Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 77-2: Kết giới 2




Trần Ngư theo tiếng kêu thảm thiết mà chạy tới, vốn còn kỳ quái tại sao ở đây có sát khí nồng đậm như vậy mà lại không có ác ma nào, đến lúc trông thấy mười mấy ác ma vây quanh mấy người trong một góc của khe núi thì đã hiểu rõ.

“Thiệu sư huynh, chúng ta cứ như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.” Lương Quang nhìn Thiệu Kỳ nói.

“Kiên trì một lúc nữa, con vật của năm sắp rời đi rồi.” Con vật của năm chỉ xuất hiệnmột canh giờ vào giờ Tý, khi hết thời gian sẽ rời đi ngay. Sau khi con vật của năm rờiđi, ác ma cũng ngừng hấp thu sát khí, ai đi đường nấy.

“Em luôn cảm thấy những ác ma này không giống với ác ma bên ngoài kia.” Ở đây, rõràng là âm-sát khí mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, những ác ma này căn bản là khôngcần phải đi đến nơi con vật của năm ngưng tụ âm-sát khí mà làm gì.

“Vậy thì chờ đến khi trời sáng.” Tuy hồn ma không sợ ánh nắng nhưng đại đa số hồn ma vẫn thích trốn đi vào ban ngày, ban đêm mò ra, có lẽ những ác ma này sẽ rời đivào sáng mai.

“Bùa chú trên người em không đủ …” Lương Quang định móc bùa chú ra nhưng đãkhông còn cái nào, ác ma thấy thế hét lớn nhào lên. Lương Quang giơ kiếm gỗ đào trong tay lên đỡ, tiếng ‘răng rắc’ vang lên, kiếm gỗ đào không chịu nổi xung kích củaâm khí ác ma, trong nháy mắt vỡ làm hai.

“Cẩn thận!” Lục Ninh ném ‘chuông chiêu hồn’ ra, đinh linh linh, tiếng chuông vang lên rồi cản lại sự công kích của ác ma vào Lương Quang.

Trong lòng Lương Quang giật mình, ném kiếm gỗ đào trong tay đi, giật lấy pháp khí trong tay Lương Vũ.

“anh làm gì vậy?” Lương Vũ che lại pháp khí theo phản xạ, cậu ta biết Lương Quang đãthèm nhỏ dãi pháp khí này của cậu ta từ lâu.

“không muốn chết thì đưa cho anh.” Lương Quang trừng mắt nhìn cậu em họ ngu xuẩn, rút kiếm gỗ đào của Lương Vũ chém về phía ác ma. Kiếm gỗ đào của Lương Vũ là pháp khí cực phẩm khó gặp, trong đó có pháp lực khắc chế âm khí rất lợi hại. Ác ma bị kiếm gỗ đào quét qua, lui về sau một bước.

một người có chút thời gian thở dốc nhưng vẫn không có cách nào ra khỏi khe núi, chỉ có thể sống chết phòng thủ.

Khi bọn họ đang còn do dự không biết phải làm sao thì một tiếng kêu thê lương thảm thiết bỗng nhiên vang lên, sau đó, một ngọn lửa màu xanh nhạt bỗng sáng lên trongkhông gian đen như mực, đó là linh hồn của ác ma tiêu tán khi bị ‘hồn bay phách lạc’.

“Gào!”

Trần Ngư mang theo sát khí đỏ như máu đầy trên người, thản nhiên đi vào trong đám ác ma. Có lẽ bởi sát khí trên người Trần Ngư quá nặng, cũng có thể vì thần chí của ác ma nơi này đã không còn tỉnh táo nên những ác ma này vậy mà không tấn công Trần Ngư. Nhưng Trần Ngư cũng không khách khí gì với bọn chúng, trực tiếp đưa tay giữ chặt một ác ma, lợi dụng sát khí trên người mình để khống chế đối phương.

Nhưng ác ma ở đây hình như rất lợi hại, bên ngoài khe núi, Trần Ngư sử dụng sát khí hoành hành không gặp trở ngại gì, nhưng lại không có tác dụng gì lớn đối với ác ma trong này. Trần Ngư thấy thế, đành phải đưa tay vào túi móc một lá bùa trừ ma cao cấp, dán lên.

“Ầm …” một âm thanh vang lên, một ngọn lửa màu xanh lam chợt xuất hiện, bốc cháy rừng rực.

Cứ thế mà làm, động tác của Trần Ngư nhanh chóng, ngắn gọn, một tay nắm một con ác ma, rồi chỉ nghe tiếng bốc cháy của ngọn lửa, theo tiếng ngọn lửa xuất hiện, ác ma từng con từng con biến thành tro bụi.

Rốt cục đến khi Trần Ngư giết được bảy ác ma, những ác ma còn lại đã cảm giác được sợ hãi, lập tức giải tán, trong khe núi lại yên tĩnh trở lại.

Với giá trị vũ lực kinh khủng và thuật pháp trừ ma vô cùng mạnh mẽ của mình, Trần Ngư đã làm rung động năm vị thanh thiếu niên Thiên Sư đang ở trong khe núi này.

Năm người đứng đối diện, trừ ngẩn người ra thì là vô cùng khiếp sợ không nói ra lời.

“Trong mấy người, ai là ‘Mưa bay tháng ba’?” Trần Ngư nhíu mày hỏi.

“Đại … đại thần?” Lương Vũ lấy lại tinh thần, không thể tin hỏi.

“Cậu là ‘Mưa bay tháng ba’? Trần Ngư nhìn về phía Lương Vũ.

Lương Vũ gật đầu cứng ngắc.

“Bảy triệu!” Trần Ngư giơ tay thành số bảy, một lá bùa trừ ma cao cấp giá một triệu, cái này là còn chưa tính tiền công đâu đó.

“…”

==

Ở bên ngoài, sau khi tìm một vòng mà vẫn không tìm thấy Trần Ngư, Trình Bằng và Điền Phi đành phải gọi điện thoại về báo cáo tình hình cho Lâu Minh.

Lâu Minh nhận được tin, đầu tiên là gọi điện cho Trần Ngư, đầu dây bên kia báo hiệukhông thể kết nối tín hiệu. Lâu Minh lập tức cúp điện thoại, gọi ngay cho ông Ngô.

“A lô?” Giọng nói của ông Ngô rất hờ hững.

“Ông Ngô, Thi Thi không thấy đâu ạ.” Lâu Minh nóng ruột nói.

“Con bé ra ngoài trừ ma mà.” 

“không phải … Người mà cháu cử đi bảo vệ Thi Thi báo về, khi Thi Thi đến một khe núi bỗng nhiên biến mất. Bọn họ xác định là Thi Thi ở trong khe núi kia nhưng không có cách nào tìm thấy người.” Lâu Minh nóng ruột nói rõ nguyên nhân.

“Bỗng nhiên không thấy?”

“Vâng, ông Ngô, cháu cử người đến chở ông đi đến chỗ đó xem sao, được không ạ?” Lâu Minh đề nghị.

“Ai da!” Ông Ngô bỗng nhiên hô to.

“Ông Ngô, sao thế ạ?” Nghĩ rằng Trần Ngư thực sự có chuyện, Lâu Minh đứng phắt dậy.

“không có gì, chỉ là ta đang PK với người ra, chút nữa thì tiêu tùng.” Ông Ngô nói thêm “Cậu không cần quá lo lắng, con bé không có việc gì đâu. Nếu có chuyện gì, ta sẽ báo cho cậu biết đầu tiên.”

“Nhưng mà …” Lâu Minh vẫn không yên lòng.

“Yên tâm đi, chắc chắn là nó không có việc gì đâu, ta cúp máy trước.” Ông Ngô cúp máy, tiếp tục chiến đấu với trò chơi.

Chỉ là năm phút sau …

Ông Ngô cảm nhận sâu sắc cái gọi là cảm giác bị đánh vào mặt, vừa mới nói con nhóc Trần Ngư kia không có việc gì, kết quả con bé liền sử dụng một lúc bảy lá bùa trừ ma cao cấp.

Con bé đã gặp chuyện gì mà lại phải dùng nhiều bùa trừ ma cao cấp như vậy chứ? Tuynói trong đêm giao thừa, ác ma sẽ ra ngoài hấp thu sát khí để tăng cường tu vi cho mình, nhưng ác ma mạnh thực sự sẽ không thèm để ý đến sát khí lẻ tẻ này, nên trong đêm giao thừa chỉ có mấy ác ma nhỏ lẻ có tu vi yếu kém mà thôi. Với tu vi bây giờ của Trần Ngư thì nhắm mắt lại cũng sẽ không xảy ra chuyện gì mới phải chứ.

Ông Ngô nghĩ nghĩ, rồi cầm điện thoại di động mới bị mình vất qua một bên, gọi lại “Cậu cho xe đến đây đi.”

Chỉ trong chốc lát, xe Lâu Minh cử đến đã chạy tới dưới lầu, vì sợ ba mẹ Trần hỏi nên ông Ngô trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Mở cửa xe ra, ông Ngô nhìn Lâu Minh đã ngồi sẵn trong xe đợi ông, nhíu mày nói “Cậu cũng muốn đi sao?”

“Cháu không yên lòng.” Lâu Minh trả lời.

“Ở đó, ác ma phân bố tương đối rộng, với sát khí trên người cậu như thế này, đi đến đó không phải là hành động sáng suốt.” Ông Ngô nhắc nhở.

Với một người đầy sát khí như Lâu Minh, khi đến gần, ác ma sẽ không chịu được mà tan thành tro bụi, nhưng nếu đứng xa xa, sát khí mà Lâu Minh đi ngang qua sẽ là đồ ăn bổ dưỡng cho ác ma.

“Vậy phiền ông vẽ cho cháu linh bùa trấn sát với ạ.” Điều này Lâu Minh đã tính tới.

“…” Con nhóc này, sao chuyện gì cũng nói với người ta thế này, linh bùa trấn sát mà cũng có thể tùy tiện vẽ cho người ta sao.

Tác giả có lời muốn nói: 

Trong nháy mắt Lương Vũ phát hiện Trần Ngư là đại thần ‘xây đường’, trong lòng cậuhiện lên một câu hát “God is the girl” ( )