Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 62: Kéo giẫm và phản công




Trầm mặc chính là giằng co gian nan nhất.

“Vì sao đột nhiên muốn thu hồi giấy vay nợ?” Không biết qua bao lâu, Cố Lẫm rốt cuộc rầu rĩ mà nghẹn ra một câu.

Rõ ràng mọi thứ vẫn đang ổn.

Cố Lẫm ngồi trong xe, chen chúc trên con đường lớn dẫn đến phố Tài Chính, xung quanh là tiếng xe cộ ồn ào ầm ĩ, còi xe không kiên nhẫn hòa lẫn tiếng động cơ gầm rú, xen lẫn âm thanh quảng cáo ồn ã hai bên đường.

Anh dùng sức nắm chặt vô lăng đến trắng cả ngón tay, trên ghế phó lái là bó hoa hồng đỏ đã được cắt sạch gai.

Cuối cùng anh đã hạ quyết tâm, lần này không lấy cái cớ vụng về như “rất nặng” nữa, không ngờ bị Thương Hành đánh đầu cảnh tỉnh, đánh cho anh trở tay không kịp.

Cố Lẫm nhìn phía trước có chút mù mịt, đèn đỏ ngã tư đường vẫn còn lâu, dòng xe cộ kéo dài nhìn mãi không thấy điểm cuối đầy tuyệt vọng.

Thương Hành cũng không biết lộ trình trong lòng Cố Lẫm, hắn cười cười: “Chẳng lẽ vẫn còn muốn thêm lãi mẹ đẻ lãi con?”

Thanh âm Cố Lẫm càng phát ra vội vàng: “Em biết tôi không nói đến cái này.”

“Em biết tôi muốn nói tới cái gì.”

Môi Cố Lẫm run lên rất khẽ, không gian trong xe nhỏ hẹp ngăn cách tất cả ầm ĩ bên ngoài, thế giới chỉ còn trầm lặng luống cuống.

Anh cô đơn ngã ra xe, đầu váng mắt hoa, trong lòng như bị kim đâm một cái lỗ nhỏ, trống rỗng để gió lọt qua.

Thương Hành yên lặng thở dài trong lòng, hạ bút, đổi tay cầm ống nghe, chân mày nhíu lại: “Cố tổng… Tôi nhớ, trước kia không phải là anh vô cùng ghét việc có dính dáng quan hệ gì với tôi hay sao?”

Cố Lẫm không nói được một lời, chỉ nghe hơi thở phát ra ngày càng nặng.

Thương Hành ném bút, thả lỏng thân thể tựa vào lưng ghế, cân nhắc từ ngữ, chậm rãi nói: “Mỗi người chúng ta sẽ có một vận mệnh khác biệt, anh cũng không cần đi đúng con đường trong nguyên tác, đó có phải là kết quả mà anh mong muốn không?”

Đầu kia điện thoại truyền tới một âm tiết trầm thấp mà ngắn ngủi, Cố Lẫm cười tự giễu: “Có phải em đang âm thầm chê cười tôi hay không?”

Thương Hành lập tức nói: “Tôi không có.”

Cố Lẫm: “Em có.”

Thương Hành đau đầu mà xoa bóp ấn đường.

Cố Lẫm: “Em không thấy là em rất quá đáng sao?”

Thương Hành vẻ mặt không thể hiểu nổi: “Tôi quá đáng chỗ nào?”

Trả tiền rồi còn bảo quá đáng? Cái thế giới này sai ở đâu rồi?

Cố Lẫm đề cao thanh âm một chút, tựa hồ rốt cuộc tìm được cho lòng tự trọng tràn ngập nguy cơ của mình một chút chống đỡ:

“Em còn không quá đáng sao? Em đột ngột xuất hiện ở trước mặt tôi, chỉ cho tôi thấy một con đường khác, cho tôi hy vọng, bây giờ cứ nhẹ nhàng muốn bứt ra? Nào có dễ dàng như vậy!”

Cố Lẫm thở dồn dập, đè thấp thanh âm: “Đến tột cùng tôi so với Ôn Duệ Quân kém hơn ở điểm nào?”

Thương Hành đau đầu khủng khiếp hơn, vừa mở miệng gọi một tiếng Cố Lẫm, đã bị người kia gào lên chặn lời:

“Em không cần nhiều lời, tưởng phủi sạch quan hệ với tôi à, không có cửa đâu! Muốn lấy lại giấy vay nợ đúng không, tự mình đến đây mà lấy.”

Không chờ Thương Hành trả lời, Cố Lẫm đã hung hăng cắt đứt cuộc trò chuyện, giống như không cho hắn cơ hội nói, chính mình sẽ không nghe thấy những câu chán ghét nữa.

Thương Hành nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình di động từ từ tối đi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Đại thiếu gia Cố Lẫm tùy hứng như vậy, một khi trở nên càn quấy, so với ai khác đều khó ứng phó hơn.

“Cốc cốc cốc ——” tiếng gõ cửa đột ngột cắt đứt trầm tư của hắn.

Chị Lý và Ôn Thịnh Tề vội vàng đi tới, đặt một chồng tư liệu trước mặt hắn, mở ra.

Giữa hai đầu lông mày chị Lý xen lẫn không vui và trào phúng: “Thương tổng, không ngờ cũng có một ngày chúng ta bị người kéo giẫm để thượng vị, làm đá kê chân cho người hưởng ké độ nóng! Ngài là tay già đời trong ngành, có cảm tưởng gì?”

Thương Hành nhíu mày.

Nội dung trên tờ đầu tiên được cắt dán từ một tin tức giải trí, liên quan tới phỏng vấn của đạo diễn và nhà sản xuất “Linh Sơn”, tiêu đề đủ gây kinh người: “Bom tấn thần bí đồng thời được Chúng Sinh, Tân Ảnh, Hoài Mộng xem trọng, không tiếc vung tay đánh nhau —— Linh sơn”.

“Không biết là vị phóng viên nào lấy tiêu đề? Có chút ý vị.”

Tân Ảnh đúng là công ty điện ảnh mới được tập đoàn Cố thị thu mua, Cố Lẫm sau khi rút đầu tư khỏi Hoài Mộng, Hoài Mộng liền tiến tới xu hướng suy tàn, mà mất đi vòng hào quang của tập đoàn Cố thị, cộng thêm bị Ôn Duệ Quân kiềm chế và chèn ép, liên tiếp bị ngăn trở trong ngành khai thác giải trí, mãi không có bước tiến.

Là người xuyên sách, ánh mắt của Thương Hành được Cố Lẫm tin tưởng hơn so với bất cứ ai khác, nguyên bản Cố Lẫm định đặt tiền vào “Linh Sơn”, hy vọng thông qua con “ngựa đen” này một phát vươn mình, giúp đỡ Tân Ảnh đứng vững gót chân trong ngành công nghiệp giải trí, sau đó phát triển thêm.

Ai mà biết được, Hoài Mộng Phương Dương cũng đánh cùng tâm tư, hoàn cảnh của cậu ta so với Cố Lẫm càng thêm mỗi bước mỗi khó khăn.

Đầu tư điện ảnh và truyền hình chính là canh bạc lớn hạng nhất, tư bản rất dễ dàng đầu tư trăm triệu, vận may tới thì đầy bồn đầy bát, vận xấu tới thì vốn gốc cũng không còn.

Phương Dương nguyên là có thể tránh cảnh rủi ro, nhưng vì bị cặp vợ chồng họ Thương kia liên tục tống tiền, khiến tình hình tài vụ trong công ty đã gặp tuyết còn thêm sương.

Phương Dương thậm chí không có cách mở miệng xin giúp đỡ từ tập đoàn mẹ, nếu hướng đi tài chính bị lộ ra ánh sáng đồng nghĩa với việc bí ẩn thân thế có khả năng bị bại lộ dưới ánh mặt trời, đó là chuyện cậu ta không thể nào dễ dàng tha thứ.

Phương Dương gần như là được ăn cả ngã về không mà đánh cược vào dự án “Linh Sơn”, đã có cơ hội lấy nhỏ thắng lớn, có năng lực hung hăng giẫm Thương Hành một cước, một công đôi việc, cớ gì mà không làm?

Thương Hành cũng không rõ ràng điểm mấu chốt trong chuyện ấy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đưa ra quyết sách táo bạo kế tiếp.

Ôn Thịnh Tề chỉ vào nội dung phỏng vấn, tức giận khó chịu:

“Anh Thương, nhà sản xuất “Linh Sơn” cũng không phải đèn cạn dầu, thông báo này họ viết người người tranh đoạt cứ như là tranh nhau bánh trái, mà thế thì thôi đi, còn nói cái gì mà Chúng Sinh chúng ta lúc kí hợp đồng đưa ra điều khoản được voi đòi tiên, yêu cầu thay đổi loạn kịch bản, đưa lưu lượng mới vào đoàn, nếu không sẽ từ chối đầu tư.”

“Còn bọn họ thì kiên trì sơ tâm, đoàn đội tốt bụng dũng cảm chống đối nhà tư bản xấu bụng, không chịu khuất phục thế lực tư bản độc ác, còn Phương Dương là doanh nghiệp thiện lương có lòng tốt, rốt cuộc ánh mắt tinh tường, từ trong biển cát mù mịt mà đào ra khối vàng ‘Linh Sơn’ này.”

Thương Hành không giận mà cười: “Không ngờ cũng có ngày tôi được người mắng là nhà tư bản.”

Ôn Thịnh Tề lại đem một tờ tư liệu và bình luận khác cho hắn: “Cái này càng quá đáng, cũng dám cười nhạo anh nhìn nhầm, bị lật thuyền trong mương, nhặt hạt vừng ném hạt dưa! Còn cái gì mà ‘ngồi chờ doanh thu phòng vé Linh Sơn vả mặt Chúng Sinh’!”

“Còn viết đến Lâm Dư Tình, nói anh qua sông đoạn cầu, lợi dụng người xong không còn giá trị bèn vứt sang một bên, lúc cần độ nóng thì sao tác cp, hút máu Lâm Dư Tình, thấy anh ấy bị hủy dung vội lập tức giải buộc…”

“Đổi trắng thay đen thế này thật quá đáng! Tự biên tự diễn thì thôi, nhất định phải nói xấu chúng ta làm cái gì?”

Nhẫn nhịn một hồi càng nghĩ càng cay, Ôn Thịnh Tề kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Thương Hành, tức giận nói:

“Anh Thương, không bằng chúng ta nhanh chóng ra thông báo làm sáng tỏ một chút, không thể để cho bọn họ thoải mái bôi đen trên hotsearch như vậy, đây không phải là ảnh hưởng tới danh dự của công ty chúng ta sao? Về sau ai còn dám tìm chúng ta hợp tác nữa?”

Thương Hành chống tay lên má, hai chân vắt chéo ngồi trong ghế xoay hơi hơi chuyển động, lắc lắc ngón tay với cậu: “Thằng nhỏ ngốc, nếu phát cái thông báo này, sẽ rơi vào bẫy của đối phương.”

Ôn Thịnh Tề kinh ngạc nhìn hắn: “Vì sao?”

Chị Lý đẩy kính đen trên mũi, thay Thương Hành giải thích:

“Đây là Hoài Mộng ở sau lưng tuyên truyền tạo thế cho ‘Linh Sơn’, cái họ muốn chính là đề tài, độ nóng và độ thảo luận càng lớn, thế lực chui vào càng nhiều, đề tài lại càng tăng, được nhiều người chú ý, độ thảo luận và số liệu đều tới theo.”

“Đối phương chính là muốn lừa chúng ta chui vào, tôi dám kết luận, đằng sau đã chuẩn bị sẵn sàng một loạt đề tài lăng xê, chỉ chờ chúng ta xuất hiện.”

Ôn Thịnh Tề gãi gãi cái gáy: “Vậy làm sao bây giờ?”

Thương Hành chống khuỷu tay, mười ngón giao nhau, thản nhiên nói: “Trong trò chơi kiếm tiền của giới giải trí này, kỳ thật không có ai quan tâm người nào đúng người nào sai, chỉ có nổi và không nổi, kiếm được và không kiếm được.”

“Muốn phản kích rất đơn giản, kiếm lại tiền của bọn họ, làm cho bọn họ không có tiền để kiếm, so với khẩu chiến nước bọt, cái đó thực chất và hữu lực hơn.”

Ôn Thịnh Tề và chị Lý liếc nhau: “Về lý thuyết là như vậy, nhưng Linh Sơn đã buộc chặt với Phương Dương, chúng ta không có khả năng cướp lại dự án này nữa, đến lúc đó chẳng may phim điện ảnh bùng nổ, chúng ta không phải thực sự bị vả mặt?”

Ôn Thịnh Tề dịch đến ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt trông mong như cún con lôi kéo cánh tay hắn: “Anh Thương, không bằng anh lại đi tìm một bộ phim càng dễ nổi hơn so với của bọn họ, đến lúc đó liều mạng tranh giành khán giả cùng với bọn họ! Báo lại cái thù kéo giẫm ngày hôm nay!”

Thương Hành kiềm chế xúc động trợn trắng mắt, vỗ gáy cậu ta: “Cậu nghĩ chọn một bộ phim ăn khách như chọn cải trắng trên sạp à? Mặc cho cậu chọn? Một năm khó lắm mới có được mấy bộ, còn muốn chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, tôi cũng không phải nhà tiên tri thật.”

Quan trọng nhất là, phim trong nguyên tác mà hắn có ấn tượng, sáu tháng cuối năm nay ngoại trừ “Linh Sơn” gần như hắn không nhớ rõ hết tên các bộ điện ảnh, hoặc là có khoảng trắng nguyên tác, hoặc là —— tất cả đều bại.

Chị Lý quan sát ánh mắt của hắn, tò mò hỏi: “Thương tổng có phải hay không đã có đối sách?”

Thương Hành thận trọng mỉm cười, đứng dậy từ trong ghế, xách áo khoác mặc vào người, nói đầy ẩn ý: “Có vài người, cướp đồ vật của người khác đã thành thói quen, như vậy không tốt, đối phó với vô lại, phải càng vô lại hơn so với bọn chúng.”

Thương Hành đưa lịch trình kế hoạch cho chị Lý: “Chị tiếp tục làm ngay dựa theo nhiệm vụ tôi đã phân, việc khác không cần lo, chờ xem kịch vui đi.”

Chị Lý không rõ lí do: “Tiếp tục bàn bạc với mấy nghệ sĩ đang nổi tiếng sao? Nhưng trong tay chúng ta đã không còn dự án lớn như Linh Sơn, người khác chưa chắc đã vui lòng tiếp… Ngài đây là chuẩn bị đi nơi nào? Muốn tôi đi cùng không?”

Thương Hành chỉnh caravat, tùy ý khoát tay: “Không cần đâu, tôi đến tập đoàn Cố thị một chuyến, tìm Cố Lẫm nói chuyện làm ăn.”

“Cố tổng?” Ôn Thịnh Tề giật giật hai lỗ tai, thấy Thương Hành đi xa, lập tức sờ điện thoại mật báo cho anh trai nhà mình——

※※※

Lúc đó, tại phòng họp trên đỉnh tháp song sinh của tập đoàn Thiên Hà, một buổi họp quý sắp đến hồi kết thúc.

Trước bàn hội nghị, giám đốc các ban ngành run run rẩy rẩy theo thứ tự đứng dậy báo cáo, cuối cùng Ôn Duệ Quân lần lượt đưa ra nhận xét.

“… mục tiêu quý sau, tôi nghĩ mọi người hẳn là sẽ không có ý kiến gì.” Ôn Duệ Quân thần sắc thờ ơ, chậm rãi định ra nhạc dạo, ánh mắt đảo qua từng người trước bàn.

Phòng họp lặng ngắt như tờ, mọi người bị ép “không dám ý kiến”, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thở lớn cũng không dám, rụt cổ vì sợ cây đao trên đỉnh đầu chém xuống.

“Như vậy kế tiếp…” Ôn Duệ Quân bỗng nhiên cúi đầu nhìn liếc màn hình di động sáng lên một tin nhắn ngắn, chân mày khẽ nhúc nhích.

Thấy rõ thời gian kiểm điểm đáng xấu hổ nhất mỗi quý đã sắp đến, nhóm giám đốc run sợ trong lòng, nhìn Ôn Duệ Quân khép lại văn kiện, làm như không có việc gì: “Kế tiếp mọi người không có vấn đề gì để nói, hôm nay tạm đến đây, tan họp.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

Chỉ có thư kí Ngô yên lặng đứng dậy, xuống lầu lấy xe.

Trên màn hình sáng sáng, một tin nhắn đơn giản mang theo mấy cái dấu chấm than cực lớn: Anh, không được rồi! Anh Thương lại bị Cố tổng trộm đi rồi!!!