Xây Dựng Vương Tọa

Chương 22




Tin tức chủ tế đại nhân thành lập đội sản xuất và xây dựng được truyền đi khắp thành Uyên Lưu, thậm chí chẳng biết từ đâu, cả việc cơm trưa mỗi ngày còn được cho thêm một quả trứng gà cũng được truyền ra ngoài luôn, những người đã tham gia vào đội ngũ thì giữ kín như bưng, còn những người không tham gia được thì không ngừng ngưỡng mộ.

Thường dân nghe tiếng tăm mà đến để tìm việc làm chen nhau đông đúc, xếp thành hàng đội dài trước cửa phòng làm việc của phủ thành chủ. Số lượng gần như có thể xếp thành ba vòng xung quanh quảng trường.

Kim Đại chưa từng thấy qua cảnh tượng không thể chờ để nhận việc nào kịch liệt như thế này.

Một mình hắn đảm nhận việc đăng ký nộp đơn xin việc cho công nhân, đối phó với mười vạn câu hỏi vì sao từ những người đến xin việc đó cùng với việc làm quản sự chọn lọc nhân công cho hai đội sản xuất và xây dựng, còn phải đi theo bên cạnh Trầm Khinh Trạch để cho y sai phái, cả ngày bận đến trở thành con quay quay mòng mòng, ngay cả hai huynh đệ Đồng Nhị và Ngân Tam cũng bị gọi đến để giúp đỡ.

Ba huynh đệ chân không chạm đất bận rộn cả ngày, bọn họ sống được hơn hai mươi năm nay thì phần lớn thời gian đều là chơi bời lêu lổng được ngày nào hay ngày nấy, từ trước đến nay chưa từng làm việc với cường độ cao như thế này bao giờ.

Thỉnh thoảng không nhịn được lại oán giận kể khổ với Trầm Khinh Trạch, song khi nhìn thấy cối đá mới được dựng lên, guồng nước ngày đêm không ngừng chuyển động, còn có xưởng rèn đang trong thời kỳ xây dụng với khí thế ngút trời, hưởng thụ từng câu tôn kính "Kim chủ quản" từ miệng mọi người, Kim Đại kìm lòng không đặng mà bùng lên một sự tự hào và thỏa mãn không thể nói rõ.

Ngày nghỉ quay về nhà, ánh mắt nhìn bọn họ của các thôn dân phụ cận cũng không còn chứa đựng sự chán ghét và sợ hãi như khi nhìn thấy bọn lưu manh côn đồ nữa mà là tràn đầy sự ngưỡng mộ và nịnh hót, còn chủ động chào hỏi ba người bọn họ.

Ba huynh đệ thăng quan tiến chức thuận lợi, đến khi đi đường cũng uy vũ sinh phong.

Kim Đại lấy tiền công mua con gà mái đem về thăm tổ mẫu, nhìn thấy tổ mẫu với mái tóc bạc phơ và hàm răng yếu ớt từng miếng nhỏ húp lấy canh gà đậm đà.

Thần sắc của bà giãn ra, mặt mang theo nụ cười mỉm, cũng không còn phải lo lắng tiều tụy cả ngày nữa, nắm lấy tay của họ mà nói không ngừng, mấy đứa trẻ ngoan, mấy đứa uống canh, uống nhiều canh vào.

Nam tử hán cao lớn thô kệch là Kim Đại đây mũi cũng cay cay, gần như muốn khóc.

Thật tốt, những ngày tháng như thế này thật tốt. Hắn nghĩ.

Tốt xấu gì cũng là đàn ông trưởng thành, Kim Đại vừa đổi sắc mặt liền nhanh chóng thu lại cảm xúc chợt đến, tạm biệt tổ mẫu, buổi chiều hắn phải đi cùng với chủ tế đại nhân đến tổ chăn nuôi của đội sản xuất để kiểm tra.

※ ※ ※

Vì nhân lực đầy đủ nên Trầm Khinh Trạch chia đội sản xuất và xây dựng thành bốn tổ, đội sản xuất có tổ trồng trọt, tổ chăn nuôi, đội xây dựng có tổ nghiên cứu phát triển và tổ xây dựng, mỗi tổ đều chọn trong số công nhân ra người làm việc vừa nhanh vừa giỏi, đưa lên làm quản sự, việc phân công công việc và phân chia đãi ngộ càng lúc càng rõ ràng hơn.

Điều quan trọng nhất là cho dù có là người nằm trong nhóm người học việc lúc đầu thì chỉ cần làm tốt công việc thì cũng có cơ hội được thăng chức, tăng tiền lương.

Trầm Khinh Trạch đẩy hết những nông phu không phù hợp với đội trồng trọt qua đội chăn nuôi, cho người dùng vật liệu gỗ, cỏ khô và đất bùn để dựng tạm nên một gian trang trại chăn nuôi tại vùng đất hoang vùng ngoại thành.

Trong người y không còn tiền nên trang trại trông rất cẩu thả, đợi sau này tài chính đầy đủ thì sẽ xây lại một gian mới với quy mô to hơn và đẹp hơn.

Mấy người nông phu ấy vốn cho rằng chỉ là tùy tiện nuôi mấy con gà vịt cá dùng để cung cấp cho bọn quý tộc và quan viên trong thành hưởng thụ mà thôi.

Ai ngờ rằng trong trại chăn nuôi dùng gỗ để làm vách ngăn, phân chia thành mấy khu vực, phân biệt gồm có phải chăn nuôi hơn một trăm con gà con, vịt con, ngỗng, heo, thậm chí còn đặc biệc xây lên một cái hồ cá, dẫn nước từ rạch vào để nuôi một số cá, tôm và cua.

Ngoài những thứ này ra thì còn phải nuôi cả giun nữa!

Lúc vừa mới nghe được là phải nuôi cả giun thì đám nông phu cố nhịn cười, xôn xao khuyên nhủ vị chủ tế đại nhân mười ngón tay không thấm nước mùa xuân này rằng, giun không cần phải được nuôi dưỡng đặc biệt, đất bùn sau mưa rồi thì ở đâu cũng có cả, cứ lấy bừa cũng có, huống hồ, nuôi giun thì có tác dụng gì?

Lẽ nào mấy vị quý tộc cao cao tại thượng đó còn có đam mê ăn giun ư?

"Mấy con giun này không phải bán ra để ăn."

Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu, nhẫn nại giải thích cho tổ chăn nuôi,

"Giun là một loại thức ăn cực kỳ rẻ tiền nhưng lại có độ dinh dưỡng rất cao, chuyên được dùng để làm thức ăn cho gia cầm, gia súc và cá tôm."

Đám nông phu hai mắt nhìn nhau, nhà ai mà chưa từng nuôi gà nuôi vịt chứ? Nhưng mà từ trước đến nay vẫn chưa thấy ai đặc biệt bắt giun để làm thức ăn cho chúng cả.

Trong nền kinh tế nông nghiệp nhỏ, thông thường, số gia cầm được các nông hộ nuôi thả chủ yếu là ưu tiên đủ để trong nhà ăn, thỉnh thoảng có dư thì mới đem ra chợ bán để thêm tiền tiêu dùng cho gia đình.

Thức ăn để dùng cho chăn nuôi thì đều là cám, lúa mạch ăn còn thừa, nhiều nhất là thỉnh thoảng nhặt nhạnh thêm chút giun nhỏ để bổ sung. Đã không có khả năng mở rộng chăn nuôi cũng không hiểu khoa học chăn nuôi là gì thì chi phí phải bỏ ra rất cao.

Trại chăn nuôi mở ra một mảnh đất nhỏ để nuôi giun, lúc Trầm Khinh Trạch đưa theo Kim Đại và Phạm Di Châu theo, vừa đến thì đi thẳng đến nơi này ngay.

Cũng không biết là cái vị "chủ nhiệm phòng làm việc" Phạm Di Châu này rảnh quá hay là đã được Nhan Túy bày mưu tính kế cho mà mấy ngày gần đây, gần như ngày nào cũng chạy đông chạy tây theo Trầm Khinh Trạch, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp được quan hậu cần là Đằng Trường Thanh và quan tài thuế là Lạc Tân.

Hôm nay Đằng Trường Thanh không xuất hiện, người đến là Lạc Tân. Vừa nghe nói phải đi đến trại chăn nuôi, vị chủ quản luôn buộc cái thân béo ních của mình thành cái phao tròn này liền vội vàng chạy theo.

Phạm Di Châu nhìn thấy hắn thì chẳng có xíu bất ngờ nào, trên dưới cả phủ thành chủ đều biết, cái tên này là một tên cực kỳ thích ăn thịt.

"Chủ tế đại nhân, chủ quản Phạm."

Lạc Tân tháo cái mũ dạ nhỏ xuống, cười tươi rói mà cúi người trước mặt bọn họ, theo động tác khom lưng đó, thắt lưng khảm thật sâu vào mớ thịt, mớ thịt mở tích dưới bụng càng hiện lên rõ ràng, hai bên vạt áo kéo căng, đến cả cúc áo cũng gần như bị đứt luôn.

"Nghe nói chủ tế đại nhân đem đến hơn một trăm con gia cầm và gia súc."

Lạc Tân chạy bước nhỏ bên cạnh Trầm Khinh Trạch đang ung dung nhàn nhã bước đi, xoa xoa hai cái tay béo nhỏ,

"Thuộc hạ có câu hỏi, trong thành dường như không nghe nói rằng có ai một hơi lại có thể bán ra số lượng nhiều như thế này được thì phải?"

Bước chân của Trầm Khinh Trạch không nhanh không chậm, một tay vuốt ve bộ lông mềm mại của Áp Áp, mặt không đổi sắc nói:

"Từ trên trời rơi xuống đấy."

"Hahaha, đại nhân thật hài hước."

Lạc Tân cực kỳ phối hợp, haha cười hai tiếng.

Trầm Khinh Trạch hé hé miệng, lại nói:

"Tôi cho người đi đến từng nhà trong thôn để gom về đấy."

Lạc Tân bừng tỉnh đại ngộ:

"Thì ra là thế."

Mới là lạ ấy. Trầm Khinh Trạch nhớ đến cái túi tiền nhỏ lại bị cửa hàng trong hệ thống đào đi mất một mớ tiền lớn, quả thực lòng đau như cắt.

Thứ duy nhất có thể an ủi y là số gia cầm, cá tôm mà cửa hàng trong hệ thống bán là loại chất lượng tốt sau khi đã được gây giống, chất thịt ngon, lớn vừa nhanh vừa to và còn rất có dinh dưỡng.

Gia cầm và gia súc mà được nuôi thả bởi các nông hộ thì cho dù là độ ngon, hay là trên các phương diện khác thì đều không có cách nào sánh bằng được.

Đi đến chỗ đất nuôi giun, quản sự tổ chăn nuôi lập tức đưa lên cho bọn họ mấy cái khẩu trang ---- hình dáng của khẩu trang cũng là được Trầm Khinh Trạch dạy cho mà làm ra.

Lúc đầu, Phạm Di Châu và Lạc Tân có hơi từ chối cái thứ đồ này, chỉ cảm thấy không được thoáng khí, cho đến khi mấy người bước vào chỗ đất nuôi giun rồi thì cuối cùng cũng hiểu sự quý giá của cái khẩu trang.

Thối! Thối quá!

Cho dù đã đeo khẩu trang rồi nhưng cũng không thể ngăn được mùi thối cay mũi ập thẳng vào mặt.

Lạc Tân gần như hoài nghi rằng cái mớ đất bùn đen mềm mềm xốp xốp dinh dính dưới chân không phải là đất bùn mà là chuồng phân, Phạm Di Châu từ trước đến nay rất coi trọng dáng vẻ bên ngoài, vừa nhìn thấy không ổn là căn bản sẽ không bước chân vào, chỉ đứng bên ngoài, nhíu mày ngắm nhìn từ xa.

Lạc Tân bịt chặt mũi:

"Mảnh đất này chôn cái gì vậy? Khó ngửi đến thế này?"

Quản sự tổ chăn nuôi cuối đầu khom lưng, còn hướng sang phía chủ tế đại nhân mà có vài phần tranh công, khẩu khí tự hào:

"Đã dựa theo sự phân phó của đại nhân, đem phân được gom đến từ số gia cầm và gia súc trong trại chăn nuôi ủ xong rải đều lên đất, lại dùng cỏ, cành cây khô và bùn đất đắp lên trên, cứ như vậy mà đắp thành mấy tầng."

Vị nông phu đang đeo khẩu trang nói thêm:

"Phương thức của chủ tế đại nhân thực sự hữu hiệu, mấy ngày nay giun xuất hiện rất nhiều."

Nói rồi hắn khom lưng, cách một lớp bao tay dày và thô, tiện tay cầm lên nắm đất, cời thử phía trong ra là có thể thấy được không ít mấy con giun dài đỏ hồng đan xen.

Cái loại động vật thân mềm lúc nhúc này có lực đánh vào thị giác rất mạnh, Lạc Tân bị dọa giật mình, nghĩ đến việc dưới chân mình rất có thể toàn là mấy thứ này.

Sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng lùi ra ngoài mảnh đất nuôi giun, thở hổn hển trốn biệt sau lưng Phạm Di Châu.

"Ông trời ơi, sao chủ tế đại nhân lại nuôi mấy con sâu ghê tởm này vậy?"

Phạm Di Châu dùng một cái khăn vuông chà tới chà lui ngón tay không dính một hạt bụi của mình, chậm rãi nói:

"Đại nhân nói đây là thức ăn cho gia súc, có thể nhân giống với số lượng nhiều, dùng được vào nhiều phương diện mà còn có giá rẻ, gà vịt cá heo đều có thể ăn được, và pro... À, protein phong phú, gia cầm gia súc ăn vào thì lớn rất nhanh, ngoài ra thì chất bài tiết của gia cầm gia súc thải ra thì lại dùng để nuôi giun trở lại."

Lúc nói đến ba chữ chất bài tiết, Phạm Di Châu nhíu nhíu mày:

"Chủ tế đại nhân nói cái này gọi là...sự lợi dụng vòng tuần hoàn tái sinh."

"Vòng tuần hoàn...cái gì?"

Lạc Tân có hơi mơ hồ.

"Sự lợi dụng vòng tuần hoàn tái sinh."

Phạm Di Châu lặp lại một lần, nhớ lại câu nói của Trầm Khinh Trạch, tổng kết lại:

"Nói tóm lại là rẻ, không lãng phí."

"À!"

Lạc Tân bừng tỉnh đại ngộ,

"Đại lý này thì tôi hiểu! Chỉ có điều, nuôi nhiều gia súc gia cầm vậy rồi mọi người có ăn hết được không?"

"Không phải là để cho chúng ta ăn." trầm khinh trạch chậm rãi xuôi theo con đường nhỏ cạnh miếng đất nuôi giun mà quay trở ra.

Y gỡ khẩu trang xuống, đưa mấy người chịu đựng đủ mùi thối này đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Toàn bộ số gia cầm và gia súc được xuất trại từ trại chăn nuôi này được dùng để bán lấy tiền, hơn nữa, do tiền vốn thấp nên giá bán ra sẽ rẻ hơn ba phần so với thị trường."

"Nếu bán được cho thành lân cận với số lượng lớn, số lượng đặt mua càng lớn thì giá bán ra càng rẻ."

Phạm Di Châu không hiểu lắm về nghệ thuật kinh doanh, Lạc Tân thường ngày thường xuyên tiếp xúc với tiền tài, nghe nói vậy, tức khắc rơi vào trầm tư, một lúc lâu, đột nhiên sắc mặt khẽ thay đổi:

"Ngài...cái này là muốn bóp chết mấy hộ nông phu nhỏ sống nhờ vào việc buôn bán gà vịt của thành bên cạnh đó!"

Hàng hóa xuất ra từ trại chăn nuôi rẻ, ăn ngon thì không nói, nếu như có thể cung cấp đủ cho nhu cầu thị trường thì ai còn muốn mua gia cầm gia súc nuôi thả từ mấy nông hộ nữa?

Trầm Khinh Trạch thần sắc thản nhiên, khóe miệng cong lên có loại cảm giác nhân từ nhưng tàn khốc,

"Chèn ép được cũng tốt, dù sao thì xưởng rèn chúng ta xây nên cũng đang cần nhân công số lượng lớn. Bọn họ sẽ phát hiện ra rằng đến xưởng rèn làm việc sẽ kiếm được còn nhiều tiền hơn so với việc ở nhà nuôi gà."

"Chỉ cần đồng ý làm việc thì không thể thất nghiệp được, người dân của thành Uyên Lưu chúng ta, cuộc sống sau này chỉ có càng ngày càng tốt hơn thôi. Đợi mà xem."

"Chỉ là, mọi người cũng đừng nhạy cảm quá, nhân khẩu trong thành Uyên Lưu của chúng ta không tính là nhiều, yêu cầu thị trường cũng rất lớn, tương lai, hàng hóa của trại chăn nuôi ngoài việc dành để cung ứng cho người trong thành, phần lớn đều sẽ được bán sang thành Minh Châu, nếu nói là chèn ép thì cũng là chèn ép bọn họ trước."

Trong lời nói hàm chứa ý tứ, đến cả Phạm Di Châu cũng cảm nhận được hàn ý khó tả xông thẳng từ xương sống đi lên.

Lúc này hắn và Lạc Tân vẫn còn chưa hiểu được, xã hội sản xuất quy mô lớn đối với nền kinh tế nông nghiệp nhỏ là có ý nghĩa gì.

Tuy cái gian trang trại chăn nuôi nhỏ nhoi này chẳng qua chỉ là tạm thời, còn chưa thể đạt được đến bước có thể làm lay động nền móng, nhưng trong lời tiên đoán của Trầm Khinh Trạch lại mơ hồ lộ ra vài phần nghiến răng dữ tợn.

Khiến cho mấy đám người quý tộc cổ hủ bọn họ không rét mà run.

※ ※ ※

Sau khi xưởng rèn chính thức khánh thành và đưa vào sử dụng thì ngoài Phạm Di Châu kiên trì ra thì mấy vị quan viên thực quyền trong thành Uyên Lưu cũng đến xưởng để tham quan.

Từ sau khi tân chủ tế nhậm chức, chuyện ồn ào trong thành càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, mọi người đều muốn đi xem thử, mở mang tầm mắt xem xưởng rèn được Trầm Khinh Trạch gửi gắm hy vọng trông như thế nào.

Cả khu xưởng rèn đều được dùng cùng một loại gạch đỏ với kích thước giống nhau mà xây nên, hỗn hợp màu xám để dính chúng lại gồm dùng vôi, đất sét cùng với cát mịn trộn lại với nước, không bắt lửa, không thấm nước, cực kỳ kiên cố.

Cửa và sân lớn của xưởng rèn là loại đá, vừa không được thường thấy trong thành mà cũng chẳng phải là đất bùn vàng nơi thôn quê hoang dã, mà là một mảnh đất xám hoàn chỉnh, mịn và trơn láng, kéo dài một đường thẳng ra đến đường lớn.

Đây là do Trầm Khinh Trạch cho người mài bề mặt đá vôi, đất sét, đem đi nung và luyện, lấy lại số còn dư. Đây là phương pháp sản xuất xi măng thô sơ, công nghệ đơn giản mà rẻ, so với đá thì đất lại bằng phẳng và dùng bền hơn, dùng để đắp nền là hợp lý nhất.

Mọi người bước lên nền đất, chỉ cảm thấy chắc chắn và bằng phẳng, bánh xe lăn lên cũng không hề bị tròng trành, đến cả âm thanh phát ra cũng không quá lớn.

Dưới sự dẫn dắt của quản sự tổ xây dựng, đoàn người của Trầm Khinh Trạch đến khu lò cao nơi trung tâm.

Một hàng bếp lò dựng thẳng để luyện sắt được dựng theo dãy ngay ngắn, hệt như hàng binh sĩ đứng yên tại đó để chờ kiểm duyệt, mỗi một lò đều được dùng đá chịu nhiệt màu đỏ để xây nên, sau lưng có một phòng để tiếp gió lớn, nguồn gió là từ máy quạt gió chạy liên tục nhờ sức nước được dựng thẳng đứng bên cạnh bờ sông.

Mọi người chỉ nhìn thấy một hàng những giá gỗ lớn được đặt phía thượng nguồn chảy xiết của con sông, trên dưới hai đầu mỗi một giá gỗ đều được lắp một cái bánh xe lớn nằm ngang, dùng trục xoay để nối lại, giống như một cái giá lắp bánh xe ngựa nằm nghiêng trong nước.

Các cánh quạt nghiêng của bánh xe trong nước hệt như một cái tuabin gỗ đơn giản, trong dòng nước chảy không ngừng, bánh xe trên dưới không ngừng xoay tròn, dưới lực kéo của dây nối làm bằng da, những thanh gỗ được kéo cho chuyển động, liên tục khép mở cửa quạt tiếp gió, thay cho sức người, cũng không khiến cho gió trong phòng tiếp gió bị gián đoạn.

Trước mỗi một bếp lò đứng đều có một công nhân mặc quần áo ngắn may bằng sợi gai, đang xúc than đá cho vào lò.

Theo sự chuyển động ầm ầm của máy tiếp gió, thép lỏng màu đỏ kim không ngừng từ phía miệng sắt phía dưới của lò nung đứng chảy xuống cái khuông vuông vức, công nhân có kinh nghiệm sẽ rắc bột sắt vào, sau khi dùng chày sắt trộn chúng lên thì sẽ đem đi hóa tôi, cuối cùng đổ vào khuông đúc.

Sóng nhiệt đẩy nhiệt độ trong phòng tăng lên rất cao, nhóm công nhân mồ hôi ướt áo, có người phụ trách chuyển than đá, có người phụ trách dọn dẹp mẩu vụn, mỗi một quy chế thao tác đều được phân công cẩn thận, đâu vào đấy.

Chỉ trong khoảng thời gian mà mọi người tham quan thôi mà hơn mười cái lò cao này đã luyện ra được những lõi thép bằng cái xe nhỏ, sau khi nguội đi được xếp thành từng khối từng khối, dưới ánh mặt trời chói lọi lấp láng ánh sáng lạnh của kim loại.

Ngoài máy tiếp gió chạy bằng sức nước ra thì vẫn còn cối đá cải tiến chạy bằng sức nước.

Cái chày bằng sắt cực lớn được nối bằng một thanh ngang bằng gỗ to và chắc,  trong dòng nước chảy không ngừng khiến tấm sắt to lớn cử động, thanh sắt và cái chày hợp thành hình. Cái chày vừa to vừa lớn, lực đạo lúc hạ chày rất mạnh, tựa như bước chân của người khổng lồ nặng nề giẫm lên mặt đất.

Âm thanh nước chảy siết, tiếng hô hào của công nhân, tiếng hạ chày liên tục tràn ngập xung quanh, sắt và thép thành hình hệt như nước chảy mà ùn ùn được sản xuất ra, tiết kiệm được nguồn nhân lực rất lớn.

Những chuyển động của những cái máy này vừa lạnh lùng nhưng cũng làm lộ ra nguồn năng lượng và sự không nề hà vất vả, tựa như có một loại mỹ cảm thuộc về quy luật nào đó ẩn chứa trong đó vậy.

Bọn họ trố mắt đứng nhìn những chiếc máy không rõ nguyên lý hoạt động kia, nhìn dòng sắt lỏng dường như không bao giờ hết ấy mà kinh ngạc không nói nên lời.

Bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy qua hiện trường luyện sắt với quy mô lớn, xưởng rèn dưới chân núi quặng, công nhân còn nhiều hơn nơi này nhiều, thế nhưng gần như toàn bộ quá trình đều được hoàn thành bởi sức người, hiệu suất ra được sản phẩm sắt thấp đến mức khiến người ta phẫn nộ, chất lượng cũng không được giống nhau.

Nếu không như vậy thì thành Uyên Lưu cũng sẽ không phải luôn bán khoáng sản ra bên ngoài.

Trầm Khinh Trạch cũng lẳng lặng mà quan sát, nơi này là tâm huyết mà y nhiều ngày liền hết lòng hết dạ chuẩn bị, gần như dùng hết số tiền ít ỏi còn lại trong túi tiền để đầu tư vào.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là quan hậu cần Đằng Trường Thanh, hắn gần như dùng một loại ánh mắt tôn sùng mà nhìn chằm chằm Trầm Khinh Trạch.

"Chủ tế đại nhân! Chỉ cần số sắt này có thể ưu tiên để trang bị cho vệ đội thì từ nay về sau, ngài chỉ đâu tôi đánh đó! Bảo tôi đi về hướng đông, tôi tuyệt không đi về hướng tây!"

Đội trưởng đội vệ binh Tiêu Mông luôn thờ ơ lạnh nhạt không nói không rằng lúc này cũng không khỏi hai mắt phát sáng, ánh mắt sáng ngời nhìn Trầm Khinh Trạch chăm chú.

Lạc Tân giật mình một cái, hồi thần, không nhịn được mà dùng cái chân ngắn mập mạp hung hăng đạp cho Đằng Trường Thanh một cước:

"Ngươi bớt có nịnh hót với đại nhân đi! Chỗ đồ sắt này đều phải đem sang thành minh châu để bán đấy! Ngươi không biết là chúng ta đã không còn tiền mua lương thực rồi à!"

Đằng Trường Thanh hùng hồn phản bác:

"Bên đội thủ thành của chúng ta cũng còn thiếu thốn nhiều lắm, đa số binh sĩ vẫn còn phải dùng giáp gỗ đấy! Không có bọn họ thì ai đến để bảo vệ thành trì!"

Phạm Di Châu ho nhẹ một tiếng, nói:

"Thật ra, tôi cho rằng..."

Lạc Tân và Đằng Trường Thanh đang trừng mắt cãi nhau với đối phương, gần như sắp đánh nhau đến nơi, nghe vậy, cả hai giận dữ quay sang trừng Phạm Di Châu, đồng thanh nói:

"Cậu im miệng! Đừng có cho!"

Phạm Di Châu: "..."

Một đám người vây quanh Trầm Khinh Trạch không ngừng tranh giành với nhau, chỉ có quan chủ quản muối và đồ sắt Bá Cách đứng trong góc là không tham gia, ánh mắt hắn mập mờ, khóe miệng mím chặt phản ánh nội tâm đang cực kỳ căng thẳng.

Rốt cuộc thì vị chủ tế đại nhân này là thần tiên hạ phàm từ đâu đến chứ?