Xe Bus Ma

Chương 25: 25: Xác Ma





Sáng sớm tinh mơ Cao Phong đã thức dậy, sắc mặt của anh hôm nay có chút khác lạ.
Tối hôm qua anh lại nhớ ra được vài chuyện.
Hôm qua anh vẫn còn ba mảnh ký ức chưa lấy lại được, mảnh ký ức đầu tiên là về Thiên Ân, mảnh thứ hai là ký ức từ ngày đầu tiên anh bước vào Sài Gòn học đại học đến tận bây giờ.

Còn mảnh ký ức thứ ba cũng là mảnh cuối cùng thì anh vẫn chưa thể nhớ ra, theo anh đoán thì đây là phần ký ức quan trọng nhất, anh cần phải lấy lại nó càng sớm càng tốt.
Nhưng dù sao thì anh cũng phải sắp xếp lại kế hoạch ban đầu nếu không sau này rất khó quay đầu.
Cao Phong lại thở dài, nét mặt của anh thay đổi liên tục, tựa như đang rất đau đớn và khổ sở, một lúc lâu sau nét mặt của anh trở lại bình thường, anh đã đưa ra quyết định cuối cùng:
“Xem ra chiều nay chúng ta vẫn phải gặp nhau thôi, xe bus 66!”
Cao Phong mở điện thoại, màn hình chờ hiện lên khuôn mặt xinh xắn của Phương Vy, khoé miệng anh nở nụ cười rồi nhanh chóng tắt đi, anh nhắn vào nhóm ba người:
“Chiều nay 3h tập trung nhé mọi người, chuyện này có thể sẽ nguy hiểm anh cũng không chắc có thể bảo vệ được cho hai em, hai em nên suy nghĩ kỹ rồi báo cho anh.”
***
12 giờ trưa, Đường Âu Cơ.
Cao Phong ngồi ở một trạm chờ xe bus, vẻ mặt sốt ruột, thỉnh thoảng mở điện thoại ra kiểm tra thời gian, có lẽ đang chờ ai đó.
Khoảng mười phút sau có một người mặc một chiếc áo khoác màu đen bước đến, người này đội mũ trùm đầu che kín nửa mặt nên không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng có lẽ vẫn còn khá trẻ.

Anh ta ngồi xuống cạnh Cao Phong, anh ta mở lời trước, giọng nói khò khè như đang bị cảm cúm:

“Cậu liên lạc với tôi thì có lẽ đã lấy lại trí nhớ rồi phải không? Tôi còn sợ cậu quên mất giao ước của chúng ta.”
Cao Phong không thèm liếc nhìn người kia lấy một cái, anh lạnh nhạt nói:
“Tôi cũng chỉ mới có lại trí nhớ cách đây không lâu, nếu anh muốn giao ước của chúng ta thành công thì phải giúp tôi một chuyện.

Yên tâm, giúp tôi anh chỉ lời không lỗ!”
Người kia bật cười:
“Điều kiện nghe hấp dẫn đấy! Được rồi, cậu muốn tôi giúp chuyện gì nào? Tôi chờ đợi cũng sốt ruột lắm rồi.”
Cao Phong nhìn hàng người đang chen chúc nhau trên đường, anh chầm chậm nói:
“Chuyện tôi muốn nhờ anh giúp là...”
***
3 giờ chiều, ba người Cao Phong, Phương Vy và Khánh Linh đã có mặt ở điểm hẹn, bọn họ bắt xe bus đến bãi phế liệu Sơn Bảo.
Trên đường đi Cao Phong nói chuyện rất ít, Phương Vy cho rằng anh căng thẳng nên không nói gì chỉ nắm lấy tay anh an ủi.

Khánh Linh chưa biết chuyện tình cảm giữa anh và cô nên trừng mắt nhìn cả hai, Phương Vy vội vàng lắc đầu ra hiệu bây giờ không phải lúc để nói chuyện này.
Cả ba xuống trạm, đi ngang qua căn nhà số 24, căn nhà hôm trước còn âm u rờn rợn thì hôm nay lại bình thường đến kì lạ, nhìn chẳng qua chỉ là một căn nhà cũ kỹ đóng kín cửa mà thôi.
“Đừng đi...!Hai người đừng đi tới đó...”

Đột nhiên Phương Vy khựng lại, một giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu cô, Cao Phong thấy lạ bèn hỏi:
“Em sao vậy? Có chuyện gì à?”
Phương Vy lắc đầu: “Không có gì, chắc do em hồi hộp quá nên nhầm lẫn thôi.”
Giọng nói bí ẩn giống như giọng trẻ con, dường như có ai đó đang cảnh báo cô, nhưng tại sao lại là hai người? Không lẽ hôm nay trong ba người họ sẽ có hai người gặp nguy hiểm?
“Mẹ ơi...!Bọn họ sẽ chết mất...”
Trên lan can ngôi nhà số 24 có một người phụ nữ bế một đứa trẻ sơ sinh, hình bóng dần nhoè đi rồi biến mất.
Ầm! Ầm!
Tiếng sét đánh đì đùng, bầu trời đang nắng đột nhiên tối sầm lại, mây đen kéo tới, xem ra trời sắp nổi cơn giông.

Cao Phong nhăn mặt, giấc mộng tiên tri của Gia Hân đã bước đầu trở thành hiện thực.
Phương Vy và Khánh Linh cùng nhìn Cao Phong, anh mỉm cười:
“Chúng ta sắp đến nơi rồi, không biết sau này thân xác ma xe bus 66 có lại biến mất nữa hay không nên chúng ta phải nắm bắt cơ hội này.

Anh đã nói rồi, lần này rất nguy hiểm, hai đứa có thể ở đây chờ anh hoặc quay về nhà cũng được.”
Phương Vy lắc đầu:
“Không được, chuyện này đều là do em mà ra, em không thể để anh vào đó một mình được.


Có đi thì chúng ta cùng đi!”
“Có chết thì chúng ta cùng chết!”
Lòng cô thầm nghĩ như vậy, Cao Phong và cô quen biết chưa lâu, cả hai cũng chưa chính thức hẹn hò hay nói lời yêu thương gì cả.

Cô cũng không ngờ mình lại có suy nghĩ có thể cùng chết với anh, có lẽ tình cảm cô dành cho anh sâu nặng hơn cả cô nghĩ.
Khánh Linh phồng má:
“Em tuy không biết trừ tà nhưng em đã tự nguyện lao vào chuyện này thì sao lại sợ hãi mà bỏ trốn được?”
Cao Phong mỉm cười, anh nắm tay Phương Vy và Khánh Linh bước đi:
“Được rồi! Có đi chúng ta cùng đi!”
“Dạ!”
Cả ba nhanh chóng đứng trước bãi phế liệu Sơn Bảo, xung quanh bãi phế liệu là đất hoang nên không có đèn đuốc gì, bên trong bãi phế liệu chỉ có một chiếc đèn đang chớp nháy, không khí âm u rờn rợn, Phương Vy và Khánh Linh ôm chặt hai tay Cao Phong, không hiểu tại sao hai người bọn họ lại cảm thấy sợ hãi không thôi.
Khách Linh nhìn quanh rồi lầm bầm:
“Mới ba giờ rưỡi chiều sao lại tối thui thế này? Lần trước chúng ta còn gặp bác bảo vệ mà? Hôm nay bác ấy nghỉ rồi à?”
Ở cổng bãi phế liệu có một phòng bảo vệ, bác bảo vệ khá lớn tuổi, khoảng năm mươi tuổi, Khánh Linh nhờ tài ngoại giao của mình kết thân được với ông nhờ đó biết được thông tin xe bus 66 xuất hiện.
Phương Vy và Khánh Linh đều thấy sự biến mất của bác bảo vệ là điềm không lành, Cao Phong tháo cái cái ba lô lớn đeo ở trên vai xuống, anh đưa cho hai cô một chiếc đèn pin, ba người từ từ bước vào bên trong.
Ầm!
Cánh cửa bãi phế liệu luôn luôn mở đột nhiên đóng sầm lại, Cao Phong lia nhanh đèn pin qua lại xung quanh cánh cửa xem ai đã đóng lại nhưng dưới ánh sáng của đèn pin chẳng thấy ai cả, Phương Vy và Khánh Linh nuốt nước bọt, bọn họ cảm giác mình giống như hai con chim nhỏ bị nhốt trong lồng vậy.
Cao Phong tặc lưỡi, anh bước lại đẩy cánh của sang trái, anh dùng đèn pin kiểm tra bên ngoài một lần nữa nhưng kết quả vẫn không thấy ai cả, cánh cửa sắt này khá nặng, Cao Phong phải tốn khá nhiều sức mới đẩy nổi nên không thể có chuyện là do gió đẩy cửa được.

Rõ ràng có điểm đáng ngờ, Cao Phong quay lại hỏi hai cô gái:
“Chúng ta đi tiếp chứ?”
Đâm lao phải theo lao, Phương Vy và Khánh Linh tuy đang run rẩy nhưng vẫn gật đầu, Cao Phong cũng gật đầu, cả ba đi qua khỏi khu vực xe ô tô đến hàng thứ ba của khu vực xe tải thì Khánh Linh chợt “Ối” lên một tiếng, nhìn xuống chân cô thì thấy một vũng chất lỏng đặc sệt, là dầu.

Thì ra dầu rò rỉ ra từ chiếc xe tải cạnh Khánh Linh, vũng dầu khá rộng, có lẽ rò rỉ từ hôm qua.
“Mấy chiếc xe này bị làm sao vậy? Hỏng rồi sao vẫn còn nhiều dầu thế? Hôm trước cũng bị dính, chết tiệt, đôi giày hàng hiệu mình mới mua...”
Đang căng thẳng Cao Phong và Phương Vy cũng bật cười, Khánh Linh trừng mắt trách móc hai người cười trên nỗi đau của cô.

Cao Phong đằng hắng một tiếng, anh nói:
“Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi.

Theo như em nói thì xe bus 66 ở hàng cuối cùng đúng không?”
Khánh Linh gật đầu, hàng cuối cùng ở khu vực xe cẩu cũng là hàng xe mà hôm trước Khánh Linh đã nhìn thấy xe bus 66, ba người đi một lúc lâu sau mới đến hàng cuối, ba chiếc đèn pin liên tục tìm kiếm xung quanh, ở hàng xe cẩu sát tường, một chiếc xe bus bị móp méo dần hiện ra.
Ánh đèn pin soi lên hàng cửa, bảng số 66 màu trắng trên nền xanh hiện ra, cả ba khựng lại một lúc.
Chiếc xe chỉ lộ ra một nửa, phần đầu bị móp thành một lỗ sâu, cửa kính trên xe vỡ hết, cửa trước cũng không thấy đâu, phần thân xe không chỉ bị rỉ sét mà còn móp méo như bị búa tạ hay đá tảng đập vào, bánh xe cũng xì hết hơi xẹp lép.
Tim Phương Vy đột nhiên đập nhanh dồn dập, cảm giác bất an và sợ hãi càng lúc càng dâng lên trong lòng Phương Vy, nỗi sợ như đang bóp nghẹt lấy trái tim nhỏ bé của cô.
Mọi thứ đang dần đi đến hồi kết.