Chú ý thấy tin Dung Trí gửi tới, đã là việc của ba tiếng về sau.
Nội dung trong thư không nhiều lắm, chỉ biểu đạt xin lỗi Thương Hành và bàn giao công việc phòng pháp vụ, về tranh chấp lần trước, vụ việc rượu vang và Phương Dương thì không nói tới một chữ.
Cuối thư, Dung Trí tỏ ý phải rời khỏi thành phố này, sẽ yên lặng chúc phúc từ phương xa, mong Thương Hành hết thảy bình yên vân vân.
Cuối cùng, nói trước khi đi sẽ có một món quà tặng cho hắn.
Nhìn thế nào cũng giống một thư từ chức bình thường, đối với lời chúc phúc của người bạn này, Thương Hành nhíu mày, Dung Trí thật sự đã hoàn toàn buông bỏ được sao? Nếu đúng như lời trên thư, ngược lại có thể xem là một chuyện tốt.
Một tuần kế tiếp, dự án mới của công ty chính thức lên ngựa, Thương Hành quả nhiên trở nên bận rộn, ba ngày hai lần qua đêm ở công ty, văn phòng chủ tịch đèn trắng cả đêm không tắt.
Ngay cả ông chủ còn liều mạng như vậy, nhân viên cũng đành miễn cưỡng cười vui ha ha đau khổ tăng ca thêm giờ, nhưng Thương Hành luôn luôn hào phóng tiền thưởng đối với nhân viên, thế nên nghĩ đến lúc được đếm tiền thưởng đến rút gân tay, vất vả ngắn hạn vẫn là có thể nhẫn nại.
Nào biết, người không nhẫn nại được trước, ngược lại là Ôn Duệ Quân.
Đêm đến, phòng ngủ chính còn lại một ánh đèn ngủ, ánh sáng vàng ấm áp chảy trên mặt thảm trải sàn thủ công, lan thẳng một đường tới giữa giường lớn.
Nam nhân trên giường đã lăn qua lộn lại thay đổi mấy cái tư thế ngủ, nhưng mãi vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Bên gối vắng vẻ, nhiệt độ cơ thể chỉ ủ ấm một bên chăn, xúc cảm lạnh lẽo từ một bên khác không ngừng nhắc nhở y cái gì gọi là gối đơn khó ngủ, cái gì gọi là đêm dãi đằng đẵng, cái gì gọi là nghèo lên giàu thì dễ, mà giàu xuống nghèo thì khó.
Chẳng lẽ Thương Hành vẫn còn tức giận vì chuyện Lý tổng lần trước?
Bật đèn đầu giường, Ôn Duệ Quân xoa ấn đường ngồi dậy, nhìn qua những bản thiết kế không biết đã sửa bao nhiêu lần của Lý tổng trên màn hình di động, nhưng vẫn không thật vừa lòng, nửa đêm lại gửi một ý kiến sửa chữa khác.
Y khoác áo khoác đi xuống lầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang truyền đến từ phía nhà ăn, ánh mắt của y hơi hơi sáng ngời —— Thương tiên sinh của y rốt cuộc biết về nhà?
Nhà bếp của trang viên có một tủ lạnh và một tủ giữ ấm.
Cửa ngăn đá tủ lạnh mở sang một bên, bên trong truyền đến tiếng nhựa ma sát sột soạt.
“Đã trễ thế này còn chưa ăn cơm tối?”
Đèn bên trong chợt sáng lên, kẻ ăn vụng trong phòng bếp giật mình, run run rẩy rẩy dò nửa cái đầu nhỏ phía sau cửa tủ lạnh ra, hóa ra là Ôn Nhiễm Nhiễm!
Chờ mong của Ôn Duệ Quân trong nháy mắt tan biến, áp suất thấp leo lên mặt, ép tới tiếng nói cũng trầm xuống: “Bữa tối không ăn cho thật no đi, trước khi đi ngủ còn tìm đồ ăn? Bây giờ đã mấy giờ rồi? Em càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi nữa!”
Ôn Nhiễm Nhiễm ấm ức nói: “Em đói bụng mà! Anh cũng đói đến mức không ngủ được mà phải chạy đi tìm đồ ăn còn gì!”
Ôn Duệ Quân khóe mắt run rẩy một chút: “… Anh cũng không xuống đây ăn vụng.”
Ôn Nhiễm Nhiễm chuyển chuyển con mắt: “Hay là tối nay anh Thương vẫn chưa về nhà?”
“Tối nay có xã giao… Trẻ con không cần lắm miệng, mau trở lại phòng ngủ đi.”
Ôn Nhiễm Nhiễm khoa trương thở dài: “Anh à, anh cũng nên cẩn thận, hôm trước cả đêm không về, vậy hôm sau… Chậc chậc…”
Ôn Duệ Quân day day huyệt thái dương: “Đừng suy đoán.”
Ôn Nhiễm Nhiễm dùng khuỷu tay chọc chọc y:
“Anh này, bên ngoài có nhiều yêu tinh nhỏ hấp dẫn như thế, tiệc tùng xã giao đều tiếp xúc tuấn nam mỹ nữ trong ngành, chỉ dựa vào anh ôm cây đợi thỏ là không được! Anh phải thể hiện ra khí thế tổng tài bá đạo! Phải khiến cho lòng anh Thương thời khắc nhớ anh, chẳng ngại có bận cũng phải về nhà ngủ!”
Ôn Duệ Quân nghe xong nửa câu đầu đang định quát lớn, lại không khỏi bị nửa câu sau chọc trúng, lời quát lớn đến bên miệng, bị y nuốt xuống bụng.
Y rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô bé, ánh mắt cười như không cười: “A? Ôn tiểu thư có cao kiến gì?”
“Từ trước đến nay anh chưa từng yêu đương, không hiểu cũng bình thường.” Ôn tiểu thư ưỡn ngực, vươn ra ba đầu ngón tay: “Em có tam đại pháp bảo yêu đương, bây giờ truyền thụ cho anh.”
Cô nhóc con tiến đến bên tai anh cả, nói như đổ đậu một hồi:
“Giai đoạn đầu tiên, anh phải thông báo rộng rãi, xác minh quyền sở hữu với anh Thương! Tốt nhất là đến tỏ tình một trận khí thế hùng hồn!”
“Giai đoạn thứ hai, anh phải thể hiện tài lực, khiến những kẻ có mưu đồ gây rối với anh Thương biết khó mà lui!”
“Giai đoạn thứ ba, cho thấy sức mạnh bạn trai của anh, ví dụ như đưa đón đi làm, nấu cơm chăm con…”
“Con ở chỗ nào?”
“Í, em chỉ đưa ra hướng tương tự thôi.” Ôn Nhiễm Nhiễm mạnh mẽ nắm chặt quyền: “Đến cuối cùng, là có thể đưa nhẫn kim cương cầu hôn rồi!”
Ôn Duệ Quân trầm tư một khắc, nhướng mày, như có điều suy nghĩ mà nhìn cô: “Em học từ chỗ nào?”
Ôn Nhiễm Nhiễm hoảng hốt trong lòng, vội nói: “Em thấy trên sách nói.”
“Sách giáo khoa còn dạy cái này?”
Ôn Nhiễm Nhiễm đúng lý hợp tình: “Không, là sách của một tác giả văn học mạng tên Lục Đinh Đinh!”
Ôn Duệ Quân: “…”
Tên thật kỳ quái.
※※※
Hôm sau.
Đồng hồ sinh học của Thương Hành đúng giờ đánh thức hắn dậy từ trong mơ, hắn trở mình, miễn cưỡng ngồi dậy, hôm qua bận đến hơn ba giờ đêm, chấp nhận một đêm ngủ tại phòng nghỉ ngơi trong văn phòng.
Giường trong phòng nghỉ rõ ràng là được không vận từ nước ngoài về, cùng hạng xa hoa với giường trong phòng ngủ của Ôn Duệ Quân, nhưng không hiểu sao hắn vẫn ngủ không thoải mái.
Thương Hành đứng trước gương thắt lại caravat, vừa mở cửa phòng nghỉ ra, trực tiếp bị một màn trước mắt làm kinh ngạc đứng ngây tại chỗ —— trên hành lang vốn nên trống trải, hiện giờ không biết đã bị ai phủ kín bằng bó hoa và lẵng hoa!
Toàn bộ hành lang đều là hoa hồng nở rộ, từng bó đặt kín mít, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không để lại cho hắn.
Bó ở chính giữa là dùng tiền mặt gấp tỉ mỉ tạo thành, phía trên bày một tấm thiệp nhỏ: Ở bên cạnh em, mỗi ngày đều là lễ tình nhân.
Thương Hành bị nổi cả một thân da gà, ôm nửa bên mặt: “…”
Ôn lão cán bộ, không hổ là anh!
Tin tức tám nhảm về việc ông chủ được người tặng cả một hành lang hoa hồng trong nháy mắt như mọc cánh truyền đi khắp công ty, nhóm nhân viên đi làm sáng sớm vỡ òa, nhóm Wechat tràn ngập ảnh chụp hoa tươi và các biểu tượng cảm xúc:
“Trời ạ, vị phú hào nào theo đuổi Thương tổng của chúng ta bằng bút tích lớn như vậy? Yêu cầu của tôi không cao, tôi chỉ cần bó hoa ở chính giữa là đủ rồi!”
“Tỉnh lại đi, cô tự tặng mình một bó vẫn là chuyện tương đối thực tế hơn.”
Thương Hành dở khóc dở cười, giữ bó ở chính giữa kia lại, những bó hoa hồng khác đều coi như phúc lợi phát cho mỗi nhân viên một bó.
Ôn Thịnh Tề trong góc phòng âm thầm nhìn trộm, hưng phấn mà gõ bàn phím di động: “Báo cáo đại ca! Giai đoạn đầu tiên thành công! Giai đoạn thứ hai khởi động!”
※※※
Xế chiều hôm đó, Thương Hành mang theo nhóm giám đốc và trợ lí đến tập đoàn Cố thị mở họp, không ngờ mới đi ra từ đại sảnh lầu một của công ty, mọi người lại bị một hàng xe hơi hạng sang xếp trên quảng trường nhỏ làm chói mù mắt!
Rolls-Royce Phantom, Lamborghini Murcielago, Ferrari…
Thư kí Ngô sớm đã chờ một hồi lâu ở dưới lầu, lúc này bưng một cái khay tiến đến, trong khay bày chỉnh tề từng chiếc chìa khóa của mỗi con siêu xe.
“Thương tổng, những xe này đều là Ôn tổng đưa tới cho ngài làm phương tiện đi lại, ngài bình thường thích cái nào thì cứ mở cái ấy.”
Ánh mắt hâm mộ của mọi người nhất loạt ngó về hướng này, bên tai vang lên tiếng hít khí lạnh và tiếng chảy nước miếng.
Thương Hành ôm trán: “Ôn Duệ Quân rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
Thư kí Ngô cười cười, khom khom thắt lưng, cung kính nói: “Ôn tổng chỉ là muốn nhắc nhở ngài, công tác bận rộn tuy nhiều, đừng quên trong nhà còn có người nóng ruột nóng gan tưởng niệm ngài.”
“Lão Ngô, vẫn là miệng của bác lợi hại.” Thương Hành nhịn không được cười một tiếng: “Được rồi, tôi đã biết, hôm nay sẽ trở về sớm một chút.”
※※※
Lúc qua bảy giờ, đèn đường dần lên.
Thương Hành vất vả thoát khỏi bữa tiệc mời rượu không ngừng trong khách sạn, tìm cái cớ rời đi.
Đuôi mắt hắn bị che một tầng hơi say, lòng nhớ đến hôm nay đã đồng ý với Ôn Duệ Quân về nhà sớm một chút, dưới chân lại như dẫm lên một đoàn bông, nhẹ bẫng không có lực.
“Thương tổng, ngài uống say rồi, để tôi đỡ ngài!”
Thương Hành mờ mịt quay đầu lại, đánh giá đối phương một khắc, mới nhớ ra người này là một minh tinh nhỏ trong bữa tiệc kia.
Người này trước đó không lâu mới tích lũy được một chút nhân khí, đúng là thời điểm cần có thêm sự chú ý nhất, đã được định vai nam thứ ba trong phim mới của Thương Hành, nhưng lại không quá vừa lòng với vị trí này, minh lý ám lý nhiều lần ám chỉ hy vọng mình có thể diễn nam chính.
Thương Hành thiếu hưng trí, khoát tay: “Không cần, trợ lý đang đợi dưới lầu, vài bước đường mà thôi, tôi có thể tự đi.”
Hắn còn chưa đi được hai bước, một cánh tay tuyết trắng đã không mời mà dính lên tay của hắn.
“Thương tổng, tôi uống hơi nhiều, không thể lái xe, có thể phiền ngài tiện đường cho tôi đi nhờ một chút hay không?”
Mùi nước hoa nồng đậm và âm thanh ỏn ẻn kiều mỵ bất ngờ đánh tới, Thương Hành nhíu mày liếc xéo cô ta một cái, vừa rồi tên kia còn chưa đuổi đi được, tại sao đã đến thêm một kẻ nữa?
Lần này là một nữ tinh do một vị đối tác mang đến bữa tiệc, cả đêm ghé vào lỗ tai hắn dùng hết thủ đoạn nhõng nhẽo quấy rầy, chỉ xin cho cô ta vào đoàn, nếu có thể diễn nhiều hơn hai cảnh lại càng tốt.
Nam số ba bị nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, nhất thời lòng không vui, cười lạnh nói: “Mẫn tiểu thư, Thương tổng không cùng đường với chị, tôi thấy để tôi gọi cho chị một chiếc taxi đi.”
Mẫn tiểu thư trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Làm sao cậu biết không cùng đường?”
Một nam một nữ lòng mang ý xấu, mỗi người giữ chặt một cánh tay Thương Hành, làm như kéo co ngươi tranh ta đoạt, giương thương múa kiếm ngươi tới ta đi, giao chiến không dứt.
Huyệt thái dương của Thương Hành đập thình thịch, đột nhiên dùng sức giãy hai người ra, chỉnh lại nút caravat, nhìn về phía hai người bằng vẻ trào phúng nồng đậm: “So với ở chỗ tôi uổng phí tâm tư, không bằng tranh thủ trở về tôi luyện bản thân một chút, biết đâu cơ hội tới càng nhanh hơn.”
Vừa dứt lời, từ cửa xoay đại sảnh bỗng nhiên đi vào mấy vệ sĩ áo đen, cùng mặc đồng phục áo khoác đen, bước chân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ mạnh mẽ, ngay cả khoảng cách đứng vây ba người cũng không lệch nhau chút nào.
Một khắc sau, nam nhân được vệ sĩ bảo hộ ở giữa mới lững thững đến muộn, áo khoác măng tô vạt song song cổ điển màu xám, bên trong là tây trang cao cấp xám nhạt cắt ra dáng người cao ráo cân xứng và tao nhã của nam nhân.
Thương Hành sửng sốt, khóe miệng hơi hơi dắt một độ cong: “Sao anh lại tới đây? Không phải em đã nói một lát sẽ về ngay mà.”
Hai minh tinh nhỏ bị bầu không khí này chấn nhiếp đến kinh hồn táng đảm, không ai dám thở mạnh một hơi.
Ôn Duệ Quân không đặt bọn họ vào mắt, tiện tay thay Thương Hành vuốt lên nếp nhăn caravat, dịu dàng cười nói: “Anh tới đón bạn trai của anh tan tầm, không được sao?”
Trong nháy mắt, Thương Hành cảm thấy mình say càng thêm say, đầu lưỡi ẩm nóng liếm qua từng cái kẽ răng, vẫn còn lưu lại dư vị thuần hậu của rượu vang đỏ.
Hắn tiến đến bên tai đối phương, khẽ cười một tiếng: “Bạn trai của anh cho phép.”
Nhóm vệ sĩ áo đen tới cũng nhanh đi cũng nhanh, để lại hai minh tinh nhỏ ý đồ thất bại sụp đổ tại chỗ: Hai người kia thế mà lại là loại quan hệ này!