Mưa vẫn rơi không ngừng, gió kiêu ngạo xuyên qua rừng cây hai bên đường, thổi cành nhánh cây lắc lư lắc lư.
Mưa đổ như trút nước xuống trần xe Bentley, chảy vào trong cửa xe.
Ô gần như đánh mất đi công dụng vốn có, gió rét mưa sa lan tràn khắp chốn, chui cả vào trong cổ áo của hai người.
Thương Hành ôm eo Ôn Duệ Quân đưa người vào ghế phó lái, hệ thống sưởi trong xe sớm đã bị xói mòn hầu như không còn, gió ướt lạnh chui qua khe hở cuốn ngược vào, cho dù đã kéo kính xe lên, không gian chật hẹp vẫn tràn ngập cái lạnh thấu xương.
Động cơ khởi động, hơi nước bên ngoài kính chắn gió nhận thêm nhiệt độ bốc hơi thành sương mỏng, chớp mắt đã tiêu tán.
Thương Hành liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu bên trái, xe Dung Trí vẫn dừng tại chỗ, ngày càng nhỏ đi trong tầm nhìn, cuối cùng chỉ còn một chút ánh sáng nhạt như có như không, hoàn toàn hoà vào trong đêm tối.
Trên tay lái đọng lại vết máu đỏ sậm, Thương Hành nhíu mày nhìn liếc qua Ôn Duệ Quân tựa vào lưng ghế, nam nhân vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ không chịu nhắm mắt lại, nhìn thẳng vào hắn.
“Thương Hành…”
Thương Hành lập tức chặn lời y: “Trước đừng nói chuyện. Em đưa anh đi bệnh viện.”
Ôn Duệ Quân thong thả lắc đầu: “Bị thương ngoài da mà thôi, quay đầu về trang viên trước đi, lão Ngô sẽ gọi bác sĩ tư đến đây.”
Thương Hành nhớ tới chuyện tối nay tại trang viên Ôn gia, có hơi khó chịu mà nhướng nhướng lông mày, âm lượng cất cao: “Chỗ nào chỉ là bị thương da thịt? Anh đường đường là một đại tổng tài sao lại biến mình thành cái dạng này? Nếu không biết còn tưởng rằng anh bị hồ ly tinh ép khô tinh khí đấy!”
Cứ mang bộ dạng này chạy lên cao tốc đuổi xe trong mưa to?
Thương Hành càng nghĩ càng giận: “May mắn tối nay không xảy ra sự cố đâm xe, sơ sót một cái thì anh đợi mà đi đầu thai đi! Em cũng sẽ không đến viếng mồ mả của anh đâu.”
Ôn Duệ Quân nhìn bộ dạng hầm hừ của hắn cảm thấy buồn cười, muốn vươn tay kiểm tra mặt của hắn, tứ chi lại nặng như chì, nâng đến nửa đường đã ngã xuống.
Đau đớn kích thích adrenalin và phấn khích ngắn ngủi trên thần kinh đã qua, mệt mỏi, rã rời và thống khổ như thủy triều phản về gấp bội.
Thân thể cạn kiệt tiềm năng giống như dây cung đã kéo đến cực hạn, mất đi lực lượng chống đỡ, vết thương trên lòng bàn tay kéo đến từng cơn đau tê dại, Ôn Duệ Quân miễn cưỡng giật giật ngón tay, ôm lấy góc áo Thương Hành.
Nơi đó hút no nước mưa, xúc cảm ướt lạnh, sờ cũng không thoải mái, nhưng trái tim bị treo lơ lửng của y rốt cuộc cũng được yên định.
“Anh làm gì vậy?” Thương Hành trông không chớp mắt, nhìn chằm chằm con đường phía trước được đèn xe chiếu sáng, khóe mắt rơi xuống góc áo bị Ôn Duệ Quân nắm lấy.
Ôn Duệ Quân cười ảm đạm: “Bắt được em.”
Thương Hành: “…”
Y gian nan di chuyển một cái tay khác, tựa như đang lấy ra một món đồ chơi nhỏ nào đó, một dây kim loại nho nhỏ treo trên đầu ngón trỏ, móc vào một con búp bê len chọc bông xù.
Một con búp bê chibi trắng trắng tròn tròn, nhìn như một con sói nhỏ, trên đầu đội một chiếc mũ quả dưa màu xám, vành mũ mọc ra hai cái tai cừu.
Thương Hành bỗng ngẩn ra, nhận lấy, trên cái đuôi chó sói nhọn có dính một chút máu, lại bị mưa thấm vào, nhạt nhòa thành một màu phấn hồng kì diệu.
Ôn Duệ Quân chầm chậm chớp mắt: “Quà tặng ngày lễ tình nhân cho em… Xin lỗi, làm bẩn một chút.”
Thương Hành một tay đỡ vô lăng, một tay nắm đồ chơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa mũ quả dưa tai cừu, môi không tự chủ nhếch lên một độ cong: “Anh ngồi cả buổi trong nhà cây làm món đồ chơi này?”
Ôn Duệ Quân khẽ ừ.
Thương Hành không còn xoắn xuýt về những gút mắc trong lòng nữa, lái xe lên cao tốc, chuyển một vòng cung lớn, quay đầu đi thẳng về trang viên Ôn gia.
※※※
Lần thứ hai trở lại trang viên Ôn gia, bảo vệ gác cổng lúc trước Thương Hành gặp qua hình như đã đổi người, từ cổng đến chính sảnh, đã có thêm rất nhiều bảo vệ.
Nhóm người hầu trong đại trạch ra ra vào vào, không khí an tĩnh lại khẩn trương, ngay cả một tiếng thở mạnh cũng không nghe thấy.
Thư kí Ngô đã đưa bác sĩ tư tới chờ ở sảnh phụ, Ôn Thịnh Tề và Ôn Nhiễm Nhiễm lo lắng đi tới đi lui, rốt cuộc nhìn thấy Thương Hành đưa Ôn Duệ Quân về mới thở dài một hơi, vội chạy lên.
“Anh, anh không sao chứ? Tay anh sao lại bị thương?” Ôn Nhiễm Nhiễm lo đến òa khóc: “Bọn họ nói có kẻ bắt cóc vào trong nhà, nhìn anh mà em sợ quá!”
Ôn Thịnh Tề cũng luống cuống: “Rượu kia, em không biết sao lại xảy ra chuyện, anh, xin lỗi, đều tại em!”
“Ừ, lần này không trách em.” Ôn Duệ Quân khoát tay, trọng lượng nửa người dựa trên thân Thương Hành, đáy mắt phủ kín tơ máu: “Anh không việc gì, các em đi nghỉ đi.”
Phòng ngủ chính cuối hành lang lầu hai, trong phòng nhiệt độ ổn định ấm áp mà thông thoáng, ánh đèn ấm cúng trên đầu giường chiếu tới sắc mặt nghiêm túc của mọi người.
Ôn Duệ Quân thay quần áo ở nhà, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, một bàn tay đặt bên ngoài chăn đơn, cổ tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra một cánh tay hơi lạnh.
Bác sĩ thuần thục lưu loát xử lí miệng vết thương trong lòng bàn tay cho y, rút ra non nửa ống máu, quơ quơ chất lỏng đỏ sậm trong ống nghiệm, bác sĩ nói:
“Sợ là Ôn tổng ăn nhầm món có thuốc gì đó, có tác dụng an thần, gây buồn ngủ, giãn cơ, thậm chí còn có thành phần có khả năng thúc tình, cụ thể phải mang về xét nghiệm.”
Thương Hành ngồi ở trong sô pha đơn bên giường, nghe được hai chữ “Thúc tình” thì lông mày dựng lên, ánh mắt hơi trầm xuống: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Bác sĩ lắc đầu: “May mà lượng hấp thụ vào cơ thể không nhiều, nếu không Ôn tổng đã sớm rơi vào hôn mê, không thể kiên trì tới lúc này. Uống thuốc tĩnh dưỡng thân thể, rất nhanh sẽ khôi phục, lòng bàn tay là ngoại thương, không tính nghiêm trọng, chỉ là nhìn hơi ghê, chú ý miệng vết thương không được để dính nước và thay thuốc định kỳ.”
Thư kí Ngô ghi từng điều cần chú ý xuống, hơi hơi cúi người, gật đầu: “Đã biết, cảm ơn bác sĩ.”
“Lão Ngô, Phương Dương đâu?” Đầu giường, Ôn Duệ Quân tựa lên gối đầu, thanh âm còn khô khốc khàn khàn.
Thư kí Ngô: “Đã theo ý ngài tạm thời trông giữ cậu ta, người dưới đã đi tra hỏi, nhưng cảm xúc cậu ta bị kich thích nói năng lung tung, việc Phương gia đã phái người thăm dò, cần giao cho cảnh sát xử lý hay liên hệ vợ chồng Phương chủ tịch, còn nhờ ngài bảo cho biết.”
Ánh mắt Ôn Duệ Quân chuyển qua Thương Hành: “Em thấy thế nào?”
Thương Hành thản nhiên nói: “Việc Phương gia em không muốn liên quan, anh tự xử lý đi.”
Ôn Duệ Quân nghĩ nghĩ, nói: “Việc đã đến nước này, lời cậu ta không quan trọng, giao cho cảnh sát đi, mặt khác phái người thông tri vợ chồng Phương chủ tịch, còn có mẹ nuôi Thương Hành đang ở chỗ nào, nhân chứng mấu chốt nhất định phải tìm được, sự tình liên quan đến thân thế Thương Hành, cần phải tra ra manh mối.”
Thương Hành nhíu mày lại: “Em cũng không muốn giao thiệp với Phương gia.”
Việc thân thế này không biết nên giải thích như thế nào, trước khi hắn xuyên vào sách, sách gần như là một cấu trúc hai chiều, quan hệ huyết thống giữa hắn và vợ chồng Phương thị cũng chỉ là một phần của nguyên tác.
Cho dù hiện giờ nhóm nhân vật đều biến thành người thật, nhưng muốn hắn gọi một đôi vợ chồng xa lạ là cha mẹ, cũng không tránh khỏi rất không tự nhiên.
Ôn Duệ Quân cũng không có quá mức ngoài ý muốn, gật gật đầu: “Tùy em.”
Thư kí Ngô đã nhận được ý kiến, yên lặng rời khỏi phòng ngủ.
Thương Hành chân trái đặt lên đùi phải, lười biếng dựa vào trong lưng ghế, trong tay bưng một chén canh gừng, hơi nóng nhè nhẹ bốc lên, nhẹ nhàng khuấy động thìa sứ trắng va vào thành bát, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe.
Hắn nhíu mày, rũ mi mắt, từ trên cao nhìn xuống Ôn Duệ Quân, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm, ngữ điệu bình tĩnh nghe không ra vui giận: “Vết thương cũng đã băng bó, thuốc đã uống, bây giờ anh có thể giải thích.”
Ôn Duệ Quân nhìn tư thế của hắn, rất có một chút mùi vị tam đường hội thẩm, cổ họng y căng thẳng, vừa nhẹ lòng xong không khỏi nhấc lên một tia lo sợ, quả nhiên vẫn còn giận.
Tay quấn băng vải giật giật, Ôn Duệ Quân chỉnh lý suy nghĩ trong đầu một chút, chậm rãi mở miệng: “Chiều nay anh đã lùi lại tất cả công việc và lịch trình ở công ty, cho mình được nghỉ nửa ngày khó có được, ngồi trong nhà cây làm thú len cho em.”
“Vốn định đêm nay ở cùng em trong thế giới hai người, không muốn bị những người khác và công việc quấy nhiễu, vì thế dặn dò nhóm người hầu trong trang viên bất kể có chuyện gì cũng không được tới phía sau vườn quấy rầy, lúc ấy anh không ngờ, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, ngược lại tự rơi vào bẫy.”
Thương Hành: “Chuyện gì ngoài ý muốn? Phương Dương xông tới?”
Ôn Duệ Quân lắc đầu: “Lúc đó em nói Hoài Mộng đột xuất phải mở hội nghị khẩn cấp, bên ngoài đúng lúc mưa rơi, anh không có nhiều thời điểm nhàn nhã như vậy, vì thế anh mở rượu em tặng, uống hai chén, vừa nhìn mưa vừa chờ em…”
Thương Hành nhíu mày: “Rượu kia sao lại…”
“Em không cần nghĩ nhiều, rượu nhất định không liên quan đến em.” Ôn Duệ Quân ho khan hai tiếng, rồi nói tiếp: “Lúc ấy, anh đột nhiên nhận đến một thư nặc danh, nội dung bên trong dĩ nhiên là thời điểm em sinh ra và chuyện sinh sản của Phương phu nhân, ngoài ra còn có ảnh chụp Phương Dương gặp cha nuôi của em.”
Thương Hành: “Thư đâu?”
Ôn Duệ Quân thở dài, con ngươi đen thâm thúy ngóng nhìn hắn: “Thật đáng tiếc, thư nặc danh này được thiết kế chương trình xóa theo thời gian, đọc mấy phút đã tự động xóa bỏ, cho nên chứng cứ gì anh cũng không có.”
Thương Hành nhất thời trầm mặc, giây lát sau nói: “Xem ra người gửi thư này, tâm tư rất kín đáo. Một khi em hoàn toàn mất đi lòng tin với anh, lời giải thích của anh cũng chỉ là lời nói vô căn cứ.”
Ôn Duệ Quân hơi hơi gật đầu: “Anh nhận ra thân thể của mình có vấn đề, lập tức phái người đi điều tra, không ngờ, việc càng trùng hợp hơn đã xảy ra, Phương Dương đúng lúc này tìm tới cửa gặp anh.”
Khóe miệng Thương Hành giật giật: “Sở dĩ vì muốn làm rõ chuyện này nên anh cho cậu ta vào?”
“Nếu nhận được thư, Phương Dương cũng chủ động tới cửa, anh tự nhiên muốn tìm hiểu mục đích của cậu ta và thật giả thế nào.”
Ôn Duệ Quân bất đắc dĩ mỉm cười: “Trước khi tra rõ sự tình, cậu ta vẫn là công tử tập đoàn Phương thị, dù gì cũng là người có uy tín danh dự tới cửa xin gặp.”
“Trước anh và Phương gia cũng có qua lại, người trong trang viên biết cậu ta, anh cũng cho phép người đến được đi vào, chỉ sợ đã thuận lí thành chương biến cậu ta trở thành vị khách đầu tiên mà anh đang chờ đợi.”
Thương Hành ngồi ở sô pha dịch dịch cơ thể, thay đổi tư thế ngồi, không vui hỏi: “Tại sao anh không bảo cậu ta đợi ngoài sảnh?”
“Tại sao anh có thể cho cậu ta tới nơi này?”
Ánh mắt Ôn Duệ Quân hơi trầm xuống, chậm rãi lắc đầu: “Chính là lúc anh đang chuẩn bị rời nhà cây, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, tay chân vô lực không nghe theo điều khiển, lúc ấy mới phát giác trong rượu có mờ ám.”
“Quà tặng của em là Thịnh Tề tự tay giao cho anh, anh cũng không thể ngờ được sẽ có vấn đề, thế nhưng…”
“Ngay tại thời điểm ấy, Phương Dương xông vào.”
Thương Hành không tự chủ được ngồi thẳng, đè nặng lông mày trầm tư.
Ôn Duệ Quân nhắm mắt: “Lúc ấy toàn thân anh vô lực, chỉ miễn cưỡng duy trì tinh thần, còn tình trạng tinh thần của Phương Dương rất không ổn định, có thể liều lĩnh hết thảy.”
“Không biết lần trước em đến nhà cây có nhớ rõ hay không, phía dưới tiêu bản đầu chim ưng có một cây súng săn, bên trong có đạn, anh thường dùng nó để phòng thân, nhưng súng lúc ấy đã rơi vào trong tay cậu ta.”
Sắc mặt Thương Hành nháy mắt trầm xuống, mặc dù biết Ôn Duệ Quân đã êm đẹp nằm trước mắt hắn, không bị bắn, nhưng vẫn không nhịn được hết hồn một trận.
“Anh không dám kích thích cậu ta, chỉ có thể nói theo cậu ta, vừa để kéo dài thời gian cùng cậu ta lá mặt lá trái, vừa âm thầm nghĩ cách liên lạc với lão Ngô dưới mí mắt cậu ta, bảo lão Ngô dẫn người đến bắt giữ, ai có thể ngờ, em lại là người tới trước.”
“Chỉ là, kẻ gửi thư cho anh, làm sao có thể tính toán thời gian anh ngấm rượu không sai lệch như thế?”
Ôn Duệ Quân thản nhiên nói: “Anh đoán, coi như trước đấy anh không uống, Phương Dương cũng sẽ nghĩ cách bắt anh uống, nếu không bên trong sao lại có thêm chất thúc tình? Bất kể là em nghe được hay không nghe được, nhìn thấy hay không nhìn thấy, mục đích của đối phương đều đạt thành.”
Thương Hành đứng dậy từ trong sô pha, ngồi vào bên mép giường, mắt đen nặng nề nhìn y: “Trong lúc nguy cấp như thế, anh còn lo em nhìn lầm hay không lầm nữa? Vì sao nghe thấy tiếng bước chân của em mà không lập tức cầu cứu em?”
Khuôn mặt tái nhợt của Ôn Duệ Quân chậm rãi khôi phục một chút huyết sắc, y nhẹ khẽ thở dài, miễn cưỡng mỉm một nụ cười, ngón tay móc lấy Thương Hành: “Làm sao anh có thể đặt em dưới bức tường nguy hiểm?”