Tòa nhà nơi văn phòng công ty Chúng Sinh tọa lạc nằm trong khu công nghiệp Hoành Minh, một khu công nghiệp công nghệ cao nằm gần đại học Tam Hoàn tại thành phố S.
Học viện sân khấu điện ảnh nổi danh nhất thành phố S, vừa vặn nằm cách văn phòng không xa.
Vì tiết kiệm chi phí quay phim, giảm thù lao diễn viên, ngay từ đầu đạo diễn Lục đã đưa ánh mắt nhắm tới sinh viên của học viện hí kịch chính quy này.
Sau khi dự án phim được thông qua, đội ngũ nhỏ ít nhân viên ngay lập tức vùi đầu vào đẩy nhanh công tác chuẩn bị.
Kịch bản đã được đạo diễn Lục và Lâm Dư Tình trau chuốt vài lần, cơ bản đã định hình, chỉ còn quan trọng nhất là khâu tuyển chọn diễn viên và chính thức bấm máy.
Vì muốn quay bộ phim đầu tay này đến tận thiện tận mỹ, nhà sản xuất kiêm đạo diễn Lục muốn tốn hết tâm huyết cho việc tuyển chọn.
Phải trái đã không còn chỗ ở, ông dọn đến văn phòng Chúng Sinh, ban ngày liên hệ diễn viên và các đội ngũ sản xuất chế tác, ban đêm nghiền ngẫm kịch bản và khung hình, cả người vốn hơn 75 cân thịt béo, một tuần đã hao xuống hẳn ba vòng.
Có một ong mật cần lao như vậy làm tấm gương, Thương Hành cũng ngại trộm lười biếng.
Hôm nay là ngày tuyển chọn thứ ba.
Bộ phim điện ảnh này tuy rằng được Thương Hành và Lâm Dư Tình lăng xê nên có chút độ nóng, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một dự án nhỏ với kinh phí dưới 30 triệu.
Phần lớn kinh phí đều được dành cho công tác hậu kì, thù lao cho diễn viên thấy rõ là ít đến đáng thương, ngay cả Lâm Dư Tình cũng công khai bị âm tiền thù lao, ai còn muốn lấy giá cao? Muốn cũng không cho nổi.
Thương Hành từng chơi một trò chơi trong “Thần tượng không khoảng cách”, công khai mang tin xấu đến cho tác phẩm tâm huyết “Vân tiêu” của đạo diễn Vương Ánh Đồng, miệng quạ đen tiên tri một câu, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên sẽ thua một bộ phim nhỏ không nổi tiếng.
Sau đó quả nhiên “Vân tiêu” kết thúc ảm đạm, phim chiếu chưa đến một tuần đã phải thu về, danh tiếng phòng vé gặp phải một trận thua thảm hại, mất cả chì lẫn chài, Ôn Duệ Quân là bên đầu tư đừng nói là thu hồi phí tổn, chỉ riêng lỗ đã lên đến hàng trăm triệu.
Đạo diễn Vương Ánh Đồng đã tức giận đến mức đăng liền ba bài weibo, khán giả thiếu chiều sâu không hiểu phim, chỉ thích xem phim hài nông cạn, xem không hiểu ẩn ý nghệ thuật trong phim.
Thuận tiện ám phúng Thương Hành vài câu, loại “Hotboy mạng” chỉ biết dựa vào bề ngoài lấy lòng mọi người này, trừ bỏ cái mặt ra thì chả có gì.
Ngày Thương Hành và đạo diễn Lục công bố trailer bộ “Ta: kẻ cấm kị”, đạo diễn Vương đã đăng ngay một câu hàm nghĩa thâm hậu trên trang cá nhân: “Ha ha, điện ảnh không phải là nơi tên hề nhảy nhót nào cũng có thể quay.”
Ngắn ngủn một câu, dẫn tới vô số âm thanh gặm dưa phát ra từ quần chúng vây xem.
Đạo diễn Vương tuy không nói rõ, nhưng người trong giới ai lại nhìn không ra, Thương Hành vừa mới vào đã đắc một tội to với tôn đại ngưu này, về sau ai còn dám hợp tác cùng hắn?
Hơn nữa thể loại của bộ phim này là bí ẩn hồi hộp, thành viên tổ sản xuất thì chắp vá lung tung, mặc dù có ân tình của Lâm Dư Tình, cũng rất khó để mời những diễn viên có thực lực khiến người vừa lòng gia nhập liên minh.
Dù vậy, cũng nhờ khối vàng Lâm đại ảnh đế này mà hấp dẫn được vài ngôi sao nhỏ nằm tuyến ba bốn, đủ khiến đạo diễn Lục chọn đến hoa cả mắt, thụ sủng nhược kinh.
“Mấy vai phụ trọng yếu đều chọn được rồi, nhưng nữ chính và nữ thứ số hai vẫn chưa chọn được.”
Tại hiện trường thử vai, đạo diễn Lục mang đôi mắt gấu mèo, nhíu mày kể khổ với Thương Hành.
Đoàn đội ít người phải giật gấu vá vai, Thương Hành thân kiêm vài chức vụ, bận rộn cả đêm không kịp ngủ, lúc này tựa vào ghế sô pha da mềm, một tay chống cằm, lười biếng ngáp một cái.
“Đúng vậy, nếu có thể đối diễn với Lâm lão sư mà không luống cuống, không tạo ra tương phản quá rõ ràng, quả thật không dễ tìm.”
“Thương tổng, cậu thấy người này thế nào?” Đạo diễn Lục chỉ vào một cái tên duy nhất được bôi hồng trong danh sách thử vai.
“Lương Miểu Miểu, tiểu hoa nổi bật nhất gần đây, xuất thân từ tuyển tú, tuy rằng diễn xuất không cao nhưng độ nổi tiếng và lượng đề tài cũng không tồi, bề ngoài xinh đẹp, quan trọng nhất là cô bé chủ động tới thử vai, còn chấp nhận mức thù lao thấp.”
Đạo diễn Lục nhìn Thương Hành bằng đôi mắt trông mong: “Lưu lượng tự đưa lên cửa, Thương tổng, ngài thấy sao?”
Thương Hành nhíu mày, hắn nhớ rõ nữ chính trong nguyên tác là một người hoàn toàn mới, nhưng mà đã quên tên mất rồi, bây giờ cốt truyện đã thay đổi rất nhiều, không biết đối phương có đến thử vai nữa hay không.
“Cô gái này tới rồi sao?” Thương Hành vuốt cằm, thân mang lưu lượng còn là bình hoa, không phải không thể suy xét, dù sao tổ đội nhà mình cũng thật sự hơi kém, phàm là một chút khả năng được chú ý tới cũng không thể lãng phí.
Đạo diễn Lục lau mồ hôi: “Vẫn chưa, chắc là đang ở trên đường, sắp tới rồi.”
“Tôi ra ngoài hít thở không khí, đến thì gọi tôi.” Thương Hành chậm chạp lười biếng duỗi cái thắt lưng, đứng dậy từ trong ghế dựa, đi đến buồng vệ sinh rửa mặt.
Bọt nước tinh khiết dọc theo hai má rớt xuống cổ, Thương Hành lau mặt, thần sắc mệt mỏi nơi đáy mắt đã phai nhạt một chút, một cái khăn lông ướt bất ngờ được đưa tới trước mặt hắn, độ ấm vừa phải, không nóng không lạnh.
“Lau đi.”
Thương Hành nhìn sang, bóng dáng cao ráo của Lâm Dư Tình đang dựa vào khung cửa, một thân tây trang đơn giản lịch sự ôm quanh dáng người cân xứng lưng rộng eo thon, hai chân dài mà thẳng tắp, dù có đặt vào nhóm người mẫu cũng hoàn mỹ đến không thể soi mói.
Cặp mắt quá mức phong tình kia giờ phút này đang híp lại lười biếng, khóe miệng ôm lấy một nụ cười xấu xa như có như không.
“Cuối cùng cái tên Dung Trí kia cũng không ở đây, không có ai quấy rầy chúng ta.”
Thương Hành nhận lấy khăn ấm lau mặt, nghe vậy mỉm cười: “Lâm lão sư, hiện tại cũng không có chó săn tin ở đây, không tất lúc nào cũng phải diễn kịch đâu.”
Lâm Dư Tình vươn tay thay hắn lau đi giọt nước đọng trên vai, lại đưa cho hắn một hộp quà màu đen: “Cái này cho cậu.”
Thương Hành mở ra thì thấy, một chiếc đồng hồ cơ khí thủ công Omega cùng kiểu với cái của Lâm Dư Tình, kiểu dáng đơn giản thanh lịch, tỏa ra cảm giác sâu sắc âm trầm và phong độ.
Thương Hành chớp chớp mắt: “Lăng xê mà thôi, Lâm lão sư không cần phải tiêu pha như vậy.”
Lâm Dư Tình không nói nhiều chỉ đeo lên tay cho hắn, cười tủm tỉm mà nói:
“Cậu không hiểu rồi, càng tận lực diễn lại càng có vẻ giả, càng vô ý một chút càng dễ khiến mọi người suy đoán thảo luận, còn nữa, coi như cảm ơn cậu đã thúc đẩy tác phẩm này, không cần chối từ.”
Thương Hành: “Chờ anh nhận được phần thưởng, cảm ơn tôi cũng không muộn. Lâm lão sư sẽ không đối với đối tượng tin đồn nào cũng hào phóng như vậy chứ?”
Lâm Dư Tình vươn ra một ngón tay lắc lắc, rất nghiêm túc nói: “Mỹ nhân mới đáng cho tôi hào phóng.”
Thương Hành: “…”
Lâm Dư Tình vô tội nhún vai: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã liên lạc phóng viên mua một thông cáo “Lâm Dư Tình và tình nhân nhà đầu tư anh tuấn đeo đồng hồ đôi đi cùng nhau.”
Thương Hành suýt nữa bị sặc nước bọt, nhìn anh một lời khó nói hết: “Sao tôi cứ cảm thấy anh nhiệt tình quá mức đối với chuyện này là thế nào?”
Lâm Dư Tình một tay chống lên khung cửa, nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Chẳng lẽ trong lòng cậu đã có người thương?”
Thương Hành bĩu môi: “Bà chủ bây giờ không kiếm được, nghĩ nhiều làm gì.”
Lâm Dư Tình chớp động mắt hoa đào, hồng lệ chí nơi khóe mắt càng thêm mê người: “Vậy, cậu cảm thấy dáng vẻ của tôi có đủ tiêu chí không?”
Thương Hành nhịn không được cười ra tiếng, thuận miệng trêu chọc: “Lâm lão sư quốc sắc thiên hương.”
Lâm Dư Tình nghiêng người, kề sát vào đối phương, cười nửa thật nửa giả: “Cậu chưa lập gia đình, tôi cũng chưa cưới, tiến vào một cuộc ái tình lãng mạn, hưởng thụ mỹ hảo cuộc đời, không tốt sao?”
Giọng nói của Lâm Dư Tình trầm thấp hoa lệ, vô cùng có cảm xúc, chỉ cần nghe một câu là đủ khiến cho lòng người rung động.
“Là cậu nói, tôi không ngại diễn giả thành thật.”
Thương Hành trầm mặc thật lâu, mới không mặn không nhạt mà nói: “Lâm lão sư, đừng tưởng rằng kịch bản mới đã bỏ hết những đoạn tình cảm của nam nữ chính là tôi sẽ không nhớ ra đây là lời thoại trong phim.”
“Ái chà, thế mà cậu nhớ rõ.” Lâm Dư Tình có vẻ thất vọng vì không đùa giỡn được Thương Hành, mất mát lắc đầu: “Thật nhàm chán. Thật nhàm chán.”
Thương Hành nhìn đối phương rung đùi đắc ý rời đi, bất đắc dĩ thở dài, trong mấy người này, trừ bỏ Dung Trí tâm tư khó đoán, Lâm Dư Tình “chạy tàu bằng miệng” (nói nhiều hùng hồn đổi trắng thay đen) là người khiến hắn khó giải quyết nhất.
Vĩnh viễn cũng không phân rõ câu nào trong miệng anh ta là thật, câu nào là đùa giỡn.
“Này.” Lâm Dư Tình đột nhiên vòng lại, dò nửa đầu vào: “Tôi đã mua được phóng viên và thợ ảnh đến buổi thử vai của chúng ta để ghi lại những điểm nổi bật, lát nữa đừng quên hình tượng của cậu.”
Thương Hành: “…” Hắn có hình tượng như thế nào? Sao hắn lại không biết!
※※※
Đợi Thương Hành trở lại hiện trường thử vai, vị lưu lượng đang nổi Lương Miểu Miểu trong miệng đạo diễn Lục đã đến, đang bám bên người Lâm Dư Tình, không ngừng ý đồ muốn nói chuyện với anh ta, đáng tiếc cô nói tận mười câu, đối phương mới ngẫu nhiên nói lại một câu.
Trừ bỏ phóng viên và thợ ảnh đặc biệt trong miệng Lâm Dư Tình, hiện trường thử vai cũng nhiều thêm một vị khách không mời mà đến —— Cố Lẫm.
Tiếng Thương Hành đẩy cửa vào dẫn tới ánh mắt của mấy người đồng loạt dừng trên người hắn.
Lương Miểu Miểu bị chặn ngang hứng thú nói chuyện, hơi hơi nhăn đôi mày tú lệ, không vui nói: “Phiền anh ra ngoài xếp hàng thử vai, tôi còn chưa có thử xong đâu.”
Cố Lẫm cười như không cười mà liếc Thương Hành một cái.
Người sau sờ sờ mũi, đi tới trước mặt Lương Miểu Miểu, từ trên cao nhìn xuống cô nàng, chậm rãi nói: “Vị tiểu thư này, đây là ghế của tôi.”
Lương Miểu Miểu sửng sốt, quay đầu nhìn thấy trên bàn nơi đang ngồi có tấm biển tên ghi ba chữ “nhà sản xuất”, khiếp sợ mà mở lớn mắt, cuối cùng không thể không ngượng ngùng đứng dậy.
Thương Hành quay đầu nhìn về phía Cố Lẫm ngồi nghiêm chỉnh: “Cố tổng sao lại tới đây?”
Cố Lẫm đang muốn mở miệng, lại thấy ánh mắt của Lâm Dư Tình và phóng viên cùng thợ ảnh, câu “Tôi tới tìm cậu” vừa ra đến miệng đã nuốt trở vào, tùy tay lật lật kịch bản, nói:
“Ngày trước đạo diễn Lục liên hệ tôi, tự tin vào kịch bản của chính mình, tôi cảm thấy rất hứng thú, cho nên qua xem thử, không được sao? Chẳng lẽ đạo diễn Lục không thiếu tiền đầu tư?”
Đạo diễn Lục vui sướng ngây ngất: “Thiếu, đương nhiên thiếu!”
Thương Hành mỉm cười, lần trước người này không có nói như vậy.
Lâm Dư Tình lại không chịu nể mặt: “Trước đây không phải Cố tổng không xem trọng sao? Sao lại đổi chủ ý nhanh như thế?”
Cố Lẫm hơi ngừng, liếc sang Thương Hành, chậm rãi nói: “Có người nợ tôi một số tiền lớn, nhỡ cả vốn gốc cũng không trả nổi, tôi biết đòi ở đâu?”
Bởi vì sợ người vay tiền không trả được, thế nên cho vay thêm?
Thương Hành nhất thời toát ra sắc mặt cảm động, dùng ánh mắt nhân ái nhìn Cố Lẫm, như thể trên đầu Cố Lâm tỏa ra hào quang chính nghĩa, đầu năm nay, dê ngoan chủ động như thế này thật sự là không gặp nhiều lắm.
“Cố tổng, ngài thật sự là kho báu.” Hắn chân thành khen một câu.
Cố Lẫm không nói gì, môi hiện ra một nét cười cực nhạt rất nhanh đã bị ủi phẳng —— hiện tại mới biết ai thật sự đối tốt với cậu, cũng không tính là quá muộn.
Đạo diễn Lục nhìn mấy tôn đại Phật, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng hỏi Lương Miểu Miểu: “Cháu có ý kiến gì với kịch bản không?”
“… Vì sao phải bỏ hết cảnh tình cảm của nam nữ chính? Cháu cảm thấy mâu thuẫn giữa nam nữ chính rất dữ dội, rất căng thẳng, vô cùng thú vị, nếu có thêm cảnh hôn, cảnh nóng gì đó, nhất định càng hấp dẫn người xem!”
Lương Miểu Miểu thốt ra lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt nhìn nghiêng lười biếng đầy quyến rũ của Lâm Dư Tình.
Lâm Dư Tình đang khép hờ mắt, nghe vậy bỗng mở mắt ra ngay: “Điều này e rằng không được.”
Lương Miểu Miểu lập tức hỏi: “Vì sao?”
Anh chậm rãi vươn ra một bàn tay, ôm hai má, để lộ ra đồng hồ đôi với Thương Hành trên cổ tay.
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là không muốn khiến cho người nào đó hiểu lầm không cần thiết mà thôi.”
“Hiểu lầm?”
Phóng viên thợ ảnh ở một bên người chụp không ngừng, người viết không ngừng, tay múa bút thành văn, tưởng tượng tuôn ra như nước.
Ánh mắt Cố Lẫm đột nhiên ngưng đọng, khóe mắt nheo một chút, mở miệng nói: “Tôi ngược lại cảm thấy vị Lương tiểu thư này nói rất có đạo lý. Nhất là diễn cùng Lâm lão sư rất xứng đôi.”
Lâm Dư Tình cười mỉm, dáng vẻ hoà hợp êm thấm: “Phải không? Ha ha.”
Cố Lẫm môi mím lại mỏng dính sắc lẻm, từ sâu trong yết hầu phát ra một âm ngắn ngủi, ánh mắt nhìn thẳng mặt Thương Hành: “Cậu nói đi, Thương tổng?”