Thấy ta bị kéo ra khỏi phòng, ta nghĩ hắn tuyệt đối sẽ không tha cho
ta, bây giờ ta đang sống chết bám lấy cái cánh cửa, có chết cũng không
buông.
“Nàng! Nếu nàng mà không buông tay ra thì đừng có trách ta không khách
khí!” Long công tử nắm chặt tay lại giơ lên, chuẩn bị dù cho đánh ta hôn mệ cũng phải khiêng ta đi ra ngoài.
Trời ạ, làm sao bây giờ, gặp Hoàng thượng với cả bị hắn đánh bất tỉnh thì có cái nào tốt hơn đây?
Đương nhiên cả hai cái đều không tốt, vậy chỉ còn một chiêu, mặc kệ có
ra sao cũng phải thử một lần, ta thả lỏng tay ra, sau đó ôm lấy bụng “Ui da, tôi đau bụng quá!”
“Vô duyên vô cớ sao nàng có thể đau bụng được?” Long công tử dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ta.
Làm sao bây giờ? Hắn không tin, được, sử dụng độc chiêu sát thủ ra cho ngươi coi, Long trảo thủ.
Ta vừa mới ra chiêu thì tay đã bị hắn vạch trần chuẩn xác, mỉm cười
nhìn ta nhưng ta lại cảm giác đằng sau nụ cười đó có sát khí rất mạnh.
Ta cũng gượng cười hai tiếng “Tôi chỉ muốn bám lấy tay ngài, vì tôi thật sự đau đến không đi nổi”
“Thật sao?” Long công tử nói xong liền đặt tay lên bụng ta, xoa xoa,
cảm giác thật khó chịu “Là chỗ này khó chịu à? Nàng yên tâm, ta có cách
mát xa độc nhất rất hiệu quả” Hắn tăng thêm lực.
“Không, không cần nữa, tôi khó chịu không phải vì bụng”
“Thế là vì cái gì?”
“Bởi vì tôi…tôi đang tới kì kinh nguyệt!”
“Kinh nguyệt? Là cái gì vậy?” Long công tử nhíu mày nhìn ta.
“Là việc mà nữ tử hàng tháng đều phải trải qua đó”.
Long công tử cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên đỏ mặt “Thật vậy à?”
“Thật, là thật” Ta cam đoan ngay lập tức.
“Hừ, tốt nhất nàng nên nói thật, bằng không…” Hắn tạm dừng một chút,
sát khí trong mắt tiêu tan “…tự nàng biết rõ rồi đấy. Ta đi gọi ngự y
đến, nàng về phòng trước chờ ta nhé!”
Ta ngoan ngoãn đi về phòng, sau khi nhìn thấy hắn đi khuất ta mới lập
tức chạy ra, ha ha…muốn ta ngoan ngoãn chờ ngươi ở trong phòng ư? Nằm mơ đi!
Hiện giờ ta muốn rời khỏi hoàng cung ngay lập tức, bằng không nán lại một giây là thành nguy hiểm ngay…
Tốt quá, tìm thấy cổng rồi!
Ta đi ta đi nhưng mãi mà chẳng ra ngoài, thật kỳ lạ, sao tìm mãi chẳng
được thế này, cuối cùng ta bị lạc đường rồi, trời ạ…nếu khôn g cẩn thận
đụng vô tên Long công tử hoặc người nào khác thì ta đây sẽ thảm mất.
“Sao cô lại ở trong này! Hại tôi tìm cả buổi cũng không thấy!” bỗng
nhiên tay ta bị người nào đó tóm lấy, tự dưng nói ra mấy lời này.
Ta nghi ngờ nhìn nàng, cũng quần áo màu trắng và đeo khăn che mặt, chỉ
khác là quần áo nàng không có hình con bướm ở trên, chỉ là màu trắng đơn thuần, có hơi chói mắt.
“Cô… cô tìm tôi có việc gì thế?” Ta lại không quen biết gì cô cả.
“Gì hả, đừng nói là cô đã quên rồi chứ, hôm nay là mừng thọ Hoàng
thượng, chúng ta phải múa một bài chúc mừng, tôi nói cho cô biết nha đầu này, mới đi nhà xí một chút mà cái gì cũng quên cả rồi.”
“Hoá ra hôm nay là sinh nhật Hoàng thượng?”
“Sinh nhật?”
“Không, không có gì, chúng ta đi nhanh thôi, kẻo đến muộn lại không
hay” , ta ngượng ngùng cười, ha ha…cơ hội tới, có thể xuất cung, đi theo mấy nghệ nhân này nói không chừng có thể ra khỏi cung, ha ha…cuộc sống
tự do bên ngoài đang chờ ta…
Nàng nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu, đột nhiên ta muốn thời gian trôi qua
thật nhanh, nàng ta quên mất hỏi sinh nhật nghĩa là gì đã dẫn ta đi tới
một căn phòng lớn.
Trong phòng có rất nhiều cô gái như ta, đều dùng khăn che mặt, xem ra đều là vũ nữ.
“Nhanh nhanh lên, đến phiên chúng ta biểu diễn rồi.” Một cô gái không khác chúng ta là mấy nói.
“Khẩn trương lên, nhớ phải cẩn thận đó, đến lúc đấy nếu làm lỗi thì cẩn thận long diện tức giận, đừng có làm liên luỵ tới chúng ta”. Người nói
không tốt thoạt nhìn đã lớn tuổi, nhưng dáng người quả thực là đẹp.
“Hừ, cô cũng đừng có mang tới xui xẻo cho tôi, nói không chừng tôi thể hiện còn được hoàng thượng coi trọng đó nha.”
“Cô mà được Hoàng thượng coi trọng? Ha ha…thật là buồn cười chết mất!”
“Cô…” Cô gái kia đang định phản bác lại thì ngoài cửa vang lên giọng
nói “Được rồi, các vị vũ nữ, đến lúc các vị lên biểu diễn rồi, mau đi
theo chúng ta”.
Cô gái đành phải trừng mắt nhìn người kia, đi theo thái giám ra ngoài.