Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 83: Chương cuối




Nửa năm sau.

Thương Hành một lần nữa hợp nhất danh nghĩa của Chúng Sinh, Hoài Mộng cùng với các công ty con dưới quyền mình sau khi trao đổi cổ phần với tập đoàn Phương thị, bắt đầu phát triển đầu nguồn cuối nguồn trong ngành giải trí.

Công ty tập đoàn được đặt tên là Hành Tinh, trụ sở chính lần thứ hai đổi sang một tòa cao ốc văn phòng mới, lần này dọn thẳng đến vị trí đối diện tòa tháp song sinh mang kiến trúc đặc biệt nằm trên phố Tài Chính.

Cách một con đường cái rộng lớn, hai tòa nhà lớn xa nhau tương đối.

Trong vụ việc “Sự kiện kim ốc” một năm trước, cảnh sát đã đi trục vớt một tuần tại vùng biển địa phương, nhưng hoàn toàn không tìm được bóng dáng Dung Trí, tung tích cho tới hôm nay cũng không rõ, sống hay chết cũng không ai biết.

Cân nhắc giữa các yếu tố khác nhau, Thương Hành cuối cùng lựa chọn không công bố sự kiên này ra ngoài mà chọn phong tỏa tin tức, sự mất tích của Dung Trí cũng được coi là vô tình rơi xuống nước.

Hắn và nhóm người Ôn Duệ Quân trở lại biệt thự của Dung Trí, quả nhiên tìm được một két sắt phía sau bức tường đính ảnh chụp, mật mã là sinh nhật của Thương Hành, bên trong cũng không lưu giữ bảo vật gì đáng giá, chỉ có vẻn vẹn hai quyển sách bìa đen và trắng.

Trong sách kẹp thêm một phong thư viết tay, phía trên có mấy hàng chữ nhỏ, nói cho Thương Hành biết, chỉ cần thiêu hủy quyển sách về chính Thương Hành trước, hắn sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại thế giới gốc.

※※※

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Hành Tinh, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên sàn nhà gỗ đỏ thẫm một mảng màu sáng.

Thương Hành ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, thả lỏng thân thể, ngả lưng vào ghế xoay bằng da màu đen.

Hắn hững hờ lật xem một phần báo cáo quý trong tay: “Lại một bộ điện ảnh kinh phí thấp thành ngựa đen bùng nổ rồi…”

TV trên tường phía đối diện đang phát tin tức giải trí gần đây: Lâm Dư Tình nhận được giải Kim Nguyệt cho nam chính xuất sắc nhất, thành công thu hoạch được Grand Slam cuộc đời, còn tập đoàn Cố thị dường như đã buông bỏ giới giải trí trong nước sau khi đánh trận nào thua trận đó, bắt đầu hướng chân ra nước ngoài thăm dò.

Điện thoại bàn có hiện số reo lên, hắn liếc mắt ngắm dãy số hiện ra, nhấc ống nghe vô tuyến kẹp giữa tai và bả vai, khóe miệng hơi hơi nhếch, kéo dài ngữ điệu ra vẻ nghi ngờ: “A lô, ai đó?”

Đầu kia điện thoại vang lên một tiếng cười khẽ thầm thì: “Em đoán anh là ai nào.”

“Ôi chao, anh không nói làm sao em biết là ai?” Thương Hành đứng dậy từ trong ghế da, chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất, quần tây bao lấy hai chân thon dài thẳng tắp, được ánh nắng chiếu sáng lên một chút.

Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ trông sang tháp song sinh đối diện xa xa, tuy rằng thấy không rõ lắm, nhưng hắn biết, phía đối diện nhất định có người đang tập trung ánh mắt về đây.

Người nọ cười nói: “Ngẩng đầu nhìn.”

Thương Hành tò mò dò ra bên ngoài nhìn xung quanh, chỉ thấy trên dãy tầng cao nhất bên tháp song sinh mở ra một cánh cửa sổ, từ trong cửa sổ vươn ra một chùm bóng bay màu phấn thiếu nữ đậm đậm nhạt nhạt, đang đong đưa qua lại theo gió lớn trên cao.

Thương Hành: “…”

Đây là chiêu bày tỏ tình yêu cũ kĩ quê mùa gì vậy?

Hắn nhịn cười, cả người dựa vào cửa sổ: “Nhiễm Nhiễm nhà anh lại cho anh cái chủ ý xấu gì? Nếu như bị phóng viên giải trí chụp được, không thể nào không tự biên tự diễn ra một câu chuyện hoàng tử lọ lem máu chó mười vạn chữ.”

Giọng nói của Ôn Duệ Quân vẫn ôn nhã từ tính trước sau như một, giờ phút này còn dẫn theo một chút vui sướng tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngữ điệu có vẻ nhẹ nhàng hơn vài phần:

“Có phải chủ ý xấu hay không cũng không sao, anh vừa xem báo cáo phòng thị trường đưa tới, nhìn thấy bộ điện ảnh em mới đầu tư, nhớ em, đột nhiên muốn đùa em mà thôi.”

Không phải tỏ tình, cũng không phải đưa tình, chỉ là nhớ em, còn muốn để em biết anh nhớ em.

Thương Hành không biết nên khóc hay cười: “Chúc mừng Ôn tiên sinh ba tuổi, nhàm chán và ấu trĩ của anh thành công chọc cười em.”

Ôn Duệ Quân chậm rãi phát ra lời mời: “Như vậy đêm nay, không biết Thương tiên sinh có đồng ý nể mặt, thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến hàn xá, ăn chung bữa tối hay không?”

“Cái này…” Thương Hành thở dài, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc em có hội nghị trọng yếu, chỉ sợ không thể cùng anh.”

Đầu kia điện thoại trầm mặc ba giây, lại rất nhanh vang lên: “Thôi được, vậy để hôm khác.”

Chút thất vọng nhỏ bé không đáng kể được giấu trong tiếng cười chậm rãi nhẹ nhàng, cúp điện thoại, Ôn Duệ Quân thu hồi bóng bay, nhặt hộp quà lam nhung treo trên sợi dây, yên lặng bỏ về trong túi.

※※※

Vào đêm, thành phố được thắp sáng bằng ánh đèn neon giữa tiếng ồn ào náo động dày đặc.

Ánh sáng ngũ sắc chạy dọc theo con đường ngựa xe như nước, kéo dài vào sâu trong bóng đêm.

Bentley màu đen đỗ trước cổng, thư kí Ngô vẫn giống như thường ngày đi mở cửa xe phía sau, Ôn Duệ Quân nhìn phòng khách khổng lồ đến mức có chút trống trải, vẫy lui nhóm người hầu đang định cởi áo khoác cho y, một thân một mình đi đến hậu hoa viên.

Lại là một mùa đông nữa, trời mới hạ một cơn mưa nhỏ, hạt nước lạnh lẽo vẫn còn đọng trên đầu cành, ngưng kết thành sương trắng mỏng trong gió rét.

Ôn Duệ Quân chậm rãi bước một mình trên con đường đá cuội nhỏ trong hoa viên, ánh trăng lạnh lẽo chảy qua bên chân, màn đêm điểm xuyết mấy ngôi sao tịch mịch.

Y là một người kỉ luật nghiêm khắc, không nghiện thuốc lá, bình thường rất ít khi hút thuốc, bây giờ cúi đầu nhìn màn hình di động ảm đạm lại không nhịn được châm một điếu thuốc.

Thương Hành tuần này hình như đặc biệt bận rộn, hai người gần như đã một tuần rồi chưa gặp nhau, ngay cả gọi điện cũng đều là tranh thủ lúc rảnh rỗi.

Nhưng mà hôm nay…

Đốm lửa mỏng manh nhảy nhót giữa không gian, Ôn Duệ Quân phun ra một vòng khói, sương trắng rất nhanh đã tiêu tán trên không trung.

Tình cảnh này, y đột nhiên có chút hiểu được tâm tình bức thiết hy vọng người mình yêu vĩnh viễn ở trong tầm mắt của Dung Trí, kẻ ngày đó biến mất nơi đáy biển.

Ôn Duệ Quân chợt bật cười, mở di động ra chuẩn bị gọi cho Thương Hành.

Bỗng nhiên, có một đợt âm thanh vỗ cánh yếu ớt từ xa tới gần, Ôn Duệ Quân theo tiếng nhìn lại, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, có một cái máy bay không người lái mini hình vuông đang bay tới.

Trên lưng nó buộc một bóng bay hồng nhạt, xiêu xiêu vẹo vẹo bay đến trước mặt Ôn Duệ Quân, lạch cạch một tiếng, hạ xuống một cái bọc giấy nho nhỏ.

Ánh mắt Ôn Duệ Quân xẹt qua một tia kinh ngạc, nhặt bọc giấy lên mở ra, đúng là một viên kẹo đường, bên ngoài vỏ kẹo viết: Chúc mừng bạn nhỏ dũng sĩ đã phát hiện manh mối bảo tàng, thưởng cho một viên kẹo đường, xin hãy tiếp tục đi về phía trước.

Thâm tâm như nước cocacola bị xóc lên nảy ra ra vô số bọt khí nhỏ, nhanh chóng sủi lên, từng đám nổ tung.

Dè dặt và vui vẻ ngoài ý muốn vươn dậy, đuôi mắt Ôn Duệ Quân cong lên, đi theo chỉ dẫn bước lên phía trước.

Tới chỗ đèn đường kế tiếp, quả nhiên lại tìm được mấy cái bóng bay, phía dưới treo một cái hộp gỗ nhỏ, mở ra, lại là một viên kẹo và một tờ giấy:

Cũng bị anh phát hiện mất rồi!

Không còn cách nào, mời lột áo của tôi ra ăn hết ngọt ngào đi!

Ôn Duệ Quân dùng sức tự chủ cường đại kiềm chế cảm giác muốn cười, rất có kiên nhẫn mà lột từng tầng vỏ bao bọc quanh viên kẹo đường, nhét vào miệng.

Kẹo đường nhân rượu vang đỏ, lớp vỏ cứng bên ngoài tan trong miệng, dư vị thuần hậu của rượu đỏ bỗng chốc lan khắp đầu lưỡi, thơm mềm ngọt ngào.

Ôn Duệ Quân dường như trở lại thời thơ ấu trẻ con đòi người lớn cho ăn kẹo đường, dựa theo nội dung gợi ý mà liên tục nghe theo, lại được thưởng thêm một viên kẹo.

Chùm bóng bay cuối cùng buộc ở trên đầu cành cây đại thụ, y bước lên theo bậc thang xoay tròn quanh thân cây.

Trong chớp mắt bước đến bậc thềm của nhà cây, toàn bộ tán cây xung quanh bỗng nhiên sáng lên, vô số bóng đèn nhỏ xíu lắc lư trên đầu cành, tựa như một vòng trăng bạc dâng lên trong đêm tối!

Ôn Duệ Quân như đang được vây quanh ở giữa trăng sao, cửa nhà cây két một tiếng mở ra, xuyên qua kẽ hở của cành lá trùng điệp và ánh đèn neon từ thành thị xa xa, cánh cửa phía trước là vì y mà rộng mở.

Trong phòng sáng đèn, có một bóng người cao ráo ngồi trên đầu giường, đang học theo dáng vẻ của Ôn Duệ Quân, ôm cây đàn ghi-ta đã tặng cho y, vụng về chơi đùa dây đàn.

Nhưng mà đối với Thương Hành ngũ âm không được đầy đủ mà nói chơi được nhạc khí thực sự là khó quá mức, hắn luyện tập với Ôn Duệ Quân rõng rã một tuần, cũng chỉ có thể cào cào ra một khúc “Chúc mừng sinh nhật” đã bị thay đổi giai điệu.

Ôn Duệ Quân dựa khung cửa, lẳng lặng nghe khúc ma âm phá hoại màng nhĩ này, dùng ánh mắt đồng cảm sâu kín nhìn hắn, bình tĩnh đưa ra lời bình: “Thật sự là rất khó nghe.”

Thương Hành đang chờ được nghe biểu dương: “…”

Ôn Duệ Quân đi tới trước mặt Thương Hành, rốt cuộc nhịn không được mà mỉm cười, hai tay ôm lấy mặt của hắn —— dũng sĩ trèo non lội suối vượt mọi chông gai, cuối cùng cũng tìm được bảo tàng của rồng béo.

“Thật sự không có cách nào với em, xem ra anh chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng, cẩn thận giấu thứ ma âm như em đi, tránh ra ngoài gây tai họa cho lỗ tai người khác.”

Thương Hành đè lại tay y: “Này này, kịch vốn không phải diễn như vậy? Lúc này không phải là anh nên cảm động rơi lệ, sau đó nói chút lời tỏ tình với em sao?”

Ôn Duệ Quân rất nghiêm túc gật gật đầu: “Anh yêu em.”

Thương Hành: “!!!”

Hắn có chút mơ màng: “Này, ở đâu ra vừa mở miệng đã nói câu ấy, anh không thể đưa chút gợi ý làm nền cho em chuẩn bị tâm lý thật tốt sao?”

Đuôi mắt Ôn Duệ Quân mỉm cười, tiến tới hôn lên bờ môi của hắn, khẽ khàng giống như một gợn lông chim: “Thích em…”

Ấm áp dễ chịu như điện giật tê dại chạy dọc sống lưng, ánh mắt Thương Hành nặng nề, lòng nhảy ra vô số bóng bay hồng nhạt, lộp bộp bay lên trên, bay tới đám mây nổ tung gào thét ——

Thế này ai mà chịu nổi?

Dường như có con mèo cào cào móng ở trong lòng, Thương Hành ôm eo của y vào ngực, mơn trớn rãnh môi không biết đã miêu tả qua bao nhiêu lần, dễ dàng lấy ra đầu lưỡi.

Nụ hôn nồng nhiệt mang theo vị ngọt của đường và rượu vang, cùng hơi thở dày đặc dồn dập, lên men giữa nơi môi và lưỡi.

Hai người đang hôn đến khó hoà giải, ỡm ờ muốn ngã ra giường —— làm đàn ghi-ta kia vô ý rơi xuống, nện cho Thương Hành giật mình tỉnh táo lại.

Hắn hơi đẩy Ôn Duệ Quân ánh mắt mê ly ra một chút, lấy xuống một cái hộp gỗ nhỏ từ trên tủ đầu giường, đưa tới trước mặt đối phương, nở nụ cười thần bí với y.

“Quà sinh nhật?” Ôn Duệ Quân mỉm cười mở ra, bên trong phủ kín hơn mười viên kẹo đường, đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt.

Y bật cười: “Em thật sự dỗ anh như dỗ trẻ con?”

Thương Hành tiến đến bên tai y, cười trầm thấp: “Bên trong có bảo tàng đích thực, tìm xem đi, Ôn tiên sinh của em.”

Ánh mắt Ôn Duệ Quân khẽ nhúc nhích, không chút do dự lấy một viên ở giữa, lột giấy gói kẹo.

Thương Hành há miệng, tròn mắt há mồm mà nhìn y: “Anh tại sao…”

Ôn Duệ Quân buồn cười mà liếc nhìn hắn một cái, bỏ kẹo vào miệng, vị chua ngọt lập tức tan ra trong miệng, để lộ một đôi kho báu nho nhỏ mà nó giữ.

Đôi nhẫn kim cương bạch kim lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Ôn Duệ Quân.

Đôi mắt đen trầm của y nhìn Thương Hành thật sâu: “Có phải hay không em định hỏi, vì sao có nhiều kẹo đường như vậy, anh đã lập tức chọn ngay viên ở giữa?”

Thương Hành ngồi ơbên cạnh y, vai dựa vào vai, hiếm thấy mà thành thật gật gật đầu.

Ôn Duệ Quân cười giảo hoạt, lấy từ trong túi ra một hộp quà lam nhung nhỏ, mở hộp, cặp nhẫn kim cương cắt thành hai nửa đối xứng rực rỡ lóa mắt dưới ánh đèn.

Y nhận lấy viên kẹo của Thương Hành, đeo nhẫn lên ngón áp út, thì thầm: “Bởi vì trên đời dù có cả trăm ngàn người, anh cũng sẽ tìm thấy duy nhất em.”

Một viên kẹo đường rơi rụng lên mặt đất, đánh ra một tiếng vang thanh thúy động lòng người trên sàn nhà.

Giá sách cất giữ một quyển sách bìa đen, yên lặng đứng trong một góc thời gian, vĩnh viễn không phai màu.