Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 91-2: Đài tụ hồn 2




Trần Ngư nhìn mấy thanh niên có dáng vẻ chạy trối chết, nhịn không được hỏi ông Ngô “Ông làm gì mà nói móc người ta vậy?”

“Nào có? Ta nói toàn là sự thật mà, đúng không?” Ông Ngô hỏi ngược lại.

Trần Ngư sững người, hình như, dường như, đúng là sự thật. Giữ vai trò chủ nhà, pháp khí của phái Lạc Sơn đều không phải là pháp khí của nhà mình.

“đi bên này.” Ông Ngô dẫn Trần Ngư đi phía bên kia, khi quay người không nhịn được mà thở dài, con bé này có phải ngốc hay không, không thấy là vừa rồi mắt của mấy thằng nhóc thúi đó đều dán hết lên người con bé sao?

Bạn muốn hỏi, vì sao cháu gái nhà mình coi trọng Lâu Minh ông lại không tức giận, đó đương nhiên là bởi vì: Con nhóc ngốc nhà ông coi trọng người khác, cùng người khác coi trọng con bé nhà ông có thể giống nhau sao?

Ông Ngô dẫn Trần Ngư đi theo đường núi lòng vòng mấy đường, đi đến một hang động, vị trí hang động này tương đối vắng vẻ, hơn nữa huyệt động không sâu nênkhông được mở thành địa điểm du lịch.

Hai người đứng trước một vách núi, ông Ngô đưa tay lên lấy một hòn đá trên đó ra. Trần Ngư ghé đến nhìn kĩ mới phát hiện chỗ vách núi mà hòn đá vừa che lên có mộtkhe hở.

“Ở đây là chỗ vào.” Ông Ngô nói “Bên trong có một chốt mở, đưa linh lực vào là có thể mở ra.”

Ông Ngư vừa nói vừa đồng thời đưa tay truyền linh lực vào, chỉ chốc lát sau, Trần Ngư nghe âm thanh của cơ quan chuyển động, ken két vang lên, ba mươi giây sau vách núi trước mặt hai người bỗng nhiên mở ra, lộ ra một cầu thang sâu thăm thẳm hướng về phía trước.

Mặc dù biết ở đây có cơ quan nhưng lần đầu tiên được chứng kiến cảnh này, Trần Ngư vẫn không nhịn được mà bật lên tiếng xuýt xoa.

“Vào đi thôi.” Ông Ngô mở đèn pin trên điện thoại, đi vào trước.

Trần Ngư đi theo vào, khi hai người đi được khoảng mười mét thì vách đá đằng sau lại vang lên tiếng ầm ầm đóng lại.

âm thanh vang dội làm Trần Ngư nhịn không được mà lo lắng “âm thanh lớn như vậy có bị người biết thì sao ạ?”

“Nơi này đã là ở bên trong kết giới rồi, bên ngoài không nghe được âm thanh gì đâu.” Ông Ngô nói.

“đã ở trong kết giới rồi? Sao con chẳng có cảm giác gì hết vậy.” Khi tiến vào kết giới sẽcó cảm gì đó mà.

“Kết giới là để ngăn cản người ngoài, con là đệ tử phái Lạc Sơn, kết giới nhận biết ngầm thừa nhận cho con vào.” Ông Ngô nói “Chốt mở ở cửa nếu không phải là dùng linh lực công pháp của phái Lạc Sơn để mở thì cũng không mở được.”

Đây cũng là lý do vì sao, giải thi đấu Huyền Linh đã được tổ chức năm trăm năm, tất cả mọi người biết bên trong kết giới có pháp khí nhưng cũng chỉ có thể mười năm vào được một lần.

“Đến rồi.” đi khoảng nửa giờ, hai người đến một căn phòng bằng đá (thạch thất), mộtchùm sáng từ đỉnh thạch thất tỏa ra làm cho cả căn phòng sáng bừng lên.

Trần Ngư ngẩng đầu nhìn vòm trần cong cong rộng lớn trên đỉnh đầu, nhịn khôngđược cảm thán “Nơi này nhìn giống miệng núi lửa hả ông.”

Trần Ngư quan sát thạch thất trong giây lát, lúc quay đầu nhìn thì thấy ông Ngô đangđứng ở góc phòng cách đó không xa hình như đang nhìn một vật gì đó. Trần Ngư tò mò đi tới, phát hiện đó là một bệ đá, trên đó có bốn pháp khí. Ông Ngô sờ cằm, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trần Ngư nhạy cảm, không thể tin hỏi “Ông lão, đây chính là nơi đặt pháp khí của phái Lạc Sơn chúng ta sao?”

“Đúng vậy.” Ông Ngô còn đang rối rắm về việc đưa pháp khí nào ra cho năm nay, trả lời không tập trung.

“Còn có mấy cái này thôi ạ?” Trần Ngư nhịn không được nói “Vậy thì ba mươi năm nữa giải thi đấu Huyền Linh không còn tổ chức được nữa sao?”

Bốn pháp khí, năm nay đưa ra một món, còn lại ba món cũng chỉ có thể sử dụng trong ba mươi năm mà thôi.

“Sao có thể được chứ.” Ông Ngô nói “Năm trăm năm qua, người ta cũng chỉ lấy điđược có sáu pháp khí sao? Nên ba món pháp khí này ít nhất cũng phải được hai trăm năm mươi năm nữa.”

“Nếu như gặp được người có thực lực mạnh thì sao? Trần Ngư hỏi

“Vậy cũng không sao.” Ông Ngô vô cùng tự tin nói.

“Vì sao?” Trần Ngư hỏi.

“Còn phải xem pháp khí có tự nguyện đi theo người đó nữa hay không.” Ông Ngô nói“Chỗ đặt pháp khí là một chốt mở khác của kết giới, nếu pháp khí không thích chủ nhân mới của nó thì sẽ ngay lập tức phát ra linh khí đóng cửa kết giới, sau đó, kết giớisẽ tống tất cả mọi người bắn ra.”

Trần Ngư kinh ngạc nhìn ba món pháp khí thoạt nhìn vô cùng bình thường đang nằmtrên bệ đá, tụi nó có thể tự lựa chọn chủ nhân nữa sao? (Lúc đầu nói có bốn, sao giờ còn có ba, không hiểu lắm, hay một cái tự đến chỗ đặt khác rồi)

“Cho nên … giải thi đấu Huyền Linh không phải là Thiên Sư tranh đoạt pháp khí mà là pháp khí lựa chọn chủ nhân mới.” Ông Ngô nói.

Trần Ngư hiểu rõ gật đầu.

“Vù vù vù …”

La bàn trên người bỗng nhiên rung động, Trần Ngư liền lấy chuông chiêu hồn và la bàn ra, đặt bên cạnh ba pháp khí khác, nói “Biết rồi, biết rồi, mày vui vì được về với ông bà tổ tiên đúng không, tao để cho mày ở cùng bạn bè nha.”

“Vù vù vù …”

La bàn vui vẻ lại rung lên.

Trần Ngư cười, rồi lại nghĩ đến một chuyện “Đúng rồi, lần trước Mao đại sư nói, la bàn là ông lấy ra từ giải thi đấu Huyền Linh, vậy là la bàn đã chọn ông nội sao.”

Nghe Trần Ngư nói xong, dường như ông Ngô nhớ đến kí ức không vui nào đó, vẻ mặt buồn bực “La bàn và chuông chiêu hồn là tín vật của chưởng môn.”

“Tín vật của chưởng môn?” Trần Ngư kinh ngạc “Tín vật của chưởng môn sao lại đưa ra giải thi đấu Huyền Linh.”

“Còn không phải là do lão già chết tiệt kia …” Ông Ngô cắn răng nói.

Lão già chết tiệt …

“Ông ấy nói pháp khí của phái Lạc Sơn không nhiều lắm, nếu có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi, liền đem la bàn bỏ vào kết giới rồi nói ta thắng giải mang trở về.” Ông Ngô xìmột tiếng khinh bỉ “Đúng là chó má mà, tất cả đều là vì ông ta đánh cuộc với người khác xem đồ đệ nhà ai có thể giành được quán quân giải Huyền Linh, nhất quyết bắt ta đi ăn gian, quả thật là không biết xấu hổ.”

“Là … sư phụ của ông nội sao?” Trần Ngư không dám khẳng định.

“Cái gì mà sư phụ, nhiều lắm là một lão già đã chết nhiều năm rồi mà thôi.” Chỉ bởi vì ông ta là chó độc thân mà cũng làm cho đồ đệ thành chó độc thân như mình sao chứ?

Nếu như ông biết sớm người đối đấu với mình là cô ấy, lại còn là đệ tử của người đối đầu với lão già chết tiệt kia thì ông tuyệt đối sẽ không lấy la bàn đi.

Trần Ngư thấy cảm xúc của ông Ngô bất thường nên không tiện hỏi thêm. cô tiếp tục quan sát thạch thất, sau đó phát hiện ở phía đông thạch thất phát hiện một chiếc bàn bằng ngọc rất lớn trên đó bày trận pháp (trận bàn), chất ngọc trắng, trong suốt nhìn rất đẹp. Trần Ngư tò mò đi tới, sau đó nhấc chân đứng lên trên, trong nháy mắt cảm nhận được nguồn linh khí ấm áp, ôn hòa thấm đẫm từ dưới lòng bàn chân đi lên, lưu chuyển toàn thân, vô cùng thoải mái.

“Ông lão, đây là cái gì?” Trần Ngư hỏi.

Ông Ngô quay đầu, nhìn thoáng qua rồi nói “Đó là đài tụ hồn.”

“Đài tụ hồn?”

“Khi con còn bé, suýt nữa ta đã phải đưa con tới đây.” Ông Ngô nhớ lại chuyện xưa năm cũ.

“Là vì hồn phách lúc con còn nhỏ không ổn định sao ạ? Vậy tại sao lại không dẫn con đến đây nữa?” Trần Ngư biết khi còn nhỏ, hồn phách của cô đã ly thể (rời thân thể)một lần nên có một thời gian hồn phách không ổn định.

“Ba hồn bảy vía của con ta đã thu hồi về rồi, hơn nữa con bắt đầu tu luyện huyền học nên hồn phách cũng từ từ ổn định, ông cũng lười mang con đi …” Ông Ngô chợt dừng lại, không thể tin nhìn đài tụ hồn dưới chân Trần Ngư.

“Ông lão, sao đài tụ hồn này lại sáng lên?” Trần Ngư nói xong thì định bước xuống.

“Con đừng xuống!” Ông Ngô vội ngăn cản.

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc còn trẻ, khi ông Ngô tham gia giải đấu Huyền Linh, đã coi trọng một cô nương rất dễ thương. Sau khi kết thúc giải đấu thì lôi kéo làm quen.

Chàng trai họ Ngô: anh tên là Ngô Lễ, còn em tên gì vậy?

cô nương: …

Sư phụ của cô nương: Cậu là đồ đệ của tên Tư kia hả?

Sư phụ của chàng trai Ngô: Ha ha, đồ đệ của tôi mạnh hơn đồ đệ của bà rồi.

Sư phụ của cô nương: Đồ nhi, con nhớ cho rõ, không được đội trời chung với bọn họ.

cô nương: Đồ nhi biết rồi.

Thế là năm đó chàng thanh niên họ Ngô thất tình …