.

Anh đưa cô đến một khách sạn, hình như không xa chỗ cô ở. Từ lúc vào thang máy cho đến khi tới tận cửa phòng, hai người đều không nói gì, cô chỉ nhìn một bên khuôn mặt anh, lặng lẽ ngắm.

Kéo cô vào phòng, anh tiện tay đóng cửa lại. Cố Tịch từ từ bước vào trong, một phòng tiêu chuẩn, bên ngoài là cảnh biển rất đẹp, bầu trời một màu xanh lam, thật tuyệt vời. Rèm cửa đang lay động trong gió, quét qua sô pha vang lên tiếng “soạt soạt”.

Cố Tịch đang định quay lại nhìn anh thì eo bỗng bị siết chặt, anh từ phía sau đã ôm lấy cô. Cô bị ôm chặt đến nỗi khó thở, như thể không khí sắp bị đẩy ra hết, cố gắng hít hà định cự nự. Tay anh nhanh chóng vòng lên ngực khiến cô run bắn, tim đập thình thịch, cơn đau và hưng phấn trong tích tắc ập tới.

Cô chống cự, nói đứt quãng, “Đừng.. đừng…”

Nhưng động tác của anh như cố ý làm trái lời cô, anh ôm cô, ép cô vào tường. Cô bắt đầu tức tối, giãy giụa đẩy anh ra sau, “Vi Đào! Dừng lại!”.

Trọng lượng cơ thể anh đè xuống như quả núi bất di bất dịch. Cô trở mình muốn quay nhìn anh nhưng anh lại áp sát đôi môi nóng ấm nhẹ nhàng thở ra sau phần tai nhạy cảm của cô: “Tịch Tịch, anh nhớ em”. Nhớ em, nhớ em, như lời nguyền len lỏi vào tim, hóa thành một cái kén tằm, tim cô dần dần co rút. Cô cũng nhớ anh, nhưng anh không biết, mà lại muốn đi gặp Khổng Diễm!

Động tác của anh càng nhanh hơn, cô run rẩy ý thức được âm mưu của anh, xấu hổ quá, không được! Nhưng cô càng vùng vẫy thì mọi thứ càng trở nên dữ dội, hơi thở anh càng lúc càng nặng nề.

“Em không muốn”, cô thốt lên. Không muốn mà được à, động tác anh càng nhanh, “rẹt” một tiếng, cô xấu hổ tới mức toàn thân đỏ bừng. Anh… dám xé rách tất da của cô, cơn mát lạnh ở chân khiến cô hoảng hốt. Anh áp sát về phía cô, cô nhắm mắt cắn môi, không dám tưởng tượng, nhưng sự thay đổi của cơ thể lại vô cùng rõ ràng. Cô bất giác hóp bụng lại, thở hổn hển. Thậm chí còn xấu hổ khi nghe tiếng kéo khóa quần, trong lòng vừa kháng cự vừa chờ đợi mà ép sát vào tường.

Khi anh cuối cùng đã tiến vào, toàn thân cô căng cứng, siết chặt tay. Sự căng thẳng và đau đớn ban đầu dần thay thế bởi hưng phấn, cô ngây ngất, nghi ngờ rằng anh đã sớm mai phục ở đây, nếu không, trải qua hành trình dài như vậy làm sao có thể vẫn hừng hực, nồng cháy đến thế.

Cơn đau giữa hai chân khiến chúng không thể gánh nổi trọng lượng cơ thể, cả người cô chỉ có thể mềm rũ trên cánh tay anh, và cả sự tiếp xúc liên tục khiến cô co giật mạnh.

Cuồng phong bão táp, sấm vang chớp giật… cảm giác mà cô có thể tưởng tượng được cứ bay qua trong đầu, nhưng sự căng tràn nảy nở trên cơ thể thì không thể hình dung bằng từ nào. Cô cảm thấy như đang ở trên một chiếc máy xoay rất nhanh, cứ xoay theo vòng, lao vụt trong không trung, sự kích thích như luồng điện lan tỏa tứ chi, tê dại. Cô kêu khẽ, muốn thoát ra nhưng nơi nào đó của cơ thể lại khao khát càng nhiều, càng nóng bỏng càng mạnh mẽ, cô điên cuồng phối hợp với anh, giọng nói cuối cùng đã khàn đi.

Khi cô mềm rũ người dựa vào tường thở hổn hển, cơ thể anh vẫn ở phía sau. Tiếng sột soạt nhắc cô nhớ, sau màn kích thích đó, quần áo của họ vẫn nhăn nhúm ở nguyên trên người!

Cô không biết rằng nỗi nhớ của anh lại nhiều đến thế, tất cả được phản ánh qua những hành động mạnh mẽ ấy. Hết lần này đến lần khác bị nhấn chìm, cô không còn nhớ nổi người phụ nữ tên Khổng Diễm đã từng đến tìm anh. Trong đầu, trong tim, trong cơ thể, tất cả đều chỉ có Vi Đào!