Xấu Xí Lạnh Lùng

Chương 33: Tâm tình nó




-Băng à, em mau mau dậy ăn một miếng cháo đi nào, để còn có sức ngày mai đi gặp bang chủ bên Evil về vụ thất hẹn nữa, không phải sắp tới thời gian trả thù ông ta rồi sao, thời gian gấp rút, không nên để tì trệ hơn nữa, nếu không để ông ta kêt thông gia với bên kia thì ông ta sẽ càng lớn mạnh, chúng ta lại càng khó lật đổ. Tuy mọi việc như vậy có hơi gấp rút cho em, nhưng em cũng đừng nên gắng sức quá nhiều, kẻo bệnh nặng thêm thì khổ. _chị ríu rít dặn dò nó, nó mệt mỏi ngồi dậy ăn chút cháo không thèm quan tâm đến sự ồn ào ở bên tai. Chị thấy nó đã chịu ăn nên mới im lặng được một chút lại ríu rít hỏi nó:

-Em nói cho chị, tại sao lại bị thương như thế này, em đâu phải một người bất cẩn đến nổi né không được dao của một tên giang hồ bình thường sao. Em trong khi đó, rốt cuộc suy nghĩ gì mà lại bị như vậy?_chị gặng hỏi nó, nó cũng đang quá mệt mỏi, muốn giải tỏa cho ai đó, bây giờ lại có người muốn cùng mình chia sẻ, nó đương nhiên sẽ muốn bộc bạch cùng với người đó.

-Chị, em hỏi một câu. Bản thân em không hiểu, cảm thấy muốn gần bên một người, muốn người đó che chở, ở bên, nhìn người đó ở bên cạnh một người khác thì không cam tâm, đau lắm, rốt cuộc đó là loại tình cảm khó hiểu gì?_nó hỏi ngây ngô, như một đứa em với chị gái của mình. Chị nghe câu hỏi của nó thì không khỏi ngạc nhiên, sau đó thì hiểu ra mọi chuyện, con người mà, đến lúc nào đó cũng phải biết đến cảm giác yêu thương dù có lạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, nhẹ nhàng giải thích thắc mắc trong lòng cho nó:

-Là yêu đó, cô gái ngốc của tôi ơi. Là em phải không? Chàng trai nào đủ nóng bỏng để làm tan băng trong tim em vậy?_cô hỏi, môi cười thích thú.

-Thôi, bỏ đi, em phải giữ sức mai gặp mặt bang Evil nữa, mong rằng không thất hẹn một nữa._nó nói xong, lòng khẽ chua xót. Đúng!! Mong là như vậy, nhưng liệu hắn có một lần nữa chỉ biết đến ả không?, nó cười khẩy rồi im lặng chìm vào giấc ngủ. Chị khẽ nhìn đứa em đang mệt mỏi nằm trên giường êm ấm, sinh lực của nó, từng ngày, từng ngày bị rút mòn đi, chỉ sợ đến một ngày không còn sức sống, sức kháng cự nữa mà thôi, khẽ vuốt nhẹ mái tóc nó, chị quay gót, tắt điện rời khỏi phòng, để lại nó và một mảng đèn ngủ màu kem nhạt mềm mại.

6h00, Tại bệnh viện, nhỏ và cậu đã huy động lực lượng tối tân nhất của cậu nhưng tin tức của nó vẫn bặt vô âm tín, nghĩ rằng nó có thể quay trở lại bệnh viện nhưng có vẻ đã làm cả hai thất vọng, nó vẫn chưa về, nói đúng hơn là nó không hề có ý định quay trở lại, nhỏ mệt mỏi, ngồi phịch trên giường bệnh nó đã từng nằm cách đây không lâu, cậu cũng không khá gì hơn, nhìn nhỏ mệt mỏi như vậy, chỉ khiến cậu đau lại thêm đau, chuyện hủy cá cược chắc phải đợi tới dịp khác thôi. "Bộp" một bàn tay to lớn đặt trên vai cậu, giọng nói quen thuộc của thằng bạn vang lên:

- Nếu như chưa tìm được cô gái ấy, thì tao sẽ giúp mày, huy động đội của tao tìm kiếm giúp mày, có được không?_hắn nói, lông mày nhướng lên có ý hỏi. Nhìn lại thằng bạn tốt, cậu khẽ gật đầu, an tâm thêm phần nào, đội quân của hắn được đào tạo rất tốt nên không cần lo lẳng. Ả nhìn thấy cảnh lo lắng cho nó trước mắt, tâm tình không khỏi dậy sóng. "Tốt nhất mày nên chết đi, con nhỏ rắc rối."