Ngày hôm sau, ta tự tin bước đến trước mặt Vi Tiểu Bảo.
“Tiểu Đông tử, cậu đã học xong rồi hả?”
“Đương nhiên, bằng không taôi làm thế nào mà trèo xuống được chứ!”
“Tốt, vậy cậu làm luôn cho ta xem nào!”
Ta dễ dàng bám lên tường, đi đi lại lại trên đó vài lần, cảm giác thật là giống thằn lằn quá, ha ha…
“Ừm, làm rất tốt, vậy tối hôm nay cậu đi kiểm tra đi”
Vừa nghe lời hắn nói, ta lại ngã bụp xuống dưới. Đau quá, nhưng ta lại
không để tâm chút nào, “công công, ông nói tối nay tôi phải đi nhìn lén
hoàng thượng?”
“Không sai, để lâu đêm dài lắm mộng, việc này nên sớm mà hoàn thành đi, bây giờ cậu tới chỗ công chúa, cô ta đang tìm cậu đấy”.
Công chúa tìm ta? Chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì rồi.
Ta nặng nề bước đi tới chỗ công chúa, lại thấy Hoàng thượng cũng ở đó,
hình như hắn đang răn dạy công chúa, ta định lặng lẽ tránh ra chờ hắn đi khỏi mới đến, vừa mới cất bước đã nghe thấy Hoàng thượng nói.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“A, nô tài định đi toilet ạ”
“Toilet?”
“Là nhà xí. Hì hì …”
“Vội thế kia à?” một luồng sát khí toát ra trên người Hoàng thượng.
“Dạ không…” Ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt hắn thật là hung dữ.
“Ngươi lại đây.”
“Dạ” Ta cúi đầu chậm chạp tới gần hắn.
“Chuyện ngươi cùng công chúa, hôm qua đã truyền đến tai toàn bộ mọi người trong cung rồi”.
Nghe khẩu khí của hắn nhất định là rất tức giận, nhưng mà ta không thể tìm ra lý do nào để biện hộ cả, làm sao bây giờ?
“Hoàng huynh, đừng trách hắn, là muội muốn làm như vậy, nếu hắn sai thì muội cũng có lỗi trong chuyện này”.
Ồ, công chúa này mà lại cầu xin vì ta ư, ta vô cùng cảm kích, cảm thấy nàng thật vĩ đại.
“Muội đường đường là công chúa, lại làm ra cái chuyện hoang đường như
thế, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi hoàng thất biết để vào đâu hả?”
“Hoàng muội biết sai rồi mà”. Công chúa nhìn Hoàng thượng với vẻ vô
cùng đáng thương, ta nghĩ bất luận kẻ nào nhìn thấy vẻ đáng yêu này cũng sẽ không tức giận nữa đâu.
Quả nhiên sắc mặt Hoàng thượng đỡ hơn nhiều, xem ra không truy cứu công chúa nữa, “Chuyện lần này quên đi, ta sẽ hạ lệnh không cho ai nói ra
ngoài, bằng không giết không tha, mà nô tài này cũng không thể ở lại bên cạnh muội được”.
“A, hoàng huynh đừng mà, muội thực sự rất thích nô tài này, hắn cũng thế!”
“Cũng thế???” Mặt Hoàng thượng trở nên đen thui.
“Hoàng huynh đừng lấy lại hắn mà” Công chúa lại dùng cái chiêu bài đáng yêu kia giở ra với Hoàng thượng, nhưng hình như lần này Hoàng thượng đã hạ quyết tâm rất lớn, kiên quyết lắc đầu “Lần này không cần xin, tiểu
Đông tử, ngươi đi theo trẫm”.
“Hoàng huynh!”
“Còn nữa, không cho muội ra ngoài, ở trong phòng mà sám hối đi, chép
*quy định làm công chúa* một trăm lần cho ta, không xong thì không được
phép ra khỏi cửa nửa bước.”
“A…………….đừng mà…………….hoàng huynh………………….”
Không thèm để ý tới công chúa đang kêu gào, hắn nắm tay ra đi ra ngoài? Đúng vậy, hoàng thượng mà lại nắm tay ta ư? Độ ấm của lòng bàn tay cho
ta biết đây là sự thật. Sao hắn lại làm thế? Ta nghĩ không thông, vì sao một Hoàng thượng thân phận cao quý như hắn lại kéo tay một thái giám?
Sẽ không phải là hắn có ý gì với ta đấy chứ? Cho dù vậy sao lại tìm ta,
ta xấu như vậy kia mà. Ài! Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu.