Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 50: Gia đình sum họp




Trang viên Ôn gia tọa lạc giữa sườn núi Trường Du, ngôi biệt thự khổng lồ ẩn hiện vờn quanh núi nước, dưới ngân hà về đêm, trang viên giống như một con thú ngủ say phủ phục qua năm tháng, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra huy hoàng trong quá khứ.

Cửa sắt chạm rỗng tự động mở sang hai bên, Bentley màu đen đi vào trang viên, hai bên là hoa viên um tùm tươi tốt.

Đây là lần đầu tiên Thương Hành bước vào trang viên Ôn gia, cũng là lần hiếm hoi trong một thời gian dài tòa trang viên này nghênh đón khách lạ.

Gần tới ngày lễ, đại bộ phận người hầu đã không còn ở trong viên, xe bỏ neo tại cửa nhà, đèn sảnh chính chiếu sáng lên cửa thềm đá hoa một vầng sáng hình cung, chỉ còn lại một vài nữ phục vụ đứng thành hai hàng, đồng loạt khom người trước xe của chủ nhà, đổ xuống thềm đá một hình bóng chỉnh tề.

Thương Hành bị một màn này chấn cho không biết phải nói cái gì, rõ ràng người không ít, mà hơi thở cũng không nghe một tiếng, tiếng gió Bắc kêu khóc bên ngoài ngược lại càng nghe thấy rõ ràng, sự trang trọng nghiêm túc khiến toàn thân hắn không được tự nhiên, đột nhiên sinh ra cảm giác hoang đường đã xuyên vào một bộ phim điện ảnh cũ cuối thế kỉ trước.

Ôn Duệ Quân đi phía trước, vừa vào cửa đã có người hầu tiếp nhận áo khoác trong tay của y, kế tiếp là caravat, một người hầu khác yên lặng mang dép trong nhà tới, thấp giọng báo nhà bếp chuẩn bị tốt bữa ăn khuya.

Thương Hành đi chậm một bước, cùi chỏ chọc chọc Ôn Thịnh Tề đã ngáp mười mấy lần, khe khẽ hỏi: “Nhà cậu bình thường đều như vậy?”

Ôn Thịnh Tề gật gật đầu như lẽ đương nhiên: “Không thì sao?”

Thương Hành nói thầm, thật không hổ là hào môn uy tín lâu năm.

Trang hoàng trong đại sảnh tràn ngập phong cách mùi vị hoài cổ, xa hoa mà không mất đi thanh lịch.

Ôn Duệ Quân lên lầu thay quần áo, người hầu đưa Ôn Thịnh Tề và Thương Hành tới phòng ăn trước.

Chính giữa là một bức bình phong bằng gỗ sưa chạm khắc dát vàng cao từ sàn tới trần, dưới trần nhà hình tròn là một bàn gỗ lim tròn, trên bàn bày biện chỉnh tề mấy đĩa thức ăn, ở giữa là một đĩa sủi cảo.

Ôn Nhiễm Nhiễm biết đêm nay Thương Hành muốn tới nên đã sớm chờ bên bàn ăn, cổ duỗi dài, vừa thấy hắn, đầu tiên là nhìn chung quanh xác định anh trai không có mặt, mới ngọt ngào mở miệng gọi anh Thương.

Ôn Thịnh Tề vội ngồi vào bên cạnh em gái, tranh thủ anh trai chưa xuống, gắp một cái sủi cảo nóng hổi nhét vào trong miệng, hàm hồ tranh công với em gái: “Thế nào? Anh không lừa em nhé, nói chuyện giữ lời, đã đưa anh Thương về nhà.”

“Anh mau tới đây ngồi!” Ôn Nhiễm Nhiễm vẫy Thương Hành, đổ hết mấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt hắn, thẹn thùng vò vò góc váy: “Lần trước, chuyện yến hội, vẫn chưa có cơ hội cảm tạ anh, cái này tặng anh, anh đừng ghét bỏ.”

“Đã qua lâu như vậy rồi, không cần để ở trong lòng.”

Ba anh em có nhiều nét rất giống nhau, cặp mắt linh động kia của Ôn Nhiễm Nhiễm đặc biệt giống Ôn Duệ Quân, Thương Hành mỉm cười nhìn cô bé, không nhịn được tưởng tượng dáng vẻ cười thẹn thùng của Ôn Duệ Quân, trường hợp ấy hẳn là vừa buồn cười vừa đáng sợ.

Hắn tiện tay mở hộp quà, bên trong là một con búp bê bằng len chọc, tục gọi là chọc vui vẻ, búp bê có hình dáng một con cáo trắng chibi, khuôn mặt tròn bầu bĩnh khiến cho người muốn đưa tay sờ vào.

“Cảm ơn, rất đáng yêu.” Thương Hành chọt chọt đầu nó: “Em tự làm? Khéo tay như thế?”

Ôn Nhiễm Nhiễm ngại ngùng cười: “Kỳ thật tay nghề của em không tốt lắm, là…”

“Đang nói chuyện gì vậy?”

Thanh âm của Ôn Duệ Quân truyền đến từ phía sau bình phong, mang theo nụ cười nhàn nhạt, y bước qua bình phong liếc mắt nhìn thấy Thương Hành đang chọt chọt con hồ ly nhỏ kia, đuôi lông mày khẽ động

“A, không có gì, ăn cái gì đi.” Ôn Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đi qua thay anh trai mình kéo ghế ra, lấy lòng gắp cho y một bát đầy đồ ăn.

Ôn Duệ Quân đã thay một thân đồ mặc nhà vải satin, vải mềm mại ôm quanh dáng người cân đối, y liếc mắt nhìn Ôn Thịnh Tề đang vùi đầu vào ăn, cầm đôi đũa lên nhẹ nhàng gõ gõ cạnh bàn: “Buổi tối không cần ăn quá nhiều, khó tiêu hóa.”

Ôn Thịnh Tề đang muốn biện minh vài câu, còn chưa mở miệng đã bị em gái bên cạnh đạp một cước, đành phải phẫn nộ ngậm miệng.

Thời gian ăn khuya của một nhà ba người cộng thêm người ngoài Thương Hành chính thức bắt đầu, trên bàn cơm ba người tự ăn suất của mình, không ai nói chuyện, trừ bỏ tiếng bát đũa va chạm cùng tiếng nhai nuốt nho nhỏ, không có thanh âm nào khác.

Bốn phía an tĩnh như một tòa lâu đài cổ trống vắng.

Sủi cảo trong miệng Thương Hành không còn ngon nữa, không khí này, có chỗ nào giống gia đình sum họp ngày lễ, rõ ràng là cơm tù trước khi bị tử hình, hoàn toàn nuốt không trôi!

Ở trên xe, Ôn Thịnh Tề nói trong nhà lạnh lẽo, Thương Hành nhìn thấy nhiều người hầu như vậy, còn cảm thấy kỳ quái, nhưng đúng thật là lạnh lẽo, so với gió bắc rền vang bên ngoài còn lạnh hơn.

Thương Hành thật sự chịu không nổi tẻ nhạt ngượng ngùng này, ho nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ ăn thôi cũng không vui, không bằng chúng ta chơi một trò chơi nhỏ, thế nào?”

Ôn Nhiễm Nhiễm và Ôn Thịnh Tề đồng loạt ngẩng đầu, liều mạng nháy mắt với hắn, Ôn Thịnh Tề che miệng nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Thương, nhà bọn em lúc ăn cơm chỉ được ăn không được nói.”

Thương Hành nhất thời im lặng, quay đầu nhìn Ôn Duệ Quân: “Không thể nào, nói cũng không thể?”

Người kia ngừng đũa, do dự một chút, Ôn Nhiễm Nhiễm cho rằng y tức giận, lập tức hoà giải: “Anh Thương lần đầu tới, không có thói quen cũng thực…”

“Cậu muốn chơi trò gì?” Ôn Duệ Quân giương mắt nhìn hắn.

Câu tiếp theo của Ôn Nhiễm Nhiễm nhất thời mắc tại cổ họng, cùng anh hai liếc nhìn nhau, mắt đầy vẻ khó hiểu, đêm nay anh cả sao lại đổi tính? Quy củ cũng không cần.

Thương Hành hỏi mượn người hầu một vỏ chai rượu, đặt lên mâm xoay thủy tinh giữa bàn tròn, vô cùng hưng trí nói: “Đơn giản, miệng chai hướng về ai, người ngồi bên trái người đó có quyền đặt câu hỏi, nhất định phải trả lời thật, nếu không trả lời sẽ bị phạt rượu.”

“Được, được, em tán thành!” Ôn Nhiễm Nhiễm lớn như vậy mà mới lần đầu được chấp nhận đùa nghịch bên bàn cơm, lập tức hưng phấn đứng lên.

Trong chốc lát, ba người ba cặp mắt đều chờ đợi nhìn Ôn Duệ Quân, dường như không đáp ứng chính là tội ác tày trời, nam nhân bất đắc dĩ mím môi, nếu là bình thường, hai đứa nhóc này nào có lá gan ở trước mặt y làm càn?

Y mông lung thoáng nhìn qua Thương Hành, người kia một tay ôm má, mắt lấp lánh nhìn y, trong mắt như có sao sa, lời từ chối căn bản không ra đến miệng.

Ôn Duệ Quân dứt khoát đặt đũa xuống, hơi hơi gật đầu: “Được, dù sao cũng đang nghỉ lễ, chỉ một lần này thôi.”

“Tôi bắt đầu đây.” Thương Hành vươn tay nhẹ nhàng xoay chai rượu, miệng chai nhanh chóng xoay tròn mấy vòng, cuối cùng không ngờ lại chỉ về phía chính hắn.

Thương Hành kinh ngạc trợn to mắt, ba anh em Ôn gia nhịn không được đồng loạt cười.

“Anh Thương, chúc mừng anh lên thớt trước!”

“Anh, anh ngồi bên trái anh ấy, hỏi mau hỏi mau.” Ôn Nhiễm Nhiễm xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, sủi cảo cũng không ăn, liều mạng khuyến khích: “Hỏi anh ấy đã có người trong lòng hay chưa đi!”

“Nhiễm Nhiễm.” Ôn Duệ Quân không mặn không nhạt nạt cô bé một câu: “Đừng vô lễ.”

Thương Hành buồn cười mà nhìn đôi anh em nhỏ nháy mắt ra hiệu, hai tay xòe ra, tỏ vẻ thế nào cũng được: “Hỏi đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Ôn Duệ Quân tung hoành ngang dọc thương giới, luôn thuận lợi trên bàn đàm phán, trước mắt chỉ là một bữa liên hoan gia đình nhỏ, lại khiến cho y như gặp nạn, nhất thời miệng vụng về, không biết nên hỏi cái gì.

Đối diện với Thương Hành một lúc lâu, Ôn Duệ Quân mới chậm rãi mở miệng: “Cậu cảm thấy, nhà của tôi như thế nào?”

Đây là cái vấn đề gì? Một chút cũng không sốt dẻo.

Ôn Thịnh Tề liếc mắt xem thường, em gái con ngươi xoay động, thầm nghĩ vẫn là anh cả đa mưu túc trí.

Thương Hành sờ sờ cái mũi, cân nhắc từ ngữ trong chốc lát, mới nói: “Trang viên xa hoa có thừa, nhân khí không đủ, về phần người trong nhà thì.”

Hắn cười tủm tỉm nhìn đôi anh em đối diện, cuối cùng nhìn phía Ôn Duệ Quân: “Rất thú vị.”

Ôn Duệ Quân cười cười, từ chối cho ý kiến.

Vỏ chai rượu lại một lần nữa chuyển động, lần này thế mà vẫn là Thương Hành!

Ôn Thịnh Tề cười phì một tiếng.

Thương Hành nhíu mày, cầm một hạt đậu ném vào miệng nhai, ngầm liếc Ôn Duệ Quân, người sau bất động thanh sắc hé miệng mỉm cười, nói: “Xem ra vận may của Thương tổng đêm nay không tốt.”

Thương Hành: “Hỏi mau.”

Ôn Duệ Quân nghĩ nghĩ, hỏi: “Một nửa lí tưởng của cậu trông như thế nào?”

Bị ba cặp mắt nhìn chằm chằm, Thương Hành đột nhiên có cảm giác buồn cười như đang ở trong chương trình hẹn hò: “Ôn tiên sinh sao lại cảm thấy hứng thú với chủ đề này?”

“Tò mò.”

Thương Hành không khỏi nhớ tới cuộc nói chuyện cùng Dung Trí, trầm mặc một khắc, trả lời: “Linh hồn thu hút lẫn nhau.”

Ôn Duệ Quân như có điều suy nghĩ mà nhíu mi.

Lần thứ ba, Thương Hành dồn hết sức lực, chai rượu vù vù xoay tròn, ma sát với bàn thủy tinh tạo ra tiếng leng keng, cuối cùng, miệng bình bất tử lại chỉ hướng Thương Hành.

Hắn hoài nghi liếc nhìn Ôn Duệ Quân, chắc không phải là người hầu Ôn gia động tay động chân gì đâu nhỉ, vận khí lại đen đủi như vậy sao?

Lần này Ôn Duệ Quân không nghĩ, trực tiếp mở miệng hỏi: “Lễ nghỉ ba ngày, cậu ở lại đây không?”

Thương Hành sửng sốt, gật gật đầu, nhịn không được lần thứ hai xác nhận: “Anh chỉ hỏi cái này?”

Ôn Duệ Quân lấy khăn lông ướt xoa xoa tay, lại cầm bát đũa lên, vừa lòng tươi cười: “Việc tôi muốn biết đều phải biết.”

Thương Hành: “…”

Mấy người nói cười một chút sau bữa khuya, Ôn Nhiễm Nhiễm phải đi ngủ, Thương Hành muốn hòa nhau với Ôn Duệ Quân, tiếp tục đề nghị chơi trò chơi, tiện thể thức đêm chờ năm mới.

TV đang phát chương trình tiệc giao thừa khuôn sáo cũ kĩ, Ôn Duệ Quân nhìn ba người trải một bàn cờ phi hành gia, ngồi vây quanh tung xúc xắc, không có hứng thú ngồi một bên lật xem tạp chí.

Thương Hành nhíu mày: “Bọn tôi ba thiếu một, Ôn tiên sinh đến giúp đỡ đi.”

Ôn Duệ Quân chậm rãi nói: “Trẻ con mới chơi, ấu trĩ.”

Mười phút sau.

Chủ nhà ngồi xếp bằng hai chân trên ghế sô pha, tay bưng một chén trà nóng, nhẹ nhàng thổi thổi, mắt cũng không nhìn lên: “Ngại bài tập còn ít, ngày mai anh gọi gia sư đến kèm cặp riêng cho em.”

Ôn Nhiễm Nhiễm đang chuẩn bị đá máy bay của anh trai về nhà: “…”

Quỷ hẹp hòi! Đại trứng thúi!

Ôn Nhiễm Nhiễm bĩu môi, ấm ức thay đổi một nước đi khác, một cước đá bay phi cơ của anh hai về cửa nhà.

“Đệt!” Ôn Thịnh Tề tức giận đến mức giơ chân.

Ôn Duệ Quân thản nhiên liếc nhìn cậu một cái: “Không được nói thô tục.”

“Đến lượt tôi!” Thương Hành khép hai lòng bàn tay lại, xúc xắc lộc cộc lăn được sáu điểm: “Ha, hai lượt đi!”

Thương Hành cười xấu xa, liên tục hai lần đi, đá hết hai cái phi cơ của Ôn Duệ Quân về nhà.

Ôn Duệ Quân: “…”

Đôi anh em đối diện cười đến đau bụng.

Thương Hành rung đùi đắc ý, vô tội xòe tay: “Này cũng không nên trách tôi, ai bảo tôi chỉ có thể đi được nước ấy đâu. Ôn tiên sinh đường đường là đại tổng tài, hẳn sẽ không sẽ để ý trò trẻ con này đi?”

Ôn Duệ Quân chậm rãi cười nói: “Đương nhiên sẽ không.”

Nói xong, phản thủ ném được quả bom, đưa quân cờ của Thương Hành về nước.

Thương Hành cười lạnh một tiếng, bốn quân cờ tung ra, chọn đánh phi cơ của Ôn Duệ Quân.

Hai người chiến đấu kịch liệt ngươi tới ta đi trên bàn cờ, không ai nhường ai, khiến đôi anh em nhỏ nhìn xem sửng sốt, mãi đến khi trong TV vang lên tiếng đếm ngược năm mới, ngoài cửa sổ, xa xa truyền đến một trận pháo hoa nổ vang.

Pháo hoa khổng lồ nở rộ trong đêm tối, Ôn Nhiễm Nhiễm chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh sáng ngũ sắc lấp lóe trên gương mặt của bốn người.

“Nhìn kìa, năm mới rồi!”

Năm mới à…

Thương Hành nhìn chăm chú vào pháo hoa xán lạn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhìn nam nhân bên cạnh: “Ôn Duệ Quân, anh cảm thấy thế giới này là chân thực sao?”

Ôn Duệ Quân kinh ngạc liếc hắn một cái: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Thương Hành vuốt ve xúc xắc trong tay, nhẹ giọng nói: “Chỉ là có đôi khi, cảm thấy có một số việc, rất khó để nói, không thể nắm lấy, không thể chắc chắn. Nếu có một ngày, anh phát hiện chung quanh đều là giả dối, anh sẽ làm như thế nào?”

Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn còn nổ ầm ĩ, Ôn Duệ Quân nhìn hắn chăm chú, đôi đồng tử thâm thúy trong ánh sáng lắng đọng đầy tự tin và trầm ổn đã kết tinh qua năm tháng: “Người mà tôi quan tâm đều ở bên cạnh, đó chính là chân thực.”

___________

Làm tới chương này lại nhớ giao thừa năm ngoái, dù trong truyện là tết dương lịch, lúc đó cũng tự thấy bản thân thật mơ hồ, hơn nửa năm đã qua, không biết giao thừa năm nay sẽ thế nào.