Xe Bánh Rán

Chương 22




Doãn Lương trở về nhà, đang định lên lầu, thư kí Trần gọi hắn lại.

“Làm gì?” Hắn đi xuống.

Thư kí Trần bận tây trang màu đen, trước ngực giắt thẻ ra vào của hội trường tòa thị chính, ắt hẳn vừa mới tham gia hội nghị xong, y kéo Doãn Lương đến phòng làm việc của bố hắn, ngồi xuống ghế sô pha dài: “Cậu bé cháu dẫn tới nhà lần trước, là họ Lục à?”

Lông mày Doãn Lương bắt đầu nhăn lại: “Ngay cả bạn bè tôi mà chú cũng điều tra?”

Thư kí Trần đẩy gọng kính: “Tiểu Lương, cháu hiểu lầm rồi.”

Doãn Lương nơm nớp trong lòng, sợ con rắn hổ mang này phát hiện hắn và Lục Lộ đang hẹn hò.

“Đều mang về nhà, quan hệ của hai đứa rất tốt sao?”

Doãn Lương đề phòng nhìn y chằm chằm.

“Có thể trả lời chú không?”

Bấy giờ Doãn Lương dần nghe không hiểu, để lộ vẻ mặt nghi ngờ.

“Là như thế này.” Thư kí Trần nới lỏng đồng hồ trên cổ tay, kiểu dáng kỉ niệm ngày thành lập bốn mươi năm hiệu Seagull Green Guard, do bố Doãn Lương tặng cho, “Bố cậu ta Lục Thác là chủ sở hữu của doanh nghiệp nổi tiếng mà tụi chú dự định hợp tác, mặc dù tập đoàn Lục thị có đăng kí tại thành phố chúng ta, nhưng quan hệ với ngài ấy cứ lưng chừng mãi, người cũng ở nước ngoài quanh năm suốt tháng, thị trưởng vẫn luôn muốn giao thiệp…”

Y dùng đôi mắt sắc sảo nhìn Doãn Lương, ám chỉ ngụ ý rõ ràng.

Doãn Lương thở dài một hơi: “Chú Trần, chú nhầm rồi, người bạn kia của tôi chỉ thuộc gia đình bình thường.”

Thư kí Trần bắt chéo hai chân: “Tên là Lục Lộ phải không?”

Doãn Lương thoáng giật mình: “Phải, tên là Lục Lộ.”

“Vậy thì đúng rồi.” Thư kí Trần mỉm cười, “Tân niên năm ngoái, chú có theo bố cháu đến hội liên hiệp công thương nghiệp họp mặt chúc tết, vừa khéo cậu Lục cũng ở đấy, không thể nào có chuyện nhớ nhầm nhân vật quan trọng như thế được.”

Doãn Lương kinh ngạc nhìn y: “Chú nói bố cậu ấy… Tên gì cơ?”

“Lục Thác.” Thư kí Trần muốn châm điếu thuốc, ngón tay cái kẹp lấy Hoàng Hạc lâu, “Là một chính trị gia kiêm thương nhân, nếu chúng ta có thể xây dựng mối quan hệ tốt, bố của cháu sẽ dễ dàng thăng tiến thêm một bậc.”

Doãn Lương nhất thời ngơ ngác, tầm mắt rơi xuống hộp thuốc lá của thư kí Trần, hộp Trung Nam Hải, vỏ lại in Hoàng Hạc lâu, bố của hắn cũng là thế này, một đôi quái vật dối trá mê công danh lợi lộc.

Hóa ra, Lục Lộ và bọn họ giống nhau.

Doãn Lương rời khỏi nhà, lái xe đạp đi lang thang, mấy lần rút điện thoại di động ra, đều không đủ can đảm gọi điện cho Lục Lộ, hắn sợ tiếp nhận chân tướng, sợ Lục Lộ như một giấc mộng hoàn mỹ đột nhiên tan biến.

Xe bánh rán, world.execute (me), kẹo que, tất cả đều là giả.

Tâm tư hắn rối rắm, loại chuyện này chẳng biết nên nói cùng ai, bỗng nhiên, đôi mắt xanh của Địa Tạng thoáng hiện lên trong đầu, hắn dùng lực thúc đẩy bàn đạp dưới chân, chạy sang biệt thự ngoại ô mà anh nuôi hắn sống.

Hơn một tiếng sau, hắn quăng xe trước cổng, đi nhấn chuông cửa, vô tình nhìn vào trong sân, ở dưới giàn hoa có chiếc xe đạp nọ, BMW, hắn từng thấy, là của Hoàng Hải.

Trong đầu Doãn Lương ong ong, Lục Lộ là con trai Lục Thác, Hoàng Hải biết không? Tại sao xe của cậu ta lại xuất hiện ở nhà Địa Tạng chứ?

Doãn Lương đập cửa ầm ầm, cả buổi sau, Địa Tạng khoác áo ngủ đi ra, tóc bù xù, trên xương quai xanh toàn là mồ hôi, chặn ngang cửa không cho hắn tiến vào: “Tiểu Lương, bây giờ anh không tiện…”

Doãn Lương xô gã xông thẳng vào nhà, trên bàn ăn tầng trệt đặt một chiếc bánh sinh nhật, đã thổi nến, vẫn chưa ăn, hắn chạy lên lầu hai, khàn giọng quát lớn: “Hoàng Hải!!!”

Phòng ngủ bên kia có âm thanh, Doãn Lương bước qua, trong phòng có một mùi lạ, chẳng nói rõ là tanh hay thơm nữa, tủ đầu giường dựng một tuýp gel bôi trơn bị bóp sạch, phía trước là đống quần áo ngổn ngang, có một người đang cuộn tròn trên giường, bọc chăn kín mít, bên trong lại vang rè rè, như có đồ vật nào đấy đang chấn động.