1 năm sau......
Hàn.
- Thiên Lâm, cuối tuần này chúng ta sẽ đi xem phim ở rạp Tixken Otlia nhé?_Trịnh Khả Lan khoác cánh tay trái của Thiên Lâm đầy tình cảm. Để giữ anh ở lại đất nước Hàn này, cô đã phải cải thiện bản thân, tự mình trở nên dịu dàng hơn, ngoan ngoãn hơn, chăm chỉ hơn. Cô làm tất cả là vì mong muốn trong mắt Thiên Lâm, cô là một người con gái vô cùng hoàn mĩ từ nhan sắc đến tính nết.
Thiên Lâm và Trịnh Khả Lan đang trên đường về nhà. Giờ đây Thiên Lâm đã chính thức nhận chức vụ tổng giám đốc nối nghiệp cha mình. Anh hiện giờ là một người đàn ông trưởng thành, phong độ ngời ngời và là người có nền tảng.
Thiên Lâm không có ý định từ chối hành động của Trịnh Khả Lan, và anh nhận thấy tương lai của mình đều bị cô gái này nắm bắt, anh cảm thấy đôi lúc ngột ngạt khó nắm bắt tính cách của Khả Lan, nhưng anh nhận thấy sự thay đổi ở con người cô, không còn toan tính nữa.
Thiên Lâm mấp máy môi:"Cũng được, dù sao thời gian vừa qua đã quá lãng tắc rồi."
- Thiên Lâm, mẹ nói cuối tháng 6 ta sẽ cưới, giờ tháng 5 rồi, anh đã có dự định gì chưa?_Khả Lan ngửa mặt lên, gương mặt xinh đẹp không tì vết chăm chú nhìn chiếc cằm thanh gọn của Thiên Lâm mà nở nụ cười hạnh phúc.
- Cũng đã nghĩ qua, nhưng chuyện đó đâu quan trọng bằng việc anh đang chú tâm vực công ti lên để đạt chức vị "tập đoàn hùng mạnh" nhất thế giới._Thiên Lâm nói mà tự cười bản thân, anh từ bao giờ đã trở thành con người tham lam công việc vậy chứ?
- Anh đúng là, đừng có quá sức mà ảnh hưởng đến sức khỏe, em sẽ đợi, dù anh có chạy thoát khỏi em, em nhất định tìm bằng được anh về._Trịnh Khả Lan nói.
- Khả Lan...._Thiên Lâm bỗng dừng bước.
- Có chuyện gì sao?_Khả Lan hỏi
- Em đừng tự dày vò bản thân mà theo anh, anh sẽ không bao giờ thích em, anh đối với em xưa nay như 1 người em gái dù chúng ta bằng tuổi nhau._Thiên Lâm khẽ nói. Anh không muốn Khả Lan quá nhúng sâu vào cuộc tình không có cái kết. Dù anh và cô có kết hôn cũng sẽ không có cái gọi là hạnh phúc viên mãn.
- Em ổn mà._Trịnh Khả Lan cười tươi, giấu đi nét u buồn trong khóe mắt.
------------Việt Nam----------
Tôi vừa rời khỏi chỗ làm thêm. Tự nghĩ về hoan cảnh hiện tại của mk, bây giờ tôi đã mời bố mẹ dời mảnh đất của biển mặn mà mà về thành phố cùng tôi. Gia đình tôi lại đoàn tụ, ông anh Phạm Minh Triệt của tôi cũng đã về nước, hiện đang hẹn hò với 1 cô nàng Tây khá xinh đẹp. Một gia đình đầm ấm và hạnh phúc.
Duy Long hiện tại vẫn hẹn hò với Ánh Chi, 2 người họ quấn quýt nhau không rời và đang làm cho 1 công ti từ thiện ngoài thành phố, kì nghỉ hè năm nay thật nhiều mong đợi. Ví dụ như, cuộc đời độc thân của tôi sẽ kết thúc vào 1 ngày không xa nữa.
"reng.....reng....."
- Alo? Lâm Phong à, anh đang ở đâu vậy?_Tôi mỉm cười gọi tên người con trai đem lại nụ cười cho tôi mỗi ngày.
- Anh đang ở rất gần em....._lâm Phong nói 1 cách ẩn í.
Tôi theo phản xạ ngó nhìn xung quanh, khi không thấy bóng dág quen thuộc đầu tôi liền nói vào điện thoại:"Anh lại định gạt em?"
- Không có, anh đang ở gần đấy thôi, em ra đài phun nước đi_Lâm Phong khẽ bật cười.
Miệng tôi giựt giựt:"Sao anh không nói sớm?, được rồi, anh ở đâu em ra chỗ anh liền. mà trời cũng sắp tối rồi, anh định gọi em ra làm gì nữa?"
- Bí mật, em mau ra đây đi anh đợi._Lâm Phong nói xong tắt máy.
Tôi cất điện thoại và nhanh chóng đi đến đài phun nước gần chỗ làm thêm.
Đứng cạnh đài phun nước, Lâm Phong mặc một bộ âu phục màu trắng đầy lịch lãm, gương mặt điển trai khẽ mỉm cười. Trên tay anh cầm 1 bó hoa hồng đỏ thắm, đứng dưới 1 lớp cánh hoa hồng đỏ xếp thành hình trái tim. Oa nếu bó hoa đó anh sẽ tặng tôi, chẳng phải đó chính là hoa tôi yêu thích?
Từ chỗ anh đứng, hai hàng nến lung linh đu đưa trong làn gió nhẹ của xẩm tối trải dài đến đầu chỗ tôi đang đứng, những lửa cháy phập phồng như chính 2 trái tim của 2 con người khác giới đứng đối diện nhau đang đập nhanh dữ dội.
Xung quanh có khá người dừng chân xem cặp tình nhân lãng mạn. Có người còn thốt lên những câu ghen tị và ngưỡng mộ
Hôm nay tôi chỉ mặc 1 chiếc váy màu trắng đơn điệu thôi, đầu tóc còn chưa chỉnh trang, gương mặt thì xấu sẵn rồi nhưng ít ra cũng sắc nét hơn xưa. Đối với hoàn cảnh này thật là không phù hợp. Tôi đi giữa 2 hàng nên đến bên Lâm Phong, khẽ cười ái ngại.
- nếu em biết anh chuẩn bị những thứ này, sẽ rất ngạc nhiên._Tôi nói
- Ý em nói, như vầy vẫn chưa đủ ngạc nhiên ư?_Lâm Phong nhơi nhíu mày
- Không, không, em rất thích._Tôi xua xua tay
Lâm Phong bật cười trao bó hoa cho tôi:"Tặng em...."
Tôi đón lấy, bỗng nhận thấy giữa những bông hồng đỏ thắm ấy, 1 bông hồng rực rỡ hơn tất cả chính là bông hồng ở giữa, đó là 1 hộp đựng nhẫn màu đỏ sẫm bọc bởi lớp vải nhung mềm mại.
Tôi đưa con mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong cười, rút hộp nhận ra, anh quỳ 1 chân, thở dài 1 cái:"Không biết vì sao anh có thể yêu 1 cô gái ngốc ngếch như em, nhưng....có vẽ anh cũng ngốc, bởi thế, chỉ có người đàn ông ngốc mới yêu 1 cô gái ngốc. Phạm Như Nguyệt....làm vợ anh nhé!"
Tôi bàng hoàng xen lẫn cảm giác hồi hộp và ngượng ngịu. Một người con trai hoãn mĩ cầu hôn tôi chẳng phải rất tuyệt sao. Tôi ngồi xổm cùng anh, cố làm ra vẻ ngây ngốc nhất nõi:"Xem ra người con gái ngốc ấy cũng rất ngốc khi lại muốn nhận lời cầu hôn của 1 người đàn ông ngốc."
Lâm Phong thoảng đổi nét mặt rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào. Chúng tôi đứng giữa lớp hoa hồng trải trên nền đất, nhẹ nhàng trao cho nhau 1 nụ hôn nồng cháy.
"Bốp.....bốp.....bốp...." Tiếng vỗ tay nhiệt liệt của người đi đường vang lên. Họ cùng nhau chúc phúc cho tôi và Lâm Phong, giây phút đó tôi nhất định không bao giờ qên được. Lúc đó tôi tự nhủ, tôi nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho Lâm Phong để anh không phụ lòng tôi.
- Phải rồi, anh có món quà từ lâu đã muốn tặng em._Lâm Phong quay người cầm lấy hộp quà đặt trên bê 1 họp quà khá to từ bệ hồ phun nước.
- Cảm ơn anh._Tôi đón lấy và cảm ơn anh, sau đó mở hộp quà ra.
Lúc đó tôi không hiểu vì sao nước mắt tôi rơi, nóng hổi, thấm ướt trên chất vải bồng bềnh mềm mỏng màu trắng tinh khiết. Tôi xúc động đến khóc nấc lên.
Anh vẫn nhớ, lúc tôi và anh gặp nhau. Vì anh mà tôi đã làm bẩn chiếc váy màu trắng ba mua, và giờ, sau 9 năm, anh tặng lại tôi 1 chiếc váy màu trắng to hơn gấp mấy lần chiếc cũ.
- Em đã nhớ lại hồi đó đúng không. Đây là lời hứa của anh, đến lúc anh thực hiện rồi phải không._Lâm Phong ôm tôi vào lòng.
Tôi cảm thấy thật ngẹn ngào. Tôi yêu anh. Hiện tại là thế.