Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 3




“Tên Diêm Vương đáng ghét, ta đánh chết ông, đánh chết ông” Hiện tại ta đang dùng sức giặt quần áo, tay kia cầm cây gậy ra sức đập, ta đập đập đập. Chỉ đáng thương cho quần áo bị ta đập tới mức thê thảm, nhưng cũng không thể trách ta được, đi theo dòng nước chẳng ngờ lại trôi dạt tới cái nơi cổ đại không ai biết này. Đã vậy lại còn để ta thành một tên ăn mày cả người hôi kinh khủng, mỗi ngày ta đều ra sức tắm rửa nhưng vẫn không thể tẩy sạch được cái mùi hôi chết tiệt đó, đã vậy không ngờ lại còn bị mua đến thanh lâu, hay thật. Tuy thân thể này không khác mấy so với cái thân thể cũ, bộ dạng vẫn không thay đổi, không đảm đương được vị trí kĩ nữ nên mới bị đuổi đến cái nơi giặt giũ với một đống quần áo chồng chất cao như núi. Giặt hoài giặt mãi mà đống đồ vẫn không vơi đi tí nào, đáng ghét. Nhìn cái chồng chất cao như núi này, ta thấy khó hiểu, nữ nhân có nhất thiết phải mặc nhiều quần áo như vậy không? cuối cùng đằng nào chả phải cởi, còn mặc làm quái gì chứ! Cứ thế nằm trên giường mà chờ người tới có phải bớt việc hơn không.

“A~ chàng xem, kia chẳng phải là nữ nhân xấu xí mà mọi người đồn đại sao? Nghe đâu nam nhân mà nhìn thấy cô ta thì sẽ mất hứng gặp người khác luôn. Hahaha”

Nghe thấy tiếng cười,ta hung hăng quay người lại, trừng mắt nhìn. Tiếng cười đó là của tân hoa khôi mới vào – Liễu Yến.

“Nhìn cái gì mà nhìn, đồ quái dị, có tin ta móc hai con mắt của ngươi không.”

“Ta nhìn cô vì ta thấy Liễu tỷ tỷ có nhan sắc như phù dung tỷ tỷ,~~ hahaha~~”

“Đương nhiên. Mọi người đều nói rằng ta xinh đẹp như một đóa hoa sen mới nở, hahaha.~~”

Đương nhiên cô ta không biết phù dung tỷ tỷ mà ta nói đến là ai, lại còn tự cho mình là mỹ nhân, haha~~ ta cố nén nhịn một trận cười dữ dội.

“Cô ta chính là người mà nàng nói là thiên hạ đệ nhất xấu nữ?” Từ sau lưng Liễu Yến bước ra một con heo, không đúng, là con người nhưng lại vô cùng giống heo! Dám dùng ánh mắt tò mò nhìn ta từ trên xuống dưới, coi ta chẳng khác nào tinh tinh trong vườn thú, quái nhân dị dạng làm cho ta vô cùng khó chịu.

“Đúng đó Trương công tử, nghe nói cô ta xấu đến mức làm cho người nhìn vào cũng muốn tự sát đó”. Giọng nói nũng nịu làm cho ta nổi hết cả da gà.

“Vậy sao? Được rồi, ta cũng muốn nhìn một chút” Nói xong hắn còn dùng bàn tay ngả ngớn vuốt ve tấm vải thô che trên mặt ta. Buồn nôn, ta không chút do dự lau thật sạch vết tích của móng giò kia.

“Á à, còn dám khinh ta, để ta nhìn mặt của ngươi”. Trương công tử ra tay đồng thời cầm cây tiêu hướng đến miệng ta, “Đừng…” ta ra sức trốn tránh, tháy Liễu Yến kia đang đứng một bên xem kịch vui, ánh mắt đầy vẻ chế giễu chờ xem ta bị tên Trương heo này làm nhục.

Đáng ghét,ta không thể nhịn được nữa, ta kéo tấm vải che mặt xuống xoạt một tiếng.

Ngươi muốn nhìn ta sẽ cho ngươi nhìn đủ, ha ha~~~~~

“A~~~~~~~~~~~~~~~”