Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 82




Cảm giác này chẳng khác nào là tới gần mặt trời, mùi cháy khét bắt đầu lan tỏa.

“Á!”

Một “hỏa tiễn” bay tới đốt sợi dây. Công chúa mất thăng bằng, mà người đứng cạnh nàng nhất là ta, cho nên ta bất đắc dĩ bị biết thành cái “đệm thịt”!

Ta ngã lăn quay, ta chỉ biết ta vào cung đã là một việc không tốt đẹp gì rồi. Nhìn bây giờ chẳng phải cô công chúa này đã đè ta không khác nào một miếng thịt mỏng cả.

Công chúa, ta với cô đúng là bát tự không hợp, lần trước thì bị cô ngồi! Lần này thì bị cô đè, còn lần sau thì sao? Ta cũng không dám tưởng tượng nữa………….Tôi muốn ra khỏi cung ngay lập tức………Ta kêu thật to trong đầu.

“Mẫu hậu……..” Giọng nói trong trẻo của công chúa vang lên, toàn thân hơi run rẩy! Ta thật sự ngạc nhiên, hóa ra kẻ không sợ trời không sợ đất, đầu óc rỗng tuếch như công chúa lại có thể sợ một người?

Ta ngẩng đầu lên, nhìn vào hoàng thượng thứ ba kia, trời ạ, ta ngất, sinh ba sao? Một nhà hoàng thất này chắc được đúc từ một khuôn mẫu! Trên đầu đội mũ phượng, mặc phượng bào, tay cầm cung tên, ánh mắt lộ ra vẻ uy nghiêm.

“Còn không đứng lên? Muốn mẫu hậu giúp con phải không?” Thái hậu giương cung lên, kéo dây cung hướng về phía công chúa.

Thấy ánh mắt nghiêm nghị của thái hậu, ta dám đảm bảo nếu công chúa còn chần chờ một phút nữa thôi thì mũi tên sẽ bắn ra. Nhưng công chúa lại cứ ngồi im như tượng, cô muốn chết nhưng ta thì chưa đâu, thế là ta bật dậy, kéo theo cả công chúa.

Ta trốn ra sau công chúa, nhưng công chúa cũng có phản ứng trốn đằng sau ta.

Giờ biến thành ta đứng nghênh tiếp chính diện với thái hậu và hoàng thượng!

Ta van ngài, đừng để Hoàng thượng nhận ra ta!

“Hoàng muội còn không ra nhận lỗi đi!” Hoàng thượng rõ ràng là không xem ta ra gì, may mà hắn không nhận ra ta. Nếu không lần này lại gây ấn tượng sâu sắc cho hắn một lần nữa.

“Hừ!” Công chúa buồn bã đi ra, hoàn toàn là mất hứng đi tới bên cạnh hoàng thượng và thái hậu.

Lúc này có thể nói tâm trạng ta là vô cùng phấn khích! Mấy vị hung thần vừa đi ta đã cảm thấy thoải mái hơn hẳn, thật là suýt tan chảy tới nơi rồi.

………

Phượng Từ Cung

Cuối cùng đã tới rồi, chỗ ở của thái hậu.

Ta mang theo tâm trạng hồi hộp và lo lắng đi vào trong, quả nhiên đã thấy mẹ con hoàng thượng ngồi trên phượng ghế làm bằng gỗ đàn hương.

Bà ấy mỉm cười, ánh mắt quét lên người ta cùng với mấy cung nữ mới vào khác.

“Vừa nãy vận động nhiều quá, giờ cả người ta đầy mồ hôi, trước tiên các ngươi vào hầu hạ ta tắm rửa thay trang phục đã”. Khuôn mặt thái hậu lúc nói biểu hiện ra vẻ khêu gợi cực kì giống hoàng thượng. Khiến cho tim ta bất giác đập nhanh hơn….

Đi theo thái hậu vào sau tấm bình phong.

Mấy cung nữ nhanh nhẹn cởi y phục cho thái hậu, vóc dáng của thái hậu đúng là đẹp, không ngờ vẫn còn duy trì được như vậy kia đấy.

Thấy từng lớp từng lớp áo rơi xuống, sao ta lại có cảm giác hưng phấn nhỉ?

Hưng phấn? Ta có cảm giác với nữ sao? Ta cũng đâu phải là đồng tính nữ, phải rồi! Nhất định là vì thái hậu giống hoàng thượng y đúc, cho nên ta mới thành ra như vậy!

Vừa nghĩ tới Hoàng thượng, tim ta đã đập liên hồi! Chết tiệt, phải chăng là tim có vấn đề gì rồi?

Nhưng khi ta thấy thái hậu cởi lớp áo cuối cùng, trong đầu của ta đã không còn nghĩ tới việc tại sao lại nghĩ đến hoàng thượng, và tại sao tim đập nhanh như vậy nữa!

Long châu! Nó được đính tại áo trong của thái hậu!

Trong áo có một viên long châu màu vàng rực!

Trái phải đều có một viên, một tím một xanh, nhìn bộ áo trong này ta mới tỉnh ngộ một cách triệt để rằng hoàng gia xa xỉ tới mức nào. Lại còn đính long châu vào áo lót kia đấy.

Áo trong có đính long châu nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó đưa tới tay ta, ta có khả năng bỏ chạy với cái áo này không?

Hừ!

“Sao ngươi vẫn còn cầm áo làm gì, còn không mau tới đây hầu hạ thái hậu tắm rửa!” Một bà cung nữ thấy ta đang ngây ra ở đó thì hô lên.

“Tôi…tôi thấy áo trong bị bẩn chút ít, bây giờ tôi sẽ đi tẩy sạch cho thái hậu!” Nói xong ta cầm cái áo xông thẳng ra ngoài.

Bà cung nữ nhíu mày nghi ngờ, “?”………

“Phù!” Cuối cùng cũng đã an toàn rồi, trong phòng không có một bóng người, ta lấy cái áo ra, lông mày nhíu lại hơn mười lần, bây giờ nên làm thế nào đây? Làm thế nào vừa có long châu lại vừa không bị bắt?

Ta xé ra, dùng sức kéo! Ta cắn! Đồng thời sử dụng cả tay và miệng luôn.

Cho tới khi tay thì đau, miệng thì tê, nó vẫn nguyên lành không có vấn đề gì.

Sao mà chắc thế!!!

Ta hận tới nghiến răng, áo long châu này thật lợi hại quá!

May mà nhìn thấy một cái kéo trên bàn, ta cắt.

Cạch một phát….

Kéo bị tách làm hai………..

Ta mở mắt thật to nhìn hai mẩu kéo trong tay, rốt cuộc là “mi” quá yếu hay là áo này quá lợi hại?

Nếu cứng không dùng được thì ta đây dùng mềm!

Tìm một cái chậu, vứt áo vào, lấy nến, ta quyết định dùng hỏa công, đốt cháy rồi đoạt lấy long châu.

Nhìn lửa đang cháy hừng hực, nhưng quần bên trong vẫn không thay đổi một chút nào, cảm giác như càng đốt càng sáng là sao?

Trong chớp mắt đột nhiên sau lưng ta đổ mồ hôi lạnh, uy lực kinh khủng này nhất định là không kém hơn công chúa Hoàng Kim Phụng kia đâu.

Lại cảm giác một lần nữa, những ngày sau này của ta đúng là…tiền đồ lắm gian nan rồi!

Nếu biết xuyên không mà gặp vận xui thế này thì ta thà tình nguyện bị ném vào vong tử thành.