Cố Lẫm ngồi ngay ngắn trong ghế bằng tư thái nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào màn hình lớn đằng trước không chớp mắt, làm ra vẻ hoàn toàn bị bộ phim hấp dẫn lực chú ý, mắt điếc tai ngơ đối với lời trêu chọc của Thương Hành.
Thương Hành thấy anh không bị mắc mưu, mất mặt, sờ sờ cái mũi, lại tiến tới hỏi: “Cố tổng xem phim nghiêm túc như thế, có xem thấy gì không? Đạo diễn của phim này như thế nào? Có triển vọng không?”
Toàn bộ sự chú ý của Cố Lẫm đều đặt trên người Thương Hành, nào có thể xem được gì từ trong phim?
Trên màn hình miệng nam nữ chính đang một há một mở, tình tiết hấp dẫn, lời thoại nóng bỏng, nhạc nền lại càng buồn triền miên, không khí cao trào, thế nhưng trong mắt của anh chỉ giống như một bộ phim câm đen trắng, một chữ cũng không nghe vào.
Cố Lẫm dứt khoát mượn cơ hội quay đầu nhìn chằm chằm Thương Hành, nhẹ nhàng đá bóng cao su trở về: “Không phải tôi mời cậu tới xin ý kiến sao? Hẳn nên là cậu nói.”
Thương Hành hoàn toàn không biết nội tâm phong phú dưới bề ngoài lạnh lùng của Cố Lẫm, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
“Là phim thương mại thì cũng không tệ lắm, nếu chịu rèn giũa kịch bản, không cần phải tốn nhiều chi phí sâu không đáy cho các loại hiệu ứng đặc biệt, kiếm được nhiều hay ít còn chưa rõ nhưng khả năng bị lỗ là rất thấp.”
“Quan trọng nhất là, trong ấn tượng của tôi sắp tới không có phim nào bùng nổ cả, có nghĩa là đối thủ cạnh tranh khác thực lực bình thường. Nếu là tôi, sẽ đầu tư.”
Cố Lẫm cao thâm khó lường gật gật đầu: “Liên hợp đầu tư, ý của cậu như thế nào?”
Có tiền không kiếm là đầu đất, Thương Hành tự nhiên sẽ không từ chối: “Có thể, nhưng tôi yêu cầu có thêm nhiều thông tin hơn.”
Kỳ thật những gì mà Thương Hành nói, Cố Lẫm đã sớm tìm hiểu đến tám chín phần mười, ý định hợp tác đã xác lập, còn thiếu ký hợp đồng thôi, nếu có thể kéo Thương Hành vào cùng gánh vác rủi ro một chút, tiện thể có thêm cơ hội gặp mặt, tự nhiên là cầu còn không được.
Cố Lẫm híp mắt, nương theo ánh sáng từ màn chiếu phim nhìn ngắm Thương Hành từ trên xuống dưới.
Thằng nhóc này nửa năm qua gần như ngày ngày chạy ở bên ngoài vì công việc, nếu không phải là nói chuyện làm ăn trên bàn tiệc thì chính là đi theo tổ dự án đến trường quay.
Cảm giác trẻ tuổi ngây ngô ngày đầu mới gặp kia đã được thời gian rèn luyện mài giũa, góc cạnh ngày càng sắc xảo, nét cười rộ lên đã nhạt đi ba phần, càng tăng thêm vẻ thành thục trầm ổn.
Cố Lẫm nhìn mà ngứa lòng, đầu ngón tay đặt trên hai đầu gối giao nhau đã không nhịn được dịch tới tay vịn, ngón tay gõ gõ nhẹ, một tay khác nâng cằm, tâm trí đi vào cõi thần tiên, chợt nhớ đến những kinh nghiệm tâm đắc khi yêu đương do trợ lí gửi tới, một hồi lại nghĩ có phải quá rõ ràng rồi hay không.
Anh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra liếc nhìn một gợi ý:
Quy tắc đầu tiên khi theo đuổi: Chiều theo sở thích, gặp gỡ tặng quà.
Dự án có, hoa cũng có, hiện nay hết thảy thuận lợi.
Cố Lẫm kéo màn hình, ánh mắt dừng ở quy tắc thứ hai: hẹn hò một chỗ, tiếp xúc tay chân.
Anh khe khẽ nhíu mày, thằng nhóc Thương Hành này cũng quá cảnh giác, làm thế nào mới có thể dắt cái tay nhỏ bé kia một cách tự nhiên?
Đáng tiếc mãi cho đến khi hết phim, anh cũng không tìm được cơ hội.
Trên mái rạp chiếu phim có một nhà hàng sân vườn, sân hình tròn bên ngoài có thể trông thấy dòng sông phía xa xa.
Tranh thủ lúc Thương Hành đi vệ sinh không có mặt, Cố Lẫm lại giở kinh nghiệm tâm đắc do trợ lý nhỏ gửi đến, quy tắc thứ ba: Lời ngon tiếng ngọt, lãng mạn cọ xát.
Cố Lẫm cau mày khổ sở suy nghĩ, nói lời thương yêu quả thực quá khó, so với nói chuyện làm ăn còn khó hơn gấp trăm lần, cứ phải làm nhiều thứ vòng vo như vậy, chẳng lẽ không thể trực tiếp hơn, uống rượu quá chén rồi đi thẳng đến cục dân chính là xong việc sao?
“Cố tổng cứ nhìn di động suốt, chẳng lẽ là có việc?” Thương Hành kéo ghế dựa ra ngồi xuống, chậm rãi lau tay: “Dù sao phim cũng xem rồi, ý định hợp tác quyết rồi, bữa cơm này cũng có thể miễn.”
Cố Lẫm bị đâm một phát, mặt dài ra, đùa cợt nói: “Làm sao? Ăn một bữa cơm với tôi cũng khó chịu như vậy? Đã muốn về Ôn gia rồi?”
Thương Hành cười một tiếng, nho nhã lễ độ rót cho anh chén trà: “Sao lại thế được? Cố tổng chính là bạn làm ăn quan trọng, tôi không phải là sợ chậm trễ công việc của anh sao?”
Cố Lẫm nhìn động tác của hắn, không mặn không nhạt nói: “Đối với ai cậu cũng khách sáo như thế?”
Thương Hành cảm thấy Cố Lẫm hôm nay khó ở kì lạ, buồn cười nói: “Không thì thế nào?”
Cố Lẫm thầm nghĩ, may là hắn chưa nói chỉ khách sáo với một mình mình. Nghĩ như vậy, tâm tình của anh lại tốt hơn một chút.
“Khoản đầu tư vào giải trí Hoài Mộng, tôi đã rút.” Cố Lẫm cúi đầu cắt bò bít-tết, thuận miệng nói.
“Vì sao?” Thương Hành gần như sắp quên mất chuyện hợp đồng, tính toán thời gian, chỉ mấy tháng nữa là tới kì hạn một năm.
Cố Lẫm: “Tình hình đã bị Phương Dương làm hỏng hết, tôi không có hứng thú tiếp sức cho cậu ta. Hơn nữa tôi nghe nói, cha mẹ cậu ta sắp về nước rồi, để Phương gia tự gây sức ép thôi.”
Thương Hành chậm rãi nuốt xuống một miếng bò bít-tết, âm thầm nhăn chặt mày, Phương Dương trong khoảng thời gian này rất an phận, cũng không biết có liên quan đến việc này hay không. Nhưng mà mặc kệ nó, Phương gia có lợi hại thì cũng không quản được đến đầu mình.
※※※
Màn đêm buông xuống, đèn đường dần sáng lên.
Cố Lẫm không tình nguyện đưa Thương Hành về trang viên Ôn thị, Porsche màu bạc chạy nhanh trên đường cao tốc, hai người một người nhìn phía trước, một người nhìn đêm tối ngoài của sổ, thẳng một đường không nói chuyện.
Xe dừng lại trước cổng trang viên, Cố Lẫm đè tay lái, ánh mắt rối rắm, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, làm như vô ý quên mất mở khóa cửa.
Thương Hành cởi đai an toàn, cửa xe đẩy không chịu mở, bất đắc dĩ nói: “Cố tổng, anh tính ngồi đây vĩnh viễn sánh cùng trời đất sao?”
Ngón tay Cố Lẫm gấp gáp nắm chặt vô lăng, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không khỏi rơi vào khóe miệng cong mà không cong của Thương Hành.
Không khí mùa đông lạnh và khô, sắc môi nhạt của hắn có một chút da khô ráp, Cố Lẫm giống như người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhìn chằm chằm, hận không thể tự mình ra trận liếm nó ướt át một chút.
“Cố tổng?”
“Vì sao cậu nhất định phải tới nhà Ôn Duệ Quân?” Cố Lẫm rũ mí mắt xuống: “Cũng bởi vì y đầu tư vào công ty của cậu? Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu đầu tư bỏ vốn.”
“Đa tạ. Nhưng không phải là vì vậy, mà vì tôi đã đồng ý sẽ ở bên cạnh anh ấy ngày sinh nhật mà thôi.” Thương Hành kiên nhẫn trả lời, từ góc của hắn, chỉ có thể nhìn thấy tóc mái che trên sống mũi cao thẳng của đối phương.
Cố Lẫm đột nhiên hạ thấp âm điệu, Thương Hành bỗng nhiên không hiểu sao lại nhớ tới nhóm biểu tượng cảm xúc Husky bị mất đồ trên internet, trong trìu mến lộ ra ba phần buồn cười.
“Tôi xuống xe đây.”
Thương Hành vừa mới xuống xe, Cố Lẫm lập tức mở cửa xe đuổi theo, cố lấy dũng khí kéo tay Thương Hành lại.
“Cố tổng, còn có việc?”
Thương Hành xoay người, nhướng mày nhìn anh.
Cố Lẫm tìm từ ngữ nửa ngày, giờ gần đến bên miệng rồi lại không nói lên lời, không giống một tổng tài sấm rền gió cuốn chút nào, ngược lại giống như môt người trẻ ngốc nghếch miệng lưỡi vụng về.
Cuối cùng chỉ có thể hơi hơi nhíu mày, nói: “Cậu đừng quên kết cục của Ôn Duệ Quân, đừng để tôi nhắc nhở liên tục như vậy?”
Thương Hành đè thái dương: “Cố tổng, cốt truyện đã sớm thay đổi, nếu anh nhất định coi thế giới này là một quyển sách, cuối cùng kết cục chỉ sợ sẽ không như ý nguyện của anh.”
“Tôi đã hỏi qua Ôn tiên sinh cùng một vấn đề, anh ấy trả lời, người anh ấy quan tâm đều ở bên cạnh, như vậy thế giới này là chân thực. Tôi cảm thấy không phải không có lý.”
Nhìn Cố Lẫm nhíu mày khổ sở suy nghĩ, Thương Hành không đành nhẫn tâm, thở dài nói: “Anh vẫn chưa nhìn ra sao? Ngoại trừ chúng ta, còn có Lâm Dư Tình và Dung Trí, đều cùng hoàn cảnh.”
Cố Lẫm đột nhiên mở to mắt, mày càng nhăn chặt hơn, rất nhiều chỗ cổ quái từ trước đến nay lập tức có đáp án.
Vì sao Thương Hành có thể mời Lâm Dư Tình đến vào lần đầu livestream, vì sao Thương Hành lại tin tưởng Dung Trí, nguyện ý cùng cậu ta gây dựng sự nghiệp mở công ty, vì sao những vai phụ trong sách không hề thành thật đi theo nội dung tình tiết của nguyên tác…
“Cố tổng, thật sự một chút cũng không phát hiện ra sao? Tôi không tin.”
Cố Lẫm dựa lưng vào cửa sổ xe, môi giật giật, muốn nói lại thôi, thời gian sống trong sách ngày càng nhiều lên, anh tự nhiên sẽ không phải không có vài ý nghĩ, chẳng qua không nguyện suy nghĩ về phương diện ấy mà thôi.
Thương Hành cảm thấy anh cần chút thời gian suy ngẫm, lần thứ hai tạm biệt, xoay người đi được hai bước, đột nhiên nhớ tới gì đó, quay lại lần nữa đứng trước mặt Cố Lẫm.
Dưới đèn đường, dáng người cao lớn đổ xuống một cái bóng.
Cố Lẫm bị bao phủ trong cái bóng, mãnh liệt ngẩng đầu, vẻ mặt cứng như băng dường như đã được hòa tan vài phần, mắt đen kịt lập tức sáng lên.
“Cậu…”
Không chờ Cố Lẫm mở miệng, người đứng đối diện đã duỗi tay ra, bó hoa bị ôm cả một buổi chiều kia được đưa đến trước mặt anh, hoa bị gió đông sương giá thổi bớt hơi nước, không còn vẻ kiều diễm ban đầu.
“Cố tổng, anh nhờ tôi cầm giúp, bây giờ trả lại cho anh.”
Thương Hành nhẹ nhàng giao bó hoa vào tay Cố Lẫm, hai tay nhét về trong túi, mặt mày hắn sáng lên, tươi cười vừa ấm áp vừa khách khí.
Cố Lẫm trầm mặc một khắc, ngón tay gập vào chạm phải gai chưa vặt hết, cảm thấy châm chích trên làn da.
Ánh sáng trong mắt anh nhạt đi một chút, chậm rãi nói: “Kỳ thật tôi chỉ hy vọng, có thể chia sẻ bí mật không thể nói cho người khác với một mình em.”
Thương Hành ngẩn ra, chưa kịp nói gì, Cố Lẫm đã lập tức xoay người lên xe, như thể mặc lên người một lớp vỏ sắt thép cứng rắn, nghiêm mật bảo hộ tự tôn và kiêu ngạo.
Chỉ cần không cho Thương Hành cơ hội từ chối, dường như vĩnh viễn anh sẽ không thua.
Thương Hành yên lặng nhìn xe nhanh chóng rời đi trong màn đêm, âm thầm thở dài.
※※※
Nói chuyện với Cố Lẫm tại cổng một lúc làm chậm trễ chút thời gian, lúc đi qua hoa viên trở lại đại trạch Ôn gia, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Người hầu nhận lấy áo khoác Thương Hành cởi ra mang đi giặt, dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía phòng ăn.
“Chủ nhân nhà cô trở về lúc nào?”
Người hầu nói: “Về từ buổi chiều.”
Lòng dạ Thương Hành nhất thời rơi lộp bộp một chút.
Ôn Nhiễm Nhiễm và Ôn Thịnh Tề đều không ở nhà, trong phòng ăn chỉ có một mình Ôn Duệ Quân ngồi bên bàn ăn.
Bốn phía gần như không có tiếng người, chỉ có tiếng mấy con cá chép đuôi hồng bất an bơi qua bơi lại trong ao nhỏ ngoài cửa sổ.
Một chiếc đèn chùm thủy tinh khắc hoa được treo trên trần nhà hình tròn, ánh đèn đổ trên đỉnh đầu, xuyên qua mí mắt cụp xuống, tạo ra một bóng ảnh hờ hững bên dưới mí mắt.
“Ôn tiên sinh, sao anh lại ngồi một mình ở đây…” Thương Hành liếm liếm môi khô khốc, ánh mắt chuyển dịch từ trên người Ôn Duệ Quân sang bàn cơm, giữa bàn có một chiếc bánh ngọt đã cắt một nửa, trên còn nguyên hai cây nến.
Đây là… Đang chờ hắn?
Vừa đến gần hai bước, một áp suất dày đặc trầm thấp âm thầm đánh đến.
Ôn Duệ Quân bình thản ung dung ngồi trong ghế chủ tọa, mười ngón giao nhau đặt trên bụng, con ngươi nhìn về phía hắn so với bóng đêm ngoài cửa sổ càng trầm càng sâu, dường như có cái gì đó cuộn trào ở bên trong.
Mở miệng là tiếng nói trầm thấp, mang theo một chút khô cạn khàn khàn, giống như một đĩa nhạc cũ bị bỏ từ lâu.
“Tôi cho rằng, tối nay cậu sẽ không quay lại nữa.”