Tia chớp sáng như tuyết rạch qua tầng mây, từng dòng mưa liên miên không dứt giống như sợi chỉ bạc nối giữa đất trời, như ẩn như hiện trong sấm sét vang dội.
Chân trời rất xa truyền đến một tiếng sấm nặng nề, âm trầm nổ vang bên tai Thương Hành.
“Đi thôi.” Hắn đi bên cạnh Dung Trí, hạt mưa lớn như hạt đậu tích tụ chảy dọc theo tán ô rơi xuống, bị gió thổi vào gáy hắn, lạnh thấu xương.
Đến tận lúc ngồi vào ghế phó lái, Thương Hành vẫn duy trì im lặng cả đoạn đường, mặt không có biểu cảm, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn sâu vào màn đêm đen kịt.
Dung Trí thay hắn cài đai an toàn, bỗng nhiên cổ tay bị đối phương nắm chặt.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu, Thương Hành dùng sức lên ngón tay, trán nhăn lại: “Phương Dương đang ở Ôn gia, chúng ta còn đi báo cảnh sát làm gì, chuyện này, em cảm thấy không đúng lắm.”
Dung Trí nhìn ánh mắt của hắn: “Phương Dương ở Ôn gia? Chẳng lẽ cậu ta và Ôn tổng ở bên nhau?”
Thương Hành xoắn vặn lông mày bởi vì cái chữ ở bên nhau nào đó, vươn tay cởi đai an toàn: “Em phải quay lại hỏi rõ ràng.”
“Thương Hành!” Dung Trí giữ chặt tay hắn, nhíu mày: “Em đừng xúc động, nhỡ Ôn tổng có liên quan tới chuyện này thì sao? Chúng ta vẫn nên rời đi trước, trở về bàn bạc kỹ hơn.”
“Ồ? Thương tiên sinh, các cậu đi về nhanh như vậy sao?”
Hai người cùng nhau quay đầu lại, đứng bên ngoài cửa sổ xe là bảo vệ gác cổng của trang viên Ôn gia, lắc lắc hạt mưa trên tán ô: “Không phải các cậu vừa mới tới sao? Đã phải đi rồi? Hôm nay thời tiết quỷ quái thật, khách tới cũng không ít người.”
Thương Hành hạ cửa kính xe xuống, thản nhiên hỏi: “Vị tiểu thiếu gia Phương gia kia, cũng là khách mà Ôn tổng nhà anh mời đến?”
Bảo vệ mờ mịt mà gật gật đầu: “Hình như vậy.”
Thương Hành buông tay đang nắm chặt đai an toàn ra, cuối cùng gật gật đầu, mỉm cười: “Thì ra là thế.”
Cửa sổ xe lần nữa đóng kín, Thương Hành hít sâu vào một hơi, ánh mắt nặng nề, nhìn về làn mưa bị đèn xe nhuộm vàng trên kính chắn gió: “Chúng ta trở về.”
Dung Trí tự nhiên không có dị nghị, động cơ gầm lên cùng tiếng mưa to giàn giụa, đèn pha trong màn đêm chiếu rọi một đường ánh sáng mơ hồ.
Trong kính chiếu hậu, cổng trang viên Ôn gia càng ngày càng xa, rốt cuộc hoàn toàn bị đêm tối cắn nuốt, nhìn không thấy nữa.
※※※
Trang viên Ôn gia tọa lạc giữa sườn núi Trường Du, đường xuống núi có một ngã ba rẽ sang hai hướng, một hướng đi thông tới vùng ngoại ô, một hướng khác đi vào trung tâm thành phố.
Dung Trí lái xe qoẹo sang đường hướng vào trung tâm thành phố, đêm mưa khó đi, tốc độ xe không nhanh, hai hàng đèn bên đường đứng trong mưa to sấm giật, tựa như hai hàng binh lính trầm mặc.
Thương Hành tựa lưng vào ghế ngồi, yên lặng ngóng nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, mi mắt cụp xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Một loạt đèn đường ngay ngắn và bóng cây lay động bay vút chạy qua, bốn phía gần như không có xe nào khác, an tĩnh đến mức chỉ có tiếng nước mưa và tiếng cần gạt vang lên theo tiết tấu.
Không biết qua bao lâu, có lẽ cũng chưa qua bao lâu, trong kính chiếu hậu lóe ra một ánh sáng đèn pha ô tô.
Chiếc xe kia lái đi xiêu vẹo, chủ nhân của chiếc xe dường như kĩ thuật lái không tốt, cũng có vẻ như điều khiển xe lúc đang say, tốc độ xe lại rất nhanh, cũng không biết có phải hay không là do cứ một mực dẫm lên chân ga, không quan tâm mà chạy như bay trên con đường lớn trống trải.
Di động trong túi áo Thương Hành đột nhiên rung lên, đợi hắn móc ra xem xét lại không thấy động tĩnh, nhìn cột tín hiệu, vạch đang nhấp nhô giữa ngoài vùng phục vụ và tín hiệu kém.
Hắn nhíu mày, tắt nguồn điện thoại di động rồi khởi động lại, một khắc vừa mới kết nối được với tài khoản, trên màn hình điên cuồng nhảy ra một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đến từ Ôn Duệ Quân.
Thương Hành nắm di động, ánh mắt biến ảo, năm ngón tay hơi hơi thắt chặt, khóe mắt thoáng nhìn thấy một chiếc xe khác càng ngày càng gần qua kính chiếu hậu, đột nhiên chân mày dựng lên.
Thân xe Bentley tối đen gần như hòa vào một thể với đêm sâu hun hút, quỹ đạo xe vặn vẹo như rắn, cứ cố chấp bám sát theo xe bọn họ, tựa như một bóng dáng u linh, bám riết không tha mà truy đuổi hắn trong đêm mưa tầm tã.
Thương Hành nhìn chăm chú kính chiếu hậu trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu lại, đồng tử chấn động sau hàng mi nhíu chặt.
Ôn Duệ Quân?! Anh ấy điên rồi sao? Đuổi theo xe trong mưa đêm to thế này?!
Di động lần thứ hai rung lên, lần này hắn tiếp được rất nhanh, đầu kia điện thoại lập tức vang lên giọng Ôn Duệ Quân khàn khàn: “Xuống xe! Nghe anh giải thích!”
Giọng y rất nặng, Thương Hành nhạy cảm bắt giữ được một tia run rẩy ở âm cuối.
Thương Hành áp sát di động nóng hổi vào lỗ tai, trầm mặc một giây, trầm giọng nói: “Ôn Duệ Quân, anh trở về đi, những lời anh nói với Phương Dương em đều nghe thấy được. Khiến anh thất vọng rồi, em cũng không định trở về Phương gia.”
Ôn Duệ Quân thở nặng nề dồn dập, chỉ lần nữa lặp lại: “Thương Hành, không phải như em nghĩ, xuống xe!”
Môi Thương Hành giật giật, mày nhíu chặt: “Ôn Duệ Quân, đừng đuổi theo, anh làm vậy quá nguy hiểm…”
Yết hầu Ôn Duệ Quân như đã bị lửa đốt cháy, khàn khàn vô lực, phun ra từng câu chữ kiên định sau khi đập nồi dìm thuyền:
“Em chạy càng xa, anh sẽ đuổi theo càng xa, em không dừng lại, anh tuyệt đối không dừng lại! Coi như em chạy tới chân trời, cũng đừng nghĩ bỏ rơi anh!”
Thương Hành trong lòng chấn động: “Anh…”
Ôn Duệ Quân khó khăn thở dốc một hơi, trong tầm mắt một mảng hỗn độn, chỉ bám chặt theo đuôi xe phía trước.
Sự im lặng kéo dài khiến người ta hít thở không thông, đè nặng trên lồng ngực, thấy không hề có dấu hiệu xe dừng lại, thả mềm ngữ khí, mang theo một chút giọng mũi gần như cầu xin:
“Thương Hành, coi như anh cầu em, dừng lại…”
Thương Hành cứng đờ, trước đêm nay, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ nghe được ngữ khí như vậy từ miệng Ôn Duệ Quân.
Giống như một món đồ sứ tinh xảo bị nứt vỡ, không bao giờ có thể mượn tao nhã và cao quý che đậy được nữa, nó mang theo sợ hãi và lo lắng sắp bị vỡ vụn, dùng hết toàn bộ sức lực giữ chủ nhân cuối cùng lại, đừng có vứt bỏ nó.
Thương Hành trong lòng ngũ vị trần tạp, không còn cách nào, quay đầu nhìn Dung Trí: “Ôn Duệ Quân ở phía sau, dừng xe ở ven đường phía trước đi.”
Dung Trí luôn thiện giải nhân ý lần này lại làm như không nghe thấy, một cước nhấn xuống chân ga, tốc độ xe không giảm lại càng tăng.
Thương Hành bị hất vào lưng ghế phía sau theo quán tính quá mạnh, hắn nhíu mày nhìn anh: “Dung Trí? Anh đang làm gì đó?”
Dung Trí không nhìn hắn, đèn đường lao vun vút hai bên, ánh sáng mờ ảo và bóng tối luân phiên chảy qua góc mặt bên của anh.
Anh cứ hồn nhiên không phát hiện, ánh mắt thẳng tắp nhìn về tối đen phía trước, cơ hai má căng cứng, lộ rõ hình dạng xương gò má, mỏng môi mím thành một đường thẳng tắp.
“Dung Trí?” Thương Hành ánh mắt trầm xuống, hơi lên giọng: “Em bảo anh dừng xe.”
“Anh không thể dừng xe.” Dung Trí mở miệng cảm giác tiếng nói khàn khàn, cổ họng như bị lửa thiêu không thoát: “Anh không thể để em bị Ôn Duệ Quân bắt cóc…”
“Dung Trí…” Thương Hành cào tóc, nhẫn nại khuyên nhủ: “Mưa lớn như thế, các anh truy đuổi như vậy rất nguy hiểm, sẽ xảy ra chuyện! Nghe em, dừng xe lại. Nếu Ôn Duệ Quân nói anh ấy muốn giải thích, em cuối cùng nên…”
“Có cái gì mà giải thích?” Dung Trí nói thẳng cắt lời hắn, gương mặt ôn nhuận bị đêm tối cắt ra góc cạnh, ngữ điệu bén nhọn giương lên.
“Em rõ ràng nhìn thấy y và Phương Dương ở cạnh nhau? Phương Dương là người như thế nào? Là người từng ám hại em, từng là đối tượng kết hôn của Ôn Duệ Quân, vì sao em phải tin tưởng y? Còn muốn quay lại nghe lời che giấu của y?!”
Đây là lần đầu Thương Hành thấy anh để lộ ra cảm xúc kích động như thế, nhíu mày nói: “Em có phán đoán của mình, nếu anh ấy thật trộn lẫn một chỗ với Phương Dương, sẽ không bất chấp nguy hiểm đuổi theo. Thực tình như thế nào, hỏi sẽ biết.”
Dung Trí nắm thật chặt tay lái, xương ngón tay nổi lên vì dùng sức, đôi mắt sau thấu kính u trầm như biển, không hề có ý định dừng xe.
Thương Hành thất vọng liếc nhìn, lách cách một tiếng vang nhỏ, đai an toàn mở ra, trong xe lập tức vang lên âm thanh cảnh báo an toàn có quy luật.
Hắn đặt một tay lên chốt mở cửa xe, hai mắt nhìn thẳng Dung Trí, ra mệnh lệnh: “Dừng xe!”
Dung Trí bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt đại biến: “Em làm gì?”
Cùng lúc anh bị ép phải giảm tốc độ xe, chiếc Bentley xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo không bỏ kia rốt cuộc cũng đuổi tới, quẹo một đường vòng cung lớn bên đường, chắn trước chiếc BMW!
Dung Trí vội phanh gấp, bánh xe trong mưa trượt đến chục mét, khó khăn dừng lại trước mặt Bentley.
Ánh đèn pha mờ nhạt chiếu trên thân xe màu đen, cửa xe mở ra, để lộ một bóng dáng mơ hồ, mưa gió điên cuồng lập tức chảy ngược vào trong xe, bóng dáng kia lung lay, bước một chân ra đón mưa.
Cách kính chắn gió, Thương Hành nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, trong chớp mắt đang định mở cửa xe, tay trái bỗng nhiên bị Dung Trí giữ chặt lại.
“Thương Hành!” Ánh mắt Dung Trí tới gần, hốc mắt phút chốc đỏ lên: “Vì sao em luôn tin tưởng Ôn Duệ Quân, mà không tin anh?”
“Em có hiểu hay không, trên đời này không có ai yêu em nhiều hơn so với anh! Ôn Duệ Quân cũng không thể! Từ đầu đến chân y là thương nhân, trong mắt của y chỉ có ích lợi, y chọn bên em là bởi vì em có thể đem ích lợi đến cho y!”
“Chỉ có anh yêu bản thân em, vô luận em nhìn như thế nào, bần cùng hay là phú quý, anh đều không quan tâm!”
Ngón tay anh buộc chặt cổ tay Thương Hành thêm một chút, như là người chết đuối bắt lấy cọng rơm cuối cùng, ánh mắt rung động, trong sự trầm lặng của Thương Hành, đáy mắt dần ngưng đọng vẻ vô vọng sau khi đã đào trái tim lên.
“Bần cùng hay phú quý anh cũng không quan tâm? Có lẽ anh thật sự không quan tâm.”
Thương Hành khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, đôi mắt tối đen như đêm lạnh, ngữ khí toát ra sự bình tĩnh thấy rõ:
“Anh nói anh ấy che giấu em, vậy em hỏi anh, tiếng gió Linh Sơn là ai tiết lộ? Anh phái người giám thị Phương Dương, mạng người trên tay cậu ta cũng đã chụp được, lại cố tình mất dấu ở điểm mấu chốt?”
“Ôn Duệ Quân hẹn em tối nay gặp mặt, lại khéo như vậy Phương Dương cũng tới chỗ anh ấy, còn vừa lúc bị em bắt gặp được?”
“Đêm tiệc khánh công hôm đó em uống say, Thịnh Tề nói từng tận mắt nhìn thấy anh đỡ em bất tỉnh nhân sự vào phòng, anh lại nói là em lôi kéo anh không buông, chúng ta không hề xảy ra chuyện gì, vậy tại sao lúc em tỉnh dậy lại thấy đồ hỗn độn chất đống đầy đất?”
“Anh hỏi em muốn nhận về làm người Phương gia hay không, kỳ thật trong lòng anh biết, em sẽ không đi nhận.”
Tầm mắt của hắn giống như mũi tên nhọn vô hình rơi thẳng vào trong hốc mắt Dung Trí, bén nhọn đến mức như muốn xuyên thấu qua đầu anh.
“Nếu như Ôn Duệ Quân che giấu em, như vậy anh thì sao? Anh không che giấu em sao?”
“Đối với anh mà nói, tốt nhất em chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có anh, đúng hay không?”
Thương Hành dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn hắn: “Dung Trí, em coi anh như bằng hữu, trong lúc em nghèo khó tay trắng đầy nguy nan, anh là người đầu tiên đưa tay ra trợ giúp, em căn bản không muốn nghi ngờ anh.”
Hắn đẩy ra từng ngón từng ngón tay của Dung Trí, móng tay uống phí công sức để lại vài vết màu hồng trên làn da.
Bên ngoài xe mưa to giàn giụa, tiếng mưa kêu khóc rơi vào cổ họng Dung Trí, anh há miệng, phát không ra âm, yết hầu ngậm một ngụm khí nóng chua xót, gần như muốn dũng mãnh tiến ra từ hốc mắt.
Tầm mắt của anh bị mưa làm nhòe đi, cố gắng vươn tay chạm tới, lại chỉ chạm vào một góc của đối phương: “Thương Hành! Em đã đồng ý với anh sẽ không rời đi…”
Thương Hành dừng bước chân, cố gắng nhớ lại mà không thu hoạch được gì, hắn không quay đầu lại, dẫm trong nước mưa tung tóe, chậm rãi đi về phía Ôn Duệ Quân.
Dung Trí mở mắt trừng trừng nhìn bóng dáng hắn rời đi, ánh sáng trong mắt ảm đạm dần, cuối cùng chỉ còn lại lạnh lẽo sau tuyệt vọng.
“Em đã đồng ý với anh…”
※※※
Trong mưa đen kịt, chỉ có đèn xe miễn cưỡng chiếu lên một mảng sáng hình cung, quầng sáng giữa hai chiếc xe phân ra rõ ràng.
Thương Hành rõ ràng nhìn thấy cửa xe Bentley mở ra, lại không thấy Ôn Duệ Quân xuống xe, chỉ có một chân lộ ra sau cửa xe, ống quần đậm màu bị nước mưa tạt vào ướt đẫm.
“Ôn Duệ Quân?”
Thương Hành cau mày kéo mở cửa xe, bóng người đang ngồi dựa vào mép ghế dướn lên, hình như bị mất đi chống đỡ, hoàn toàn ngã quỵ xuống dưới, bất ngờ không kịp chuẩn bị nhào vào lòng hắn, ngay cả điện thoại cũng không cầm được, bất lực rơi vào trong mưa.
“Ôn Duệ Quân!” Thương Hành căng thẳng trong lòng, vội nâng cánh tay y: “Có phải anh bị thương rồi không?”
Lúc này hắn mới phát hiện Ôn Duệ Quân chỉ mặc một bộ tây trang đơn sơ, áo khoác chưa kịp mặc, cổ áo vạt áo đầy nếp nhăn hoảng loạn.
Ngực Ôn Duệ Quân hơi hơi phập phồng, hơi thở càng phát ra dồn dập, sắc mặt trắng như tờ giấy, toàn thân như vừa vớt lên từ trong nước, sợi tóc lạnh lẽo dính trên gương mặt, che kín mệt mỏi và tiều tụy.
Cao quý ôn nhã trong ngày thường không còn sót lại chút nào, toàn thân từ trên xuống dưới đều chật vật ngâm trong mưa lạnh.
Thương Hành lông mày nhăn càng chặt, rũ mắt đối diện với y: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
Da Ôn Duệ Quân lạnh lẽo, một chút chất lỏng ấm áp đã tích trên tay Thương Hành, hắn mở lòng bàn tay đối phương ra, chợt trông thấy nơi đó máu me be bét rõ ràng, miệng vết thương vẫn khảm mảnh thủy tinh vỡ!
Toàn thân Thương Hành chấn động, khó có thể tin được y lấy đâu ra nghị lực mà cứ thế lái xe, đuổi một đường từ trang viên đến đây!
Đôi mắt Ôn Duệ Quân nửa khép nửa mở, ánh mắt tan rã, lại từ trong đục ngầu mà cố hết sức bắt lấy hình dáng của hắn, dùng hết khí lực cuối cùng ôm hắn, trán nhẹ nhàng dán lên cần cổ ấm áp của đối phương:
“May mắn… Anh không đánh mất em…”