Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 57: Hôn sâu




Sắc trời dần tối, ánh tịch dương cuối cùng vẫn vùng vẫy ở nơi chân trời, không cam chịu yên lặng.

Ôn Duệ Quân nhìn Dung Trí một hồi rất lâu, người kia vẫn duy trì nụ cười trước sau không bao giờ thay đổi.

Suốt một thời gian dài, y vẫn luôn coi Cố Lẫm là đại địch số một trên thương trường và tình trường, nhưng không ngờ kẻ luôn luôn trầm mặc bên cạnh Thương Hành này mới là một con rắn độc thực sự.

“Xem ra cậu đã giở trò đùa bỡn sau lưng không ít. Có ý nghĩa không?”

Dung Trí khom người, nét mặt trong ánh hoàng hôn nhìn không rõ, duy có một cái bóng thật dài đổ xuống phản chiếu lên cửa xe.

“Không thử sao biết là không có ý nghĩa?”

Ôn Duệ Quân chậm rãi cười, lại chậm rãi nói: “Luật sư Dung hình như không tự tin vào sự hấp dẫn của mình lắm.”

Dung Trí lộ ra một nụ cười khiêm tốn: “Quả thật không bằng Ôn tổng, vẫy tay liền có oanh oanh yến yến tùy người chọn lựa.”

Ôn Duệ Quân mặc kệ câu trả lời mang súng đeo gậy của Dung Trí, hỏi: “Thương Hành có biết tâm tư của cậu không?”

Dung Trí mím môi: “Đây là việc của hai người chúng tôi, không liên quan tới ngài.”

Ôn Duệ Quân gật gật đầu, hiểu rõ nói: “Là bị từ chối rồi đi, nếu không, cậu đi theo cậu ấy thời gian dài như thế, nghe nói còn là hàng xóm cùng chung cư, lại mãi cũng không dám vượt qua lôi trì, kết quả có thể đoán được.”

Như thể bị đuôi bọ cạp chích một phát vào đáy lòng, Dung Trí cất ý cười, tùy tay phủi phủi cổ tay áo không một hạt bụi, thản nhiên nói:

“Ôn tổng cho rằng chút lời chua cay ấy có thể chọc giận tôi à? Không cần uổng phí sức lực, trước đây tôi đã phải nghe ác ngôn khó chịu gấp trăm ngàn lần, không đáng là cái gì.”

Ôn Duệ Quân híp mắt, sắc bén bắt được một chỗ không phù hợp: “Nếu tôi không nhầm, luật sư Dung gia cảnh giàu có, cha còn là nhà bất động sản nổi danh, cuộc sống cũng thuộc nhóm ưu tú, nghe lời cậu nói, hình như mỗi ngày trôi qua đều rất là gian nan.”

Dung Trí trầm mặc một khắc, ngại ngùng cười: “Khiến Ôn tổng chê cười, chẳng qua là ngày còn nhỏ bị suy sụp mà thôi.”

Anh nhìn phía sau, quay đầu lại nói: “Ôn tiên sinh còn muốn tiếp tục chờ sao? Lát nữa nhìn thấy bọn họ đi ra, nói không chừng sẽ càng thương tâm hơn.”

Ôn Duệ Quân bình tĩnh nói: “Không liên quan đến cậu.”

※※※

Cao ốc giải trí Hoài Mộng.

“Phương tổng.” Thư ký gõ cửa phòng chủ tịch: “Có vị Thương tiên sinh tự xưng là bậc bề trên của ngài, muốn gặp ngài, ngài xem…”

Phương Dương bỗng ngẩng đầu sau bàn làm việc, vội che ống nghe điện thoại, hung hăng liếc mắt trừng thư kí: “Cái gì mà bậc bề trên? Đuổi cái tên vô lại kia cho tôi!”

Thư ký hoảng sợ: “A, vâng, vâng.”

“Từ từ!” Huyệt thái dương của Phương Dương đập thình thịch, dưới mắt là một mảng xanh đen u ám: “Để lão lên đi.”

Thư ký có chút khó hiểu, nghi hoặc mà gật gật đầu: “Vâng.”

Phương Dương nói xong mấy câu cuối, cúp máy, tinh thần suy sụp mà ngã vào trong ghế da, toàn thân như vừa mới vớt ra từ trong nước, mồ hôi đầy người, mặt tái nhợt tràn ngập sự mệt mỏi và mê man.

Vì để gặm được dự án “Linh Sơn” trong tay Thương Hành, cậu không tiếc hạ vốn gốc, tuy rằng lúc nào cũng xem thường Thương Hành, nhưng hắn một năm đạt vô số lần cực “sốt” đặc biệt “sốt” là sự thật, cũng đủ chứng minh năng lực sửa đá thành vàng của hắn.

Mà tương phản chính là, Hoài Mộng một năm này gần như tuột dốc, các dự án kiếm tiền trong tay rất nhanh bị rút sạch máu, chỉ vì bổ khuyết lỗ thủng mà cậu cũng đã phải hao phí một lượng lớn tinh thần.

Cái lỗ thủng này, đúng là bắt nguồn từ một họ Thương vô lại khác.

Một nam nhân trung niên cửa cũng không gõ, cứ thế đi đến, lấm la lấm lét, tay xoa xoa nhìn trộm chung quanh, mấy món đồ trưng bày trên kệ gỗ cổ gần như bị lão sờ soạng qua một lần, đáng tiếc đồ vật quá lớn không tiện mang đi: “Con trai à, coi như con không tệ.”

“Im miệng! Ai cho phép ông gọi tôi như vậy?” Phương Dương giận không kềm được, lại căng thẳng nhìn nhìn ngoài cửa, xác định không có người mới đóng cửa lại: “Ông tới chỗ này làm gì? Không phải đã bảo các người rời đi rồi sao?”

Cha nuôi cười hê hê không ngừng: “Ôi, con lại không biết rồi, tiền lần trước con đưa căn bản không đủ dùng, em trai con sắp lên đại học, mẹ con muốn con nghĩ cách, không cần Thanh Hoa Bắc Đại, tốt xấu gì cứ đưa nó du học mạ vàng cũng được nhỉ? Con nghĩ sao?”

Phương Dương giận dữ quá thành cười: “Không có tiền, cút cho tôi!”

Sắc mặt cha nuôi trầm xuống: “Sao không nói chuyện với ba của con ấy! Ta đã nghe nói vợ chồng Phương gia vừa về nước, nếu con bất hiếu như vậy, chúng ta đây phải tới cửa mà nói rằng, nhà họ Phương này giáo dục con cái kiểu gì thế!”

“Ông dám!” Sắc mặt Phương Dương xanh lét như sắt đá, cắn răng, hai gò má căng thẳng run rẩy rất khẽ, nắm tay bấu chặt vào cạnh bàn, khớp xương lộ ra trắng bệch.

Người như thế… chết đi thì tốt rồi!

Phương Dương nhắm kín mắt lại, trong lòng chuyển vô số suy nghĩ ác độc, cuối cùng cái gì cũng không nói, gọi điện thoại cho thư ký, sau khi cúp máy lạnh lùng nói: “Tiền tôi sẽ gửi vào tài khoản của ông, về sau không được xuất hiện ở đây nữa.”

Cha nuôi được đền bù mong muốn, ngâm nga vô cùng vui vẻ rời đi.

Thư ký cẩn thận bưng cà phê đi tới, nhìn sắc mặt âm trầm của Phương Dương mà kinh hồn táng đảm: “Phương tổng, tài khoản của chúng ta vốn lưu động không nhiều lắm, nếu tiếp tục… có khả năng xuất hiện thâm hụt.”

Phương Dương run rẩy môi, híp mắt nói: “Tạm dừng những dự án khác, tiết kiệm chi phí, chỉ cần bộ ‘Linh Sơn’ này thành công, chúng ta có thể bổ khuyết thiếu hụt. Công ty Chúng Sinh và tập đoàn Cố thị có hành động gì không?”

Thư ký lắc lắc đầu: “Không thu được tin tức.”

Phương Dương cười lạnh một tiếng: “Cũng phải, là một kẻ ngậm bồ hòn, Thương Hành chỉ có thể bất lực chấp nhận.”

※※※

Trong phòng ăn, nghệ sĩ dương cầm vừa chơi xong bản nhạc “Serenade” êm ái, các khoang ăn vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Thương Hành thu hồi ánh mắt nhìn phía khoang nhạc, quay đầu lại gặp phải tầm mắt Lâm Dư Tình đang chăm chú nhìn mình, anh nghiêng đầu, một tay chống má, tươi cười biếng nhác: “Cuối cùng cũng không có bóng đèn.”

Thương Hành bật cười: “Anh có ý kiến với Dung Trí đến vậy sao?”

“Tôi không thích cậu ta, nhất là cách cậu ta nhìn cậu.” Lâm Dư Tình nhíu mày: “Tôi nghe nói cậu vẫn ở đối diện nhà cậu ta, dù sao bây giờ cậu cũng không thiếu tiền, hay là đổi nhà đi, không bằng chuyển sang chỗ tôi, khu đó đều là biệt thự đơn, tính riêng tư và an toàn đều là hạng nhất.”

Thương Hành lắc đầu: “Nhà là việc nhỏ, thời gian tôi ở công ty so với ở nhà còn nhiều hơn, về sau nói tiếp, hôm nay tôi tới ngoại trừ thăm anh, còn có chuyện muốn thương lượng với anh.”

Lâm Dư Tình vươn ngón trỏ điểm lên chóp mũi hắn, cười khẽ:

“Tôi biết cậu không thể thiếu tôi mà, nói đi, có phải hay không lại muốn tìm tôi đóng phim? Ừm… Tuy rằng hiện nay còn đang trong thời gian dưỡng bệnh, nhưng nếu như cậu là người chọn lựa kịch bản, tôi sẽ cố gắng diễn thử xem. Thế nào? Có cảm động không, có muốn nhào vào vòng tay tôi không?”

Thương Hành một phen gẩy móng vuốt của anh ra, giả vờ cười ha hả: “Lâm lão sư đã khôi phục khuôn mặt như hoa như ngọc, vẫn nên tự giữ lấy soi gương thì hơn. Tôi muốn nói chính sự với anh. Đừng giỡn nữa.”

“Ôi.” Lâm Dư Tình thở dài, nửa thật nửa giả mà oán giận: “Lần trước tiệc khánh công không cho tôi chiếm lợi ích thì thôi đi, ngay cả chiếm lợi ích miệng cũng không cho luôn? Cậu cũng quá keo kiệt.”

Thương Hành ho nhẹ một tiếng, quên đi những gì đã xảy ra trong tiệc khánh công tối hôm đó, hắng giọng một cái, kể lại một lần chuyện Phương Dương biết được tin mình và Cố Lẫm đầu tư điện ảnh “Linh Sơn”, ác ý chặn đứng dự án, nhà sản xuất và đạo diễn cố ý được voi đòi tiên lật lọng.

Lâm Dư Tình càng nghe càng nhíu mày: “Vì sao người này lại nhằm vào cậu? Chẳng lẽ đầu óc cậu ta có bệnh?”

Thương Hành đang uống trà, nghe vậy suýt nữa cười sặc vào khí quản, thương xót trong lòng: “Anh hùng sở kiến lược đồng (anh hùng suy nghĩ giống nhau). Chuyện này tôi cũng trăm câu hỏi không có lời giải, theo lý mà nói tôi và Phương Dương không có xung đột ích lợi mới đúng, về phần hận tôi như vậy là vì chuyện tình địch giả sao?”

Lâm Dư Tình chua chua mà nói: “Sớm biết như thế, không bằng lúc trước để tôi bao nuôi cậu.”

Anh nhìn biểu cảm của Thương Hành, mỉm cười nhìn trộm hắn: “Đương nhiên, được Thương tổng bao nuôi, tôi cũng nguyện ý.”

Thương Hành mặt thả lỏng, bị anh chọc cười: “Lâm lão sư, lâm đại ảnh đế, tôi cũng không muốn chết đuối trong nước miếng của fan cuồng bên anh.”

Lâm Dư Tình nhìn hắn thật lâu, bỗng nhiên không cười nữa: “Vậy nếu phải chọn giữa fan của tôi và cậu, tôi lựa chọn cậu, cậu sẽ cân nhắc tôi sao?”

Thương Hành hơi dừng tay bưng trà, nhẹ hít một hơi, lắc đầu: “Có lẽ tôi sẽ cảm động, nhưng đây chẳng qua chỉ là nhất thời, hà tất phải vì nhất thời mà buông bỏ đồ vật bền lâu chân chính thuộc về mình?”

Lâm Dư Tình không nói gì, cúi đầu khuấy cà phê trong tay, giây lát, lại treo lên nụ cười lười nhác như không có vấn đề gì: “Không đề cập tới việc này nữa, nói chính sự đi, cậu chuẩn bị đối phó với Phương Dương như thế nào?”

Thương Hành nhìn kĩ ánh mắt của anh, hốc mắt Lâm Dư Tình rất sâu, đôi mắt cười trời sinh mang một hình dáng có độ nhận diện đặc trưng, đồng thời cũng rất đủ mê hoặc, khiến người nhìn không thấu cảm xúc thực sự giấu dưới ý cười của anh ta.

Hắn âm thầm than nhẹ một tiếng, sửa sang lại suy nghĩ, nói: “Tôi muốn hỏi thăm anh một chút, trong nhóm người nổi tiếng đủ năng lực nghề nghiệp, có ai có bí mật kì quái hoặc là chuyện xấu nghiêm trọng nào không?”

Lâm Dư Tình trừng mắt, nghi hoặc nhìn hắn: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Không chờ Thương Hành trả lời, anh lập tức trợn tròn mắt, bất mãn gõ gõ lên mặt bàn: “Này, cậu vứt bỏ không cần một ảnh đế cực kì nổi tiếng như tôi, đi tìm kẻ có bí mật kì quái là thế nào? Nếu cậu thích người cổ quái thì cứ nói thẳng, bây giờ tôi học còn kịp.”

Thương Hành bất đắc dĩ mà mím môi, ngoắc ngoắc tay gọi anh: “Đưa lỗ tai lại đây.”

Lâm Dư Tình giả vờ cười xấu xa: “Chẳng lẽ cậu thích kiểu giọng này?”

“…” Thương Hành lành lạnh nói: “Vứt hết phế liệu trong óc anh đi.”

“Thiếu lãng mạn.” Lâm Dư Tình bĩu môi, không tình nguyện đưa lỗ tai qua.

Thương Hành đè thấp thanh âm, đơn giản nói ra kế hoạch của mình, Lâm Dư Tình nghe xong trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào mũi hắn, lắp bắp một lúc lâu quên cả cách nói chuyện.

“Cậu… Chiêu này cũng quá nham hiểm, thế mà cũng nghĩ ra được!” Lâm Dư Tình nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Thương Hành, bụng cậu màu đen phải không?”

Thương Hành vừa mới ăn một con tôm béo, lấy khăn lông ướt chậm rãi lau tay, ngón tay thon dài được khăn ấm lau qua nhiều lần tan bớt mỡ, sạch sẽ duỗi đến trước mặt đối phương, cười như gió xuân: “Nhưng tay tôi màu trắng nha.”

Lâm Dư Tình vươn tay muốn nắm lấy, lại bị hắn nhẹ nhàng tránh đi.

“Nhưng mà, cậu chắc chắn đối phương sẽ đi theo lối mà cậu vẽ ra?”

Thương Hành mỉm cười, vươn tay vén lọn tóc của anh ra sau tai, để lộ một dấu vết nhợt nhạt trên da mặt: “Đành kính nhờ Lâm lão sư, bị ‘hủy dung’ một thời gian, đừng phục hồi nhanh như vậy.”

※※※

Sau khi ra khỏi nhà hàng, sắc trời xanh thẫm đã treo lên thêm một mảnh trăng cong cong.

Dung Trí đến chào hỏi, đã rời đi trước. Thương Hành không quan tâm, kể với Lâm Dư Tình bước tiếp theo trong kế hoạch.

Lâm Dư Tình không yên lòng mà gật đầu, lúc nhìn xẹt qua hàng rào xanh, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại ——

Ngoài cổng đậu một chiếc Bentley đen khiêm tốn, một dáng đàn ông cao lớn khoác áo măng tô xám đang đứng tựa vào cửa xe, giữa ngón tay lóe lên một đốm lửa đỏ sậm trong màn đêm hôn ám.

“Thương Hành.” Anh cúi đầu chớp chớp mắt với Thương Hành: “Tôi giúp cậu việc lớn như vậy, có phải hay không cậu nên cảm ơn tôi?”

Thương Hành gật đầu cười nói: “Lâm lão sư hy vọng tôi cảm ơn thế nào?”

Ánh mắt Lâm Dư Tình lướt qua đầu vai hắn, im lặng đối chọi với nam nhân cách đó không xa, anh hất hất cằm lên như khiêu khích người kia, tiến đến bên tai Thương Hành, kéo dài âm điệu: “Nếu muốn cảm ơn tôi, không bằng để tôi —— hôn một cái!”

Âm tiết cuối cùng vẫn còn ngậm trong miệng, Lâm Dư Tình thừa dịp Thương Hành chưa kịp phản ứng, chớp mắt đã mổ lên má hắn một cái!

Thương Hành theo phản xạ có điều kiện dời mặt qua chỗ khác, không ngờ vẫn bị môi ấm áp của đối phương cọ qua khóe mắt.

Hắn cạn lời nhìn Lâm Dư Tình đạt được mục đich vui vẻ cười to, đưa tay hủy diệt xúc cảm lưu lại trên khóe mắt, bất động thanh sắc lui về phía sau non nửa bước, bất đắc dĩ nói: “Lâm lão sư, anh mấy tuổi rồi? Đừng ấu trĩ như vậy được không?”

“Cậu cảm thấy bị thiệt?” Lâm Dư Tình đưa nửa bên mặt tới: “Tôi cho cậu hôn lại?”

Thương Hành quay đầu bước đi.

Ai biết vừa mới quay đầu, đã va vào đáy mắt trầm uyên như nước của Ôn Duệ Quân.

Thực khó mà hình dung biểu cảm trên mặt Ôn Duệ Quân lúc đó, giống như một phiến đá ngầm bị đao khắc qua vết nứt nẻ không bao giờ thay đổi được nữa, không còn bất khả xâm phạm nữa.

Bước chân Thương Hành bỗng dưng khựng lại, ấn đường nhăn vào.

Dưới chân Ôn Duệ Quân rơi rụng không ít tàn thuốc vụn vỡ, không biết đã chờ ở đây bao lâu, trên ngón tay còn mang theo đốm lửa, lửa phản chiếu trong con ngươi của y, lóe lên hai điểm đỏ sậm khó dò khó đoán.

“Ôn tiên sinh, tại sao anh lại ở đây?”

Ôn Duệ Quân nheo hai mắt, nhìn hắn: “ ‘Bận’ xong chưa?”

Thương Hành vốn định lớn tiếng doạ người tiết lộ sự tình nghe ngóng tiếng gió, không ngờ bị một câu hỏi khí chua ngập trời của Ôn Duệ Quân ngăn ở yết quản.

Thương Hành có lòng giải thích hai câu, câu chấn vấn tiếp theo của Ôn Duệ Quân lại nối gót tới: “Vậy nên không thể chờ đợi phải hôn ngay ở bên ngoài, lát nữa có phải muốn về nhà tiếp tục ‘bận’ hay không?”

Thần sắc y bình tĩnh, ngữ điệu bình thản, nhưng cảm xúc bị tận lực đè nén càng che càng lộ kia lại hiện rõ qua mái tóc hỗn độn, bờ môi mỏng, quai hàm căng cứng và cả mùi thuốc lá tán trong gió.

Thương Hành khẽ nhíu mày: “Không phải như anh nghĩ, đây chẳng qua là ngoài ý muốn… thôi, Ôn tiên sinh đêm nay hình như cảm xúc không đúng lắm, hôm khác chúng ta lại tán gẫu.”

Cánh tay đột nhiên căng cứng, một lực lượng mãnh liệt không thể kháng cự đã kéo lấy Thương Hành, trọng tâm ngửa ra sau, lưng nháy mắt đã bị đặt trên cửa kính xe lạnh lẽo, một cái bóng cao lớn bao phủ lên, trùm kín kẽ toàn bộ tầm nhìn!

“Ôn ưm —— ”

Môi mềm mại, ở trong gió rét thổi đến lạnh lẽo, giờ phút này hung hăng nghiền nát một đôi môi khác, không đợi được nữa mà mút vào, điên cuồng đoạt lấy không khí còn sót lại trong cổ họng, nụ hôn sâu vong tình gần như muốn hút đi linh hồn.

Khí lạnh thấu xương trong ngày đông và hơi ấm nóng rực luân phiên chém giết trên môi, ngực kề sát ngực không ngừng phập phồng lên xuống, bên tai nghe rõ hơi thở hổn hển và tiếng tim đập cuồng loạn.

Mùi nicotine vờn quanh mũi, tâm thần liên tục nhảy lên trong kích thích và tê liệt.

Ôn Duệ Quân say mê từ từ nhắm hai mắt, cả thân lẫn tâm đều phóng túng trong nụ hôn dài này, Thương Hành bị y đặt trên cửa xe bỗng nhiên nắm chặt cổ tay y, buộc y phải mở mắt, tầm mắt xoay vòng một trận, một giây sau, cằm chạm vào trần xe lạnh như băng!

Hai tay của y bị Thương Hành bắt chéo ra sau lưng, thân thể bị ấn chặt trên cửa xe, Thương Hành cúi người ghé vào lỗ tai y, hô hấp nhanh chóng bình phục, qua đuôi mắt có thể nhìn thấy khóe môi trơn bóng đỏ sẫm một mảng.

“Ôn Duệ Quân.” Thương Hành gọi cả họ lẫn tên, giọng nói khàn khàn, đôi mắt hắc trầm, hô hấp vẫn hơi nặng, hắn liếm liếm môi bị cắn hồng: “Ai cho anh ảo giác có thể áp tôi? Hửm?”

Ôn Duệ Quân kinh ngạc trừng mắt nhìn, cũng không giãy dụa, chậm rãi thả lỏng thân thể căng thẳng, thản nhiên nói: “Tối nay tôi uống chút rượu.”

“Sau đó thì sao?”

“Thư kí Ngô không có mặt, không có lái xe.”

“Cho nên?”

Ôn Duệ Quân mím môi, dường như môi còn lưu lại một chút hơi ấm thuộc về đối phương: “Tôi muốn tới chỗ em.”

Thương Hành: “…”