Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 74: Khoe ân ái




Thương Hành tay bưng chén cà phê khựng lại, cà phê vừa mới tiến vào miệng suýt nữa bị tiếng xưng hô này làm cho sặc, hắn day ấn đường: “Mọi người đều là đồng bạn hợp tác bình đẳng, không cần gọi tôi như vậy.”

Lương phó tổng cười ôn hòa: “Một khi đã như thế, vậy anh gọi cậu là Thương tổng đi, nhưng chủ tịch trước khi đi đã dặn dò anh, nhất định phải cẩn thận chăm sóc cậu, lại nói tiếp, ông ấy là em của mẹ anh, bàn về quan hệ, anh cũng coi như là anh họ của cậu, cậu vốn chính là tiểu thiếu gia của Phương gia chúng ta.”

Thương Hành có chút đau đầu, thân thế một khi được đưa ra ánh sáng, quả nhiên toàn gia thân thích lập tức xếp hàng tìm tới cửa.

Lương phó tổng nói: “Hôm nay chúng ta tới đây, ngoại trừ nhận lời mời tham gia hợp tác dự án mới của Cố tổng, chủ yếu là đặc biệt tới tìm cậu.”

Thương Hành nhớ ông Phương trước khi cũng nói qua với hắn về một món quà, mơ hồ đoán được một chút, ánh mắt dừng trên tập văn kiện mà đối phương lấy ra: “Đây là?”

Lương phó tổng mở văn kiện, xoay ngược lại để trước mặt hắn: “Đây là quỹ ủy thác đầu tư dành cho người thân nhất do chủ tịch và phu nhân đặc biệt lập ra cho cậu, cậu là người thụ hưởng.”

“Mặt khác, chủ tịch nguyện ý dùng hình thức trao đổi cổ phần, lấy cổ phần tập đoàn Phương thị tiến hành trao đổi với cổ phần công ty trên danh nghĩa của cậu, về việc này, nếu Thương tổng quan tâm, chúng ta sẽ bàn thêm.”

Thương Hành kinh ngạc mà nhìn phần hợp đồng này.

Ngay cả Cố Lẫm cũng lộ ra sắc mặt kinh ngạc: “Dựa theo giá cổ phiếu của tập đoàn Phương thị và Hoài Mộng hiện nay, như thế này cậu sẽ chiếm được lợi ích rất lớn.”

Lương phó tổng cười nhạt nói: “Đối vợ chồng chủ tịch mà nói, đây cũng không phải một cuộc làm ăn, mà là cha mẹ ruột tặng cho con một món quà. Nhưng nếu đơn thuần lấy góc độ thương nhân mà nói, năng lực cá nhân và tầm nhìn của Thương tổng đã được người trong ngành công nhận, với ý đồ đầu tư vào cá nhân Thương tổng, hiện tại ‘chịu thiệt’, nhưng tương lai chưa chắc không phải ‘Huyết kiếm’.”

(huyết kiếm: chỉ việc mua món hàng mong muốn với giá siêu hời hoặc thấp hơn nhiều so với giá thị trường)

Lâm Dư Tình ngồi một bên nâng cằm như có điều suy nghĩ: “Không tồi, Phương chủ tịch có lòng, sợ tặng trực tiếp cổ phần công ty cho cậu thì cậu sẽ không nhận, dùng hình thức trao đổi, chẳng những có thể giải quyết khốn cảnh hạ giá cổ phiếu hiện nay vì Phương Dương, mà còn có thể gia tăng sâu sắc tình cảm cha con, thật sự là dụng tâm lương khổ.”

Anh quay sang nhìn Thương Hành, nghĩ có chút khó chịu, ban đầu lúc Thương Hành nghèo túng, mình ban cho trợ giúp không cần tốn nhiều sức, bây giờ thì mình đã chẳng thể nào mà so được với sự nghiệp gia thế của Thương Hành.

Trái lại phải dựa vào hắn đầu tư phim điện ảnh của anh, biến anh thành trụ cột trong giới giải trí.

Bước chân của Thương Hành quá dài quá nhanh, vượt xa sức tưởng tượng của anh.

Lâm Dư Tình rũ mắt thổi lá trà bơi trong chén, lòng trống rỗng, anh bỗng nhiên có chút hiểu được vì sao Dung Trí lại dùng những thủ đoạn đùa giỡn mờ ám, hẳn là cậu ta sớm đã thấy rõ, Thương Hành căn bản không phải người sẽ quay đầu lại…

Cố phu nhân cuối cùng cũng nghe rõ, nhưng càng có nhiều nghi ngờ nối tiếp mọc lên: “Lương phó tổng, cậu nói Thương Hành là tiểu thiếu gia Phương gia các cậu? Nhưng hắn không phải họ Thương sao?”

Chẳng lẽ là con riêng bên ngoài của Phương chủ tịch?

Cố phu nhân nhăn mày thật sâu, cái danh ấy lại càng không dễ nghe.

Lương phó tổng gật đầu chào hỏi Cố phu nhân, cười nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, Cố phu nhân chỉ sợ là chưa biết, trên thực tế Phương Dương và Thương Hành đã bị người ác ý đánh tráo từ lúc vừa mới sinh ra, cho nên Thương tổng kỳ thật không mang họ Thương, cậu ấy hẳn phải gọi là Phương Hành mới đúng.”

Cố phu nhân triệt để á khẩu không nói được gì, không ngờ kiểu tình tiết quen thuộc nhàm chán trong phim truyền hình và tin tức xã hội này có thể xảy ra bên cạnh mình.

“Nói như vậy, cậu ấy là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phương thị?”

Lương phó tổng khẽ cười một tiếng, gật gật đầu: “Theo lý mà nói, quả thật như thế. Nhưng cuối cùng vẫn phải xem ý tứ của Chủ tịch và Thương tổng.”

Nhớ tới vừa rồi còn làm trò trước mặt người ta, Cố phu nhân há miệng, hai má nóng đỏ lên, may là mặt bà phủ phấn đủ dày, nhất thời cũng nhìn không ra sắc mặt xấu hổ.

Cố Lẫm nhíu mày, mở miệng nói: “Mẹ, nếu mẹ không có việc gì khác, vẫn nên đi về nghỉ ngơi đi, không cần quấy rầy bọn con đàm luận.”

Cố phu nhân mặc dù miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng lúc nên hạ thấp tư thái cũng không chút hàm hồ, lập tức làm vẻ mặt ôn hoà lôi kéo Thương Hành nói:

“Thương tổng, thật sự là ngại ngùng, vừa rồi tôi không rõ nội tình, nghe vài câu đàm tiếu, nói chuyện không biết đúng mực, chỉ là lời nói vô tâm, cậu làm ơn tuyệt đối đừng để ở trong lòng.”

Lâm Dư Tình đang cúi đầu uống trà không nhịn được cười một tiếng, Cố phu nhân làm như không thấy.

Thương Hành ngược lại có chút bội phục bà, nếu như Cố Lẫm học được công phu biến hóa sắc mặt như thế này, cũng không đến mức cả ngày chỉ trưng một cái mặt lạnh lùng, nhìn ai cũng như đang nợ anh ta 5 triệu.

Lương phó tổng đẩy văn kiện sang phía Thương Hành: “Nếu Thương tổng không phản đối, xin hãy kí tên vào chỗ người thụ hưởng.”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt dừng trên người Thương Hành, hắn cười khổ một tiếng, cho dù hắn vốn không có lòng nhận người thân, cũng rất khó mà không cảm động vì phần thiện ý này, thử hỏi có một món quà to như vậy trước mặt, ai có thể kháng cự được?

Huống chi là Thương Hành lấy kiếm tiền làm đam mê, hiện giờ quả thật hắn cũng cần một mũi thuốc trợ tim, bù lại tổn thất do chuyện xấu của Phương Dương tạo thành.

Không thể không nói ông Phương thật sự là bậc lão làng giỏi nắm lòng người, đa mưu túc trí, Thương Hành khe khẽ thở dài, không do dự nữa, nhận bút ký tên, hai ba ngoáy ký lên đại danh.

Lương phó tổng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhiệm vụ chủ tịch giao cho lần này có thể báo cáo kết quả được rồi.

※※※

Vài ngày sau, buổi họp báo ra mắt dự án điện ảnh mới do giải trí Hoài Mộng, tập đoàn Cố thị và tập đoàn Phương thị hợp tác sản xuất chính thức diễn ra tại khách sạn lớn Bác Sơn.

Trong vòng nửa tháng này, quay chung quanh cuộc phong ba cổ phiếu khốc liệt ở Hoài Mộng, từ công ty một đêm đổi chủ, đến Phương Dương chính thức bị bắt, lại đến công bố thân thế của tổng giám đốc Thương Hành vừa nhậm chức, cuối cùng sau nhiều lần trắc trở, đã trao đổi cổ phần liên hợp sâu sắc với tập đoàn Phương thị, dự án mới chính thức được tuyên bố.

Tin tức thật thật giả giả trên mạng bay loạn đầy trời, dao động của cổ phiếu Hoài Mộng như đi tàu cao tốc, thậm chí tâm tình của quần chúng buôn dưa cũng lên xuống theo như thủy triều.

Cùng với một loạt tin tốt chảy ra, cổ phiếu Hoài Mộng sau khi chạm đáy rốt cuộc phi lên một cách thần kì, thậm chí còn có một lần vượt điểm cao nhất trong lịch sử, cuối cùng hoàn toàn ổn định.

Mà Lâm Dư Tình sau khi nhận giải thưởng với “Ta: kẻ cấm kị”, lại liên tiếp hợp tác thêm mấy bộ điện ảnh nữa với Thương Hành, bộ sau doanh thu cao hơn bộ trước, thậm chí còn được đặt biệt danh là “ảnh đế ngự dụng”.

Những fan Lâm từng ở trên mạng mắng chửi Thương Hành xin ké nhiệt của Lâm Dư Tình đã dần dần mai danh ẩn tích, ngay sau khi họp báo phim mới được tổ chức, fan cp của hai người lập tức nhảy múa như điên trên siêu hội thoại weibo, ầm ĩ đòi phát đường, vụn thủy tinh cũng nuốt!

Weibo cá nhân của Thương Hành sớm đã hoàn toàn biến thành bot công tác, mỗi ngày nếu không phát tin dự án mới, đăng quảng cáo, thì cũng là đăng ảnh chụp phong cảnh ưa thích kiểu người trung niên cao tuổi.

Thậm chí cả ảnh tự chụp bản thân cũng không có, làm hại nhóm fan chỉ có thể tìm kiếm hình ảnh của hắn qua phản quang trên kính thủy tinh.

Lâm Dư Tình vất vả mãi mới tìm ra được một lượt ‘thích’ từ dự án quảng cáo trên trang chủ của Thương Hành hôm nay, nhìn kỹ, hóa ra là ‘thích’ cho bài phân tích triển vọng ngành nghề của Ôn Duệ Quân.

Lâm Dư Tình nhất thời không nói gì, chua chua nghĩ, coi như hai người không hiểu lẽ thường, nhưng mà cái này cũng có thể khoe?

Lâm Dư Tình đã bị tổn thương mặt không đổi sắc vuốt di động, dùng tài khoản phụ thường ngày vào siêu hội thoại hai người từng dùng sao tác cp, nhìn thấy nội dung thú vị thì nhấn nút ‘thích’, chuyển về tài khoản chính của mình, thuận tiện làm bộ trượt tay @Cố Lẫm một chút.

Vừa nghĩ tới Cố Lẫm còn phải ngậm lấy vị chua của hai người, Lâm Dư Tình trong nháy mắt thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Ồ, người này là ai?” Ngón tay của anh dừng trên một gương mặt nhìn vừa lạ vừa quen trong siêu hội thoại, nhíu mày, khuỷu tay chọc chọc Thương Hành bên cạnh: ” ‘Tân hoan thần bí của tổng giám đốc Hoài Mộng, có khuôn mặt nam thần giá trị sắc đẹp cao ngang Lâm ảnh đế’?”

Thương Hành bớt thời giờ liếc liếc qua màn hình di động của đối phương, đau đầu mà day day huyệt thái dương:

“Tôi nhớ ra rồi, người này phẫu thuật theo gương mặt của anh, vì muốn giành một vai trong phim mới mà thay đổi một đống thủ đoạn tới tìm tôi đụng chạm, bị đuổi vài lần vẫn như cứ kẹo mạch nha, đợi cơ hội là lập tức phát bản thảo lăng xê chính mình…”

Lâm Dư Tình dùng ánh mắt vi diệu nhìn hắn, nửa thật nửa giả cười nói: “Không thể tưởng được đã từng bị người hiểu lầm là minh tinh nhỏ ôm chân kim chủ, giờ cũng thành kim chủ bị minh tinh nhỏ tụ tập ôm chân.”

Khóe miệng Thương Hành giật giật: “Đừng nói lung tung.”

Lâm Dư Tình cười như không cười mà nhếch một bên khóe miệng, cúi đầu liếc nhìn bức ảnh chụp tân hoan kéo cánh tay Thương Hành đặt không đúng chỗ, cười ha ha, thuận tay gửi cho Cố Lẫm và Ôn Duệ Quân.

Không loạn không vui, làm sao có thể cứ cam tâm nhận thua như vậy?

※※※

Cùng lúc đó, Ôn Duệ Quân đang nằm trên ghế thư giãn bên cạnh hoa viên, vừa xem kế hoạch dự án mới nhất, vừa kiểm tra bài tập và thành tích thi cử của Ôn Nhiễm Nhiễm.

Ôn Duệ Quân tiện tay phê chữa mấy chỗ làm sai, sắc mặt không vui: “Đã nói với em bao nhiêu lần, cùng một lỗi sai đừng phạm tới lần thứ hai, tại sao em không chịu nghe?”

Ôn Nhiễm Nhiễm bĩu môi: “Anh, anh có thể đừng ăn nói như ông cụ non nữa được hay không, nghiêm túc cứng nhắc, nếu không biết còn tưởng rằng anh sắp bốn mươi rồi đó, cẩn thận bạn trai chạy mất cùng với mỹ nhân nhỏ trẻ trung xinh đẹp.”

Ôn Duệ Quân dời mắt khỏi kế hoạch dự án, không mặn không nhạt liếc cô bé: “Chạy với ai?”

Ôn Nhiễm Nhiễm nuốt nước miếng một cái: “Em nói, nhưng anh phải cam đoan không được tức giận, cũng không được phạt em bài tập!”

Ôn Duệ Quân ảm đạm cười, ngữ khí chậm rãi: “Anh cam đoan.”

Ôn Nhiễm Nhiễm lấy điện thoại ra, chỉ vào một cái hotsearch #tân hoan của tổng giám đốc Hoài Mộng#, cùng với bức hình gây hiểu nhầm: “Nhìn này! Anh à, anh lãng phí thời gian ở đây kiểm tra bài tập của em, kết quả bị oanh oanh yến yến thừa dịp lẻn vào, rất thiếu hiệu quả đó!”

Ôn Duệ Quân híp mắt, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại di động một chút, rồi biến hóa vi diệu, y lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, chậm rãi nói: “Em nói nghe có đạo lý.”

Hai mắt Ôn Nhiễm Nhiễm nhất thời dấy lên hy vọng tự do.

“… A lô, giáo viên Lý phải không? Xin chào, tôi là Ôn Duệ Quân, gần đây Nhiễm Nhiễm có phần lơi lỏng việc học bài, phiền ngài bố trí thêm bài tập cho nó… Đa tạ.”

Vẻ mặt Ôn Nhiễm Nhiễm khiếp sợ: “Không phải anh đã cam đoan không phạt em bài tập sao?!”

Ôn Duệ Quân đứng lên từ trong ghế nằm, tiện tay vuốt lên nếp vạt áo, thanh thản nói: “Nhưng anh không cam đoan giáo viên của em không phạt.”

Ôn Nhiễm Nhiễm: “…”

Trở lại thư phòng, thư kí Ngô bưng tới một tách cà phê đen đặt lên trên bàn.

Ôn Duệ Quân cúi đầu nhấm một hơi, vị cay đắng nháy mắt quét qua đầu lưỡi, lông mày y trầm xuống: “Lão Ngô, bảo người xóa sạch cái hotsearch liên quan đến Thương Hành kia đi, về sau tôi cũng không muốn nhìn thấy tin tức của minh tinh nhỏ kia nữa.”

Thư kí Ngô gật gật đầu: “Vâng.”

Ôn Duệ Quân đột nhiên hỏi: “Nhìn tôi trông rất ra vẻ ông cụ non, nghiêm túc cứng nhắc sao?”

Thư kí Ngô cười lắc đầu: “Thương tổng sẽ không nghĩ như vậy.”

Ôn Duệ Quân nghĩ nghĩ, nói: “Bác đi mua một cái hotsearch mới, đăng hình này lên.”

Di động nhận được một tin nhắn hình ảnh, thư kí Ngô mở ra thì thấy, trong nắng sớm, nửa khuôn mặt của Thương Hành giấu trong gối đầu, đang ngủ say thả lỏng cơ mặt, góc độ chụp cho thấy là người nằm cạnh chụp.

Ôn Duệ Quân suy nghĩ một khắc, lại cảm thấy không nỡ để người khác nhìn, nói: “Vẫn nên làm một cái mã xác minh (captcha) đi.”

Thư kí Ngô: “…”

Cậu chủ mau tỉnh lại, như vậy càng kỳ quái hơn!

__________________

Câu trên của họ Ôn là thế này: “还是打个码吧.”

Tui ko biết có edit đúng không