Xấu Ca Nhi Làm Ruộng Ký

Chương 71-72




71


"Nào, Đoàn Đoàn, để cha ôm.

"
Đôi mắt Đoàn Đoàn mở to mê hoặc đáng yêu, tay nhỏ mập mạp không ngừng quơ quơ lung tung, Lý Trường Phong lấy vải mềm bao bọc Đoàn Đoàn lại rồi cúi đầu hôn hôn mới cảm thấy mỹ mãn ôm đến nhà chính.

Ở nhà chính, Lý tiểu ca nhi đã cùng Lý lão bà vừa nói vừa cười, Đại Ngưu ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn táo khô, nhìn thấy Lý Trường Phong ôm một tiểu oa nhi lại đây, lập tức đứng lên, "Nhị thúc, đây là Đoàn Đoàn sao?"
Lý lão bà cũng vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt Lý Trường Phong, nhìn tiểu oa mập mạp trong lồ ng ngực hắn đang không ngừng múa may tay nhỏ, "Ai nha, tôn tôn ngoan của ta chính là tiểu tử có phúc khí! Nào nào nào, bà bà ôm một cái.

"
Vừa định vươn tay qua ôm Đoàn Đoàn, lại cảm thấy tay mình có chút lạnh, sợ lạnh đến Đoàn Đoàn, vì thế Lý lão bà vội vàng xoa xoa tay vào trong l ồng ngực, cho đến khi cảm thấy tay mình đủ ấm áp mới tiếp nhận Đoàn Đoàn, Lý Trường Phong nhìn thấy hành động này, trong mắt hơi động.

Lý lão bà cẩn thận ôm Đoàn Đoàn ngồi ở trên ghế ấm áp cùng Lý tiểu ca nhi và Đại Ngưu, "Ngươi nhìn Đoàn Đoàn này, thật giống nhị ca ngươi!"
Lý tiểu ca nhi duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ mập mạp của Đoàn Đoàn, "Còn không phải sao, đây chính là cốt nhục của nhị ca, đương nhiên là giống rồi.

"
Lời này Lý lão bà nghe đặc biệt cao hứng, nhìn Đoàn Đoàn đang vung vẩy cánh tay trong lồ ng ngực mà nhớ lại: "Ngươi cũng không biết đâu, nhị ca ngươi a, khi còn nhỏ giống ta nhất.

"
Lý tiểu ca nhi vừa nghe liền quay đầu nhìn vẻ mặt cương nghị của Lý Trường Phong, khóe miệng co rút, hắn thật sự không nhìn ra được.

Hiện tại trong mắt Lý Trường Phong đều là Đoàn Đoàn, cũng không chú ý tới lời nói của Lý lão bà.

"Đúng rồi, xem trí nhớ ta này!" Lý lão bà chỉ lo đùa giỡn với hài tử mà quên mất những thứ mình tự làm cho hài tử, "Trường Phong, ta đã làm vài kiện tiểu y phục cho Đoàn Đoàn, ngươi nhớ phải mặc cho hài tử a.

"
Nói xong liền kêu Đại Ngưu lấy tay nải tới, đem tiểu y phục bên trong đưa cho Lý Trường Phong, Lý tiểu ca nhi vừa thấy liền nói, "Thật là đẹp mắt! Cũng đã lâu mẹ không làm y phục cho ta rồi.

"
"Làm làm làm, đều làm, chỉ cần ngươi về nhà, ta nhất định sẽ làm cho ngươi!" Ca nhi thích mình làm y phục, Lý lão bà càng thêm cao hứng, tuy vậy vẫn không quên nhắc nhở Lý tiểu ca nhi về nhà.


Lý tiểu ca nhi suy nghĩ một chút liền nói, "Mẹ à, hiện tại ta không thể trở về, nhưng người nhà Đặng lão bà nói năm sau trở về sẽ đưa lão bà qua huyện thành bên cạnh ở, một nhà bọn họ đều ở đó cũng không còn cần ta tới chiếu cố nữa, khi đó ta sẽ trở về nhà.

"
Lý lão bà tuy rằng không vừa lòng với điều này, nhưng hôm nay tâm tình tốt, cũng không so đo quá nhiều, không lâu sau lại bắt đầu đùa với Đoàn Đoàn.

Lý Trường Phong đem tiểu y phục Lý lão bà làm vào phòng, nói một tiếng với Hứa Thanh, "Đây là quần áo mẹ làm cho Đoàn Đoàn, ta đặt ở trong ngăn tủ.

"
Hứa Thanh có chút kinh ngạc khi nghe là Lý lão bà làm, "Mẹ làm?" Cậu vẫn luôn cảm thấy mẹ bọn họ tuy rằng có chút vấn đề nhỏ, tuy nhiên đối với bốn hài tử mà nói, cũng là không tồi, không nghĩ tới còn làm quần áo cho Đoàn Đoàn.

"Vậy ngươi phải chiêu đãi thật tốt, mẹ bận rộn như vậy còn có tâm tư làm quần áo cho Đoàn Đoàn, cũng không thể để mẹ cứ như vậy mà rời đi.

" Hứa Thanh suy nghĩ, cảm thấy nếu muốn cuộc sống ổn định lâu dài, vẫn nên nắm giữ tâm của Lý lão bà, không nên để trong lòng lão bà có điều gì bất mãn, cho dù không ở cùng một chỗ, thanh danh vẫn rất cần thiết.

Lý Trường Phong cất xong quần áo, "Ta biết, trưa hôm nay liền lấy một khối thịt hong gió xuống, chờ đến khi mẹ trở về ta lại đưa thêm một khối thịt hong gió là được.

" Nông gia quan trọng nhất chính là lương thực, mà thịt cũng là thứ vô cùng quý trọng.

Nói đến thịt hong gió, Hứa Thanh liền chép chép miệng vài cái, miệng cậu cũng sắp nhạt nhẽo giống miệng chim rồi!
Lý lão bà và mọi người ở lại ăn cơm trưa cùng Lý Trường Phong và Hứa Thanh, lúc gần đi còn nói chuyện một lát với Hứa Thanh, không có gì ngoài chuyện đem tâm tư đặt ở trên người hài tử, phải hiểu rõ gánh nặng trên người mình nặng như thế nào.

Mắt thấy trời lại bắt đầu kéo mây đen, Lý lão bà mới cùng Đại Ngưu ngồi lên xe lừa được Lý Trường Phong đưa trở về, còn Lý tiểu ca nhi ở lại bồi bên người Hứa Thanh, chờ sau khi Lý Trường Phong quay lại sẽ đưa hắn đi, rốt cuộc thì thân thể Hứa Thanh còn chưa dưỡng tốt.

Một tháng trôi qua cũng thật nhanh, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng hiện giờ Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh đối với chuyện dỗ dành hài tử, ôm hài tử theo bên người cũng hoàn toàn không còn vấn đề gì, hôm nay chính là trăng tròn* của Đoàn Đoàn, Lý Trường Phong cố ý mời một lão bà bà đức cao vọng trọng nhất trong thôn tới lo liệu cho Đoàn Đoàn.

Trăng tròn: Đầy tháng
Hôm nay cũng là một ngày lạnh giá, tuyết lại chồng chất, không thể làm việc gì khác, huống hồ cũng chỉ còn một tháng nữa là ăn tết, phần lớn người trong thôn đều sẽ không bỏ qua chuyện xem náo nhiệt, xem hài tử, dính chút không khí vui mừng.

Một nhà lí chính, Ngụy gia, Ngô gia, Lý lão bà bọn họ, còn có Chu gia, Lưu gia, Trương gia, Từng gia.

.

đều không chê thời tiết lạnh giá tiến vào trong nhà Hứa Thanh, nhìn vị bà bà kia ở trước cửa lớn nhà chính rộng mở giúp Đoàn Đoàn "Trấn bồn!"
Đoàn Đoàn cũng không sợ hãi, vui tươi hớn hở giật nhẹ chỗ này, sờ sờ chỗ kia, bận rộn tới khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, còn thường xuyên nhấc chân mũm mĩm đá vài cái, một tháng không gặp, thân thể càng ngày càng mập mạp trắng trẻo, khuôn mặt cũng cực kỳ bóng loáng, Hứa Thanh thích nhất chính là gặm khuôn mặt Đoàn Đoàn.

"Đứa nhỏ này thật là ngoan ngoãn.

"
"Còn không phải sao, ngươi xem tay hắn mũm mĩm thành từng ngấn từng ngấn kìa!"
"Nhị Cẩu nhà ta ba tuổi, không chừng còn không nặng bằng tiểu tử này đâu!"
Thôn dân tiến đến dính chút không khí vui mừng nhìn Đoàn Đoàn đang bị cạo đầu, thỉnh thoảng lại cúi đầu nghị luận vài tiếng, cũng không có ác ý, dù sao thì hài tử nhà nông lớn lên khỏe mạnh, liền có phúc khí lớn!
"Các vị hương thân, các thúc, các thẩm! Hôm nay là ngày trăng tròn của con ta Hứa Thanh Phong, mọi người ăn ngon! Uống ngon! Ngày sau đứa nhỏ này cũng nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn, nâng đỡ một chút!"
Khi Đoàn Đoàn hoàn thành xong nghi thức cạo đầu cuối cùng, Lý Trường Phong ra ngoài nói vài câu, các thôn dân sôi nổi đáp lại.

"Nói gì vậy, oa nhi có nhà không phải hoang dại bên ngoài, ha ha.

" Ngụy lão nhị là người đầu tiên lên tiếng.

"Còn không phải sao, ta thấy tiểu tử nhà ngươi rất rắn chắc, cũng không biết sau này đánh nhau ở trong thôn thế nào? Giống ta khi còn nhỏ chính là đem hài tử hàng xóm đều đánh ngã!"
"Ta phi, ngươi thật khoe khoang, đó là bởi vì ta không đánh ngươi!"
Hán tử bên này bắt đầu ồn ào, ca nhi bà tử bên kia vây quanh Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn không ngừng hỏi han, "Khi ngươi hoài thai hài tử ăn cái gì vậy?"
Hứa Thanh cười, "Đều là chút đồ ăn bình thường" chẳng lẽ đi ăn phân sao!
"Tóc đứa nhỏ này thật tốt, có phải ngày thường ngươi thích ăn thứ có lông hay không?"
Hứa Thanh cười, "Những thứ có lông đều là thịt, nhà của chúng ta không được ăn.

" Nói gì vậy? Ăn những thứ có lông là cái gì? Ngươi ăn cho ta xem!
"Hài tử của ngươi lớn lên thật tốt, sắp thành quả cầu.

"
Hứa Thanh thật sự cười không nổi, đây đều là nói cái gì a, tâm thật mệt.

"Hài tử sắp ngủ rồi, A Thanh, đưa hắn về phòng nghỉ ngơi đi.

" Tạ ca nhi nhẹ nhàng kéo Hứa Thanh qua, cười nói, nhân cơ hội liền giải cứu Hứa Thanh.

Bởi vì Hứa Thanh đã sinh hài tử, cho nên Tạ ca nhi cũng không còn gọi cậu là Thanh ca nhi nữa, rốt cuộc Hứa Thanh đã là người làm mẹ.

Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi trở lại trong phòng, thuận tay đem cửa phòng đóng lại, lúc này Hứa Thanh mới thở phào một hơi, "Hỏi một loạt vấn đề như vậy ta thật sự trả lời không được, nhưng xác thật trong thời gian mang thai ta không ăn thứ gì đặc biệt.

"
"Này không phải bởi vì Đoàn Đoàn sinh ra mập mạp đáng yêu sao, nào, Đoàn Đoàn, nhìn nơi này, đang nhìn cái gì đó.

" Tạ ca nhi ôn hòa đùa giỡn với Đoàn Đoàn, nhìn bộ dáng chọc người yêu thích của Đoàn Đoàn, trong mắt lộ ra hâm mộ.

Hứa Thanh vừa thấy liền biết hắn đang hâm mộ cái gì, "Ngươi còn trẻ, điều gì đến rồi sẽ đến.

" Tạ ca nhi nghe xong, khuôn mặt mang theo chút u sầu, "Nhưng hắn vẫn mãi không tới, lần này Phương Lương không tới đây được là bởi vì cha bị bệnh, hơn nữa tình trạng không được tốt lắm.

" Người cha được nói đến chính là cha của Lâm Phương Lương, Lâm lão đại phu.

Thời gian trước, khi Lâm Phương Lương còn chưa cưới Tạ ca nhi, thân thể Lâm lão đại phu đã bắt đầu kém đi, bệnh nhẹ liền uống thuốc, ngày thường cũng không nhìn ra vấn đề gì lớn, nhưng khi mùa đông vừa đến, cho dù trong nhà đã làm giường sưởi, cũng không thấy tình trạng của Lâm lão đại phu chuyển biến tốt đẹp hơn, lần này cũng vì thân thể Lâm lão đại phu không khoẻ, nếu không Lâm Phương Lương cũng cùng đi tới đây.

Về vấn đề sức khỏe của Lâm lão đại phu, mấy ngày trước Hứa Thanh cũng có nghe Lý Trường Phong nói tới, còn kêu hắn làm chút đồ ăn gì đó mang đến thăm vài lần, bên trong Hứa Thanh cũng bỏ vào một chút linh tuyền, nhưng vẫn không thấy Lâm lão đại phu chuyển biến tốt đẹp hơn, điều này thuyết minh, thời gian của Lâm lão đại phu không còn xa nữa.

Tạ ca nhi biết kỳ thật mong muốn lớn nhất của Lâm lão đại phu chính là có thể thấy hài tử của mình và Lâm Phương Lương, tuy cơ thể hắn đã được điều trị rất tốt nhưng hắn vẫn mãi không thể hoài thai! Nhìn thấy Lâm lão đại phu càng ngày càng suy yếu, ngay cả tâm nguyện duy nhất lão nhân cũng không đạt được, tới giờ phút này hắn vẫn hận Mã gia.

"Xem ta này, nhắc đến chuyện này làm gì chứ, hôm nay chính là ngày lành của Đoàn Đoàn chúng ta, Đoàn Đoàn, nhìn xem, đây là cái gì?" Tạ ca nhi gạt bỏ vẻ u buồn trên mặt, lấy ra một cái vòng tay bạc lắc qua lắc lại trước mắt Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn kích động phun bong bóng, quơ quơ tay nhỏ muốn bắt lấy đồ vật trước mắt.

"Ngươi lại nhọc lòng rồi.

" Hứa Thanh lau nước miếng trên khóe miệng cho Đoàn Đoàn, nói với Tạ ca nhi, Tạ ca nhi hơi mỉm cười, "Ta muốn tặng cho hài tử của ta, ngươi cũng không thể không cho ta đảm đương trách nhiệm, đúng không, Đoàn Đoàn.

"
Nhìn Tạ ca nhi tuy rằng cười, đáy mắt vẫn là một mảnh tâm sự, Hứa Thanh cũng không nói thêm, lẳng lặng nhìn hắn đùa giỡn với Đoàn Đoàn.

Trăng tròn trôi qua, Hứa Thanh và Lý Trường Phong hoàn toàn trốn ở trong nhà, bởi vì trời thật sự là quá lạnh, Lý Trường Phong cũng không muốn chạy ra ngoài.

Hứa Thanh sợ nếu để hài tử ngủ trên giường, cậu và Lý Trường Phong không cẩn thận sẽ đè lên, liền hướng dẫn Lý Trường Phong làm một cái nôi, sau đó để sát bên cạnh giường lớn, như vậy ban đêm cũng tiện chăm sóc.

"Thứ này có thể khiến cho thợ mộc vì nó mà điên cuồng.

"
Lý Trường Phong làm cái nôi, cảm khái nói, tức phụ nhi của hắn quá lợi hại, trong đầu luôn có thể nghĩ ra được rất nhiều đồ vật mà hắn sẽ không bao giờ có thể nghĩ ra.

"Thứ này cũng không khó, chỉ là không có người nghĩ tới thôi, còn không phải vì ta có Đoàn Đoàn sao, cho nên mới nghĩ nhiều một chút.

" Hứa Thanh sợ mình nói quá mức lại không giải thích được, liền lại đem Đoàn Đoàn ra làm tấm lá chắn.

Mà lúc này tấm lá chắn đang vui tươi hớn hở uống bột Hứa Thanh đút cho, còn thường xuyên vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt thỏa mãn.

"Ta nghĩ chúng ta có thể lưu lại dấu hiệu gì đó của riêng chúng ta trên những đồ vật đã làm ra.

" Lý Trường Phong nghĩ tới những mộc tiểu oa đã làm trước kia, tuy rằng thịnh hành nhưng hiện tại đã có vài nhà làm theo, lão nhân có tay nghề tốt cũng không phải không có, những thứ họ làm so với hắn làm có thể còn tốt hơn rất nhiều.

Hứa Thanh đúng là không nghĩ tới điều này, nghĩ đến đủ loại nhãn hiệu biểu tượng cho thương hiệu ở hiện đại, cậu cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú, "Ngươi nghĩ ra được ký hiệu gì rồi sao?"
"Ta nghĩ chính là một bàn tay to nắm một bàn tay nhỏ, như vậy ý nghĩa chính là người lớn cùng hài tử ở bên nhau.


" Lý Trường Phong có chút không chắc chắn, hắn cũng là đột nhiên nghĩ đến, "Ngươi xem thế nào, hoặc là ngươi thử nghĩ xem, ngươi lợi hại hơn ta nhiều.

"
Hứa Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thuận khí cho Đoàn Đoàn, vừa rồi uống có chút vội vàng, "Ta cảm thấy khá tốt, ngươi làm một cái ra để ta nhìn xem, nếu được liền trực tiếp dùng luôn.

"
"Được, hiện tại ta liền làm một cái cho ngươi nhìn xem.

" Nói làm liền làm, Lý Trường Phong cũng là người có tính nôn nóng, trực tiếp lấy một khối gỗ thích hợp liền bắt đầu khắc lên, mười lăm phút sau đã hoàn thành xong.

"Ngươi nhìn xem.

"
Hứa Thanh đem Đoàn Đoàn xoay qua hướng khác, cầm lấy thành phẩm trong tay Lý Trường Phong, nhìn một chút rồi nói, "Trên bàn tay lớn ngươi lại khắc thêm lên mấy đường ngang, như vậy mới giống tay người nhà nông chúng ta.

"
Điều này cũng đúng, Lý Trường Phong lấy lại khắc lên trên thêm vài nét, đừng nói, đúng là so với trước đó đẹp hơn.

"Hai cái miệng nhỏ có ở nhà không?"
Giọng Tạ thúc truyền tới từ ngoài cổng, Tiểu Bảo đã rất cường tráng lắc lắc cái đuôi, gục đầu xuống tiếp tục ngủ bù.

"Ở nhà đây!" Lý Trường Phong nhanh chóng chạy ra mở cổng, "Sao lại không bung dù, tuyết lớn như vậy.

"
Tạ thúc đi theo Lý Trường Phong vào phòng, Đoàn Đoàn bên kia ra sức nhìn về phía Tạ thúc, "Đoàn Đoàn, còn đang ăn bột sao, thật ngoan.

"
"Tạ thúc mau ngồi xuống sưởi ấm đi.

" Hứa Thanh dịch chuyển đến bên cạnh Lý Trường Phong, nhường ra một vị trí cho Tạ thúc, "Tốt tốt tốt.

"
"Tạ thúc, sắc mặt thúc đây là có chuyện gì?" Lý Trường Phong và Tạ thúc đều là người thẳng tính, có một số việc liền hỏi trực tiếp, nói thẳng ra vẫn tốt hơn một chút.

Tạ thúc thở dài, "Lâm lão đại phu sáng nay đi rồi.

"
Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh cả kinh, "Điều này, tại sao lại.

.

".

Tạ thúc lắc đầu, "Hôm qua đột nhiên nói rất nhiều lời công đạo với Tiểu Lâm cùng Tiểu Vũ, buổi sáng hôm nay liền đi, ta nghe tiểu học đồ kia tới nhắn nói là buổi sáng Tiểu Lâm đi vào đưa thuốc, kết quả người cũng đã cứng rồi.

".

72

Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)

"Bất quá nghe nói là rời đi với khuôn mặt tươi cười, aizz, đây cũng coi như là an tâm mà đi." Tạ thúc cảm khái nói.

Hứa Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ Đoàn Đoàn đang buồn ngủ, trong lòng rất phức tạp, cậu nhìn về phía Lý Trường Phong sắc mặt cũng đang phức tạp, "Đi nhìn Lâm lão đại phu lần cuối đi."

Tạ thúc cảm thấy Lâm lão đại phu là chết không còn gì hối tiếc, Tạ ca nhi lại không cho là như vậy, hắn cảm thấy Lâm lão đại phu là ôm tiếc nuối mà đi.

Tạ ca nhi cúi đầu, dọn dẹp phòng ở của Lâm lão đại phu, nghĩ đến bản thân mình không thể giúp lão nhân được như nguyện là nhìn thấy đời sau của hắn cùng Lâm Phương Lương, duỗi tay sờ sờ bụng mình, trong mắt tràn ngập xấu hổ tự thẹn.

Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong mang theo Đoàn Đoàn đi tới Lâm gia, vừa đến cửa liền thấy mảnh vải trắng treo trước cửa, vào một ngày lạnh lẽo như thế này, mảnh vải trắng treo như vậy lại càng khiến người tới cay đôi mắt hơn.

Cả Lâm Phương Lương và Tạ ca nhi đều là vẻ mặt bi thống tiều tụy, đặc biệt là Tạ ca nhi, lúc này mới mấy ngày không gặp, Hứa Thanh liền cảm thấy người trước mắt gầy xuống một vòng lớn.

"Nén bi thương."

Lý Trường Phong vỗ vỗ bả vai Lâm Phương Lương, nhất thời cũng không biết nên nói gì để an ủi, hai mắt Lâm Phương Lương hơi sưng đỏ, mấy đêm chưa ngủ khiến trong mắt xuất hiện tơ máu, "Lý nhị ca, ta không nghĩ cha ta sẽ đi sớm như vậy."

Lâm Phương Lương cực kỳ thống khổ, ngoại trừ Tạ ca nhi ra thì Lâm lão đại phu là người thân duy nhất của hắn, từ lúc hắn còn nhỏ Lâm lão đại phu đã bồi ở bên cạnh hắn, dạy hắn y thuật, giúp hắn xử lý việc vặt bên người, hắn còn nghĩ khi mình thành gia, chậm rãi tiếp nhận hiệu thuốc xong, Lâm lão đại phu liền có thể ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ, hảo hảo sinh hoạt, nào biết đâu rằng..

"Ta làm con cũng thật hổ thẹn a!"

Tạ ca nhi nhìn bộ dáng Lâm Phương Lương tự trách tràn đầy thống khổ, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, thậm chí hắn còn cảm thấy mình không nên gả tới Lâm gia, hắn vừa gả tới liền xảy ra hạn hoang, hắn gả tới đây rồi bụng lại không biết cố gắng, ngay cả chuyện duy nhất Lâm lão đại phu muốn cũng chưa thể nhìn thấy liền đi! Nếu hắn không gả tiến vào, nói không chừng Lâm Phương Lương đã có hài tử mấy tháng rồi.

"Tạ ca nhi, đừng nghĩ nhiều, ngươi phải đem thân thể dưỡng thật tốt, Lâm lão đại phu cũng đã tốn không ít tâm tư mới đem ngươi dưỡng tốt."

Hứa Thanh thấy vẻ mặt tái nhợt của Tạ ca nhi, trong lòng thở dài khuyên Tạ ca nhi chú ý thân thể, "Đoàn Đoàn, ngươi nói có phải hay không?"

Tạ ca nhi nghe Hứa Thanh đùa với Đoàn Đoàn, lúc này mới quay đầu, "Ngươi không nên mang hài tử đến đây."

"Có cái gì kiêng kị? Lâm lão đại phu cũng không phải là người ngoài, chúng ta sao có thể không đến tiễn một đoạn đường cuối được." Hứa Thanh nắm lấy tay nhỏ mũm mĩm của Đoàn Đoàn, không để ý lắm nói.

Tạ ca nhi nở một nụ cười, lại quay đầu lại nhìn Lâm Phương Lương rũ đầu tiếp đón người tới.

Cả đời Lâm lão đại phu có thể nói là cứu tử phù thương vô số người, người tới rất nhiều rất nhiều, đều là đến nhìn Lâm lão đại phu một lần cuối cùng, cũng không lưu lại ăn cơm, bất chấp gió tuyết mà tới, lại đón gió tuyết rời đi, bông tuyết trắng phau phau giống như mảnh vải trắng Lâm gia treo ngoài cổng lớn, phiêu động trong gió.

Khi Hứa Thanh và Lý Trường Phong về đến nhà đã là chạng vạng, tâm trạng hai người tuy rằng không thoải mái, nhưng có Đoàn Đoàn ở đây, tâm trạng bọn họ dù không thoải mái, cũng không thể trầm trọng quá nhiều, nâng niu, quý trọng những gì mình đang có, đó mới là phúc khí.

"Trường Phong, ngươi cũng đừng quên khắc mộc tiểu oa cho ba người chúng ta." Hứa Thanh muốn dùng mộc tiểu oa khắc ghi lại mỗi một giai đoạn của Đoàn Đoàn.

Lý Trường Phong nhéo nhéo mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, "Đương nhiên sẽ không quên, ta đã sớm chuẩn bị vật liệu gỗ tốt, chỉ còn chờ Đoàn Đoàn và ngươi."

"Vậy ngươi khắc lớn một chút, cũng đừng lớn quá, chúng ta đặt ở trong phòng, chờ hài tử có thể ở một mình một phòng, liền đem tới đặt trong phòng của nó, như vậy không phải là ảnh gia đình sao." Hứa Thanh nhìn thấy Lâm lão đại phu rời đi, Lâm Phương Lương thống khổ thật sự khiến người ta phải thở dài, một nhà ba người bọn họ ở bên nhau như vậy, dù sao cũng nên có một biểu tượng của cả gia đình mới có cảm giác thân thuộc.

"Được, nghe ngươi, buổi tối hôm nay ngươi muốn ăn cái gì?" Lý Trường Phong nhìn bóng đêm bên ngoài, cân nhắc xem nên làm món gì cho Hứa Thanh ăn, trong khoảng thời gian một năm Hứa Thanh mang thai này, trên cơ bản nấu cơm đều là Lý Trường Phong làm, Hứa Thanh chỉ cần ở môt bên chỉ chỉ ngón tay, ngẫu nhiên mới làm một món gì đó mới mẻ, điều này đã luyện chiêu thức trù nghệ cho Lý Trường Phong.

"Không có, có chút không muốn ăn." Hứa Thanh nghĩ đến tang lễ ban ngày, liền không muốn ăn cơm, cậu ôm Đoàn Đoàn, uể oải ỉu xìu nói.

Lý Trường Phong đồng dạng cũng không muốn ăn, nhưng cũng không thể để Hứa Thanh bị đói, "Ta đi hầm cháo, cố ăn một chút, nếu không thân thể không chịu được, ngươi nhìn Tạ ca nhi mới mấy ngày không gặp cũng đã gầy đi nhiều rồi."

"Xác thật là vậy, ngươi nói xem sao hắn lại không tự yêu quý thân thể mình cho thật tốt đây." Hứa Thanh nhớ tới sắc mặt Tạ ca nhi ban ngày, có chút không tán đồng.

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói hắn sao? Ta đi nấu cơm." Lý Trường Phong cười chọc chọc đầu Hứa Thanh, lại xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn một phen, mới đi đến phòng bếp.

Hứa Thanh sờ lên đầu, chỗ bị Lý Trường Phong chọc có chút đau, lại chạm nhẹ lên khuôn mặt đỏ rực của Đoàn Đoàn, trong mắt toàn là ý cười.

Lâm lão đại phu qua đời cũng không mang đến ảnh hưởng lớn đối với Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong, qua hơn mười ngày, hai người liền vội vàng chuẩn bị đồ ăn tết, còn mang theo cả Đoàn Đoàn, trong sân càng vô cùng náo nhiệt, Tiểu Bảo thích Đoàn Đoàn, không có việc gì liền ngồi ở bên người Hứa Thanh để canh giữ Đoàn Đoàn.



"Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện xưa." Hứa Thanh nhìn Tiểu Bảo vẫn luôn nhìn Đoàn Đoàn trong lồ ng ngực cậu, nói với Lý Trường Phong đang bận rộn cạnh đó.

"Nói nghe một chút."

"Chuyện là có một ngày chủ nhân đi ra ngoài săn thú, liền để chó săn nhà mình lưu lại trong nhà bảo hộ hài tử của mình. Buổi tối, khi chủ nhân trở về, thấy thảm dưới sàn nhà trong phòng nhiễm đầy máu, lại không thấy hài tử của mình. Mà lúc đó chó săn lại vừa liếm máu tươi bên miệng, vừa cao hứng mà nhìn hắn. Chủ nhân giận dữ, rút đao đâm vào bụng chó săn. Chó săn kêu thảm thiết một tiếng, giãy giụa vài cái liền không còn tiếng động."

Nói tới đây, Hứa Thanh liền không nói tiếp nữa mà nhìn Lý Trường Phong hỏi: "Ngươi cảm thấy vị chủ nhân kia vì sao lại làm như vậy?"

Lý Trường Phong cười nói: "Chính là nghĩ hài tử bị chó săn ăn mất rồi?"

Hứa Thanh gật đầu, vươn tay vuốt v e đầu Tiểu Bảo, khiến Tiểu Bảo thoải mái ngẩng đầu, "Lại không ngờ tiếng kêu thảm thiết của chó săn đánh thức đứa trẻ đang ngủ say ở dưới tấm thảm loang lổ vết máu, lúc này, chủ nhân mới phát hiện có một con sói đã chết trong góc phòng."

Lý Trường Phong thở dài một tiếng, "Rất nhiều chuyện ngươi nhìn thấy, nghe được chưa chắc đã giống như ngươi nghĩ! Nhân sinh trên đời, nên cho người khác nhiều hơn một cơ hội để giải thích, như vậy mới không có tiếc nuối hay hối hận."

"Không tồi, ngươi thế nhưng cũng là người thấu tình đạt lý." Hứa Thanh tán thưởng Lý Trường Phong.

"Nhưng mà ngươi nói xem tại sao hắn không đem hài tử gửi cho hàng xóm, hoặc là mang theo hài tử lên núi?"

Nào biết câu hỏi tiếp theo của Lý Trường Phong liền khiến Hứa Thanh sửng sốt. "Cái này, có thể là do hắn ở chỗ kia một mình, cho nên không có hàng xóm! Mang theo hài tử vào núi càng nguy hiểm hơn, nhánh cây, bụi gai, còn có muỗi đều rất nhiều!"

"Nhưng hắn đã có hài tử, vậy mẹ của hài tử đâu? Làm gì mà lại không mang theo hài tử!" Lý Trường Phong vẫn không hiểu được.

".. Đoàn Đoàn, ngươi nhìn, đây là Tiểu Bảo!"

Hứa Thanh trầm mặc trong chốc lát, lại bắt đầu dỗ dành Đoàn Đoàn, Lý Trường Phong sờ sờ cái mũi, tiếp tục lựa đậu, không nói thêm lời làm Hứa Thanh muốn đau bụng nữa.

"Lý nhị ca! Nhị tẩu! Ở nhà không? Ta là Lâm Phương Lương! Có việc gấp tìm!"

"Ở nhà! Ở nhà đây! Ta đi mở cửa, tuyết lớn ngươi đừng đi ra ngoài." Lý Trường Phong dặn dò Hứa Thanh một câu, liền vội đi mở cửa, thanh âm gấp gáp như vậy, cũng không phải là việc nhỏ.

"Đây là làm sao vậy, mau tiến vào, tuyết lớn thế này!" Lý Trường Phong mở cổng ra liền nhìn thấy Lâm Phương Lương vẻ mặt sốt ruột kinh hoảng.

"Không vào, Lý nhị ca, Tiểu Vũ có ở nhà các ngươi không?"

Lý Trường Phong lắc lắc đầu, "Không có, làm sao vậy?"

"Vậy hắn có tới tìm các ngươi hay không?" Lâm Phương Lương vội vàng hỏi.

"Không có, từ lần từ biệt trước cũng không gặp qua nữa."

"Như vậy sao." vẻ mặt Lâm Phương Lương suy sụp, thất tha thất thểu chuẩn bị xoay người rời đi, "Ngươi không đem theo dù, rốt cuộc chuyện là như thế nào ngươi cũng không nói rõ ràng!" Lý Trường Phong kéo lấy Lâm Phương Lương nói.

Lâm Phương Lương vẻ mặt đờ đẫn nhìn Lý Trường Phong, "Không thấy Tiểu Vũ, còn để lại một phong thư hòa ly, nhạc phụ, nhạc mẫu cũng không biết hắn đi đâu, ta không tìm thấy hắn."

Lý Trường Phong sửng sốt, "Này, đây là có chuyện gì, các ngươi cãi nhau?"

Lâm Phương Lương lắc lắc đầu.

"Ngươi khi dễ hắn?"

Lâm Phương Lương càng lắc đầu.

Lý Trường Phong dừng một chút lại hỏi tiếp, "Vậy ngươi có người ở bên ngoài, bị hắn phát hiện?"

"Sao có thể, đời này trừ bỏ Tiểu Vũ ai ta cũng không cần!" Lâm Phương Lương nghe xong lời này liền kích động hô lên.

Hứa Thanh nghe từng đợt âm thanh ồn ào ngoài cổng, nhưng lại không nghe được rõ ràng lắm là đang nói cái gì. Trong lòng cậu có chút bất an, đang chuẩn bị đi ra ngoài, Lý Trường Phong đã trở lại.

"Sao lại chỉ có một mình ngươi?"



Hứa Thanh nhìn phía sau Lý Trường Phong không thấy một bóng người, "Lâm Phương Lương đâu?"

"Đi tìm Tạ ca nhi." Lý Trường Phong ngồi xuống uống một ngụm nước liền nói.

"Tìm?" Hứa Thanh lập tức liền bắt lấy chữ này, "Có chuyện gì?"

Nguyên lai mấy ngày trước đây Lâm Phương Lương đã cảm thấy Tạ ca nhi có chút không bình thường, nhưng lại tìm không ra rốt cuộc bất thường ở đâu, Tạ ca nhi không ngừng may quần áo, giày dép, Lâm Phương Lương kêu hắn nghỉ ngơi, hắn liền nói rảnh rỗi không có việc gì làm, làm nhiều chút đồ mới để không bị nhàm chán.

Ban đêm cũng rất nhiệt tình làm Lâm Phương Lương vô cùng hứng thú, ở triều đại này không để tang kỳ, cho nên cũng không bị cấm đoán ở phương diện chuyện này.

Nào biết buổi chiều hôm nay Lâm Phương Lương từ hiệu thuốc quay về lấy đồ, liền thấy trong nhà không có người, nhà chính lại đặt thư hòa ly, vừa nhìn chữ viết kia Lâm Phương Lương liền biết là cụ ông cách vách viết, người ở phố này muốn viết thư đều tìm cụ ông này, trong thư hòa ly viết Tạ ca nhi gả vào cửa không thể sinh con nối dõi, tâm sinh áy náy, không còn mặt mũi nào ở lại làm phu người nên sẽ rời đi, hai người không còn liên quan đến nhau.

"Lâm Phương Lương xem xong liền đi tìm cụ ông viết giùm thư hòa ly kia, cụ ông nói là viết buổi sáng hôm nay, hắn liền tìm một lần ở trấn trên, không thấy người mới đi đến Tạ gia hỏi, cũng không về nhà, Tạ thẩm và Tạ thúc cũng đều đi tìm, không thấy nên Lâm Phương Lương tìm đến nhà của chúng ta hỏi Tạ ca nhi có tới đây không." Lý Trường Phong lắc đầu, Tạ ca nhi sao lại không thể nghĩ thông suốt được chuyện này.

"Còn thất thần làm cái gì! Mau đi hỗ trợ tìm người!" Hứa Thanh lập tức nóng nảy.

"Địa phương nên tìm đều đã tìm, cũng là tìm không thấy người, cho dù chúng ta có đi tìm, cũng là tốn công vô ích thôi." Lý Trường Phong trấn an Hứa Thanh, "Huống hồ, Tạ ca nhi đây là cố tình trốn tránh, hắn không muốn bị tìm thấy thì có tìm cũng sẽ không thấy."

Hứa Thanh nghe Lý Trường Phong phân tích liền thanh tỉnh đầu óc, cũng phải, Tạ ca nhi khẳng định là không muốn để Lâm Phương Lương tìm được, cho nên mới không trở về nhà.

"Ngươi nói hắn sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy đây!"

Hứa Thanh vỗ đùi nói lớn tiếng, Đoàn Đoàn trong lồ ng ngực bị dọa, lập tức liền há cái miệng nhỏ anh anh khóc lên.

"Ngoan, ngoan, Đoàn Đoàn không khóc, không khóc." Lý Trường Phong lập tức tiếp nhận dỗ Đoàn Đoàn, Hứa Thanh cũng biết dọa tới hài tử rồi, nhưng mà trong lòng cậu vừa tức giận vừa lo lắng, "Cũng sắp ăn tết rồi, ngươi nghĩ hắn có thể đi chỗ nào đây!"

"Đừng lo lắng, hôm nay trời tối rồi, ngày mai ta đi trấn trên cùng Lâm Phương Lương đi tìm xem." Lý Trường Phong dỗ Đoàn Đoàn xong, giữ lấy Hứa Thanh nói.

"Cũng chỉ có thể như vậy, aizz." Hứa Thanh cảm thấy một tháng này cậu đã thở dài bằng một năm luôn rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau Lý Trường Phong mới đi lên trấn trên hơn nửa canh giờ đã trở lại, khiến Hứa Thanh không hiểu tại sao, "Sao lại trở về sớm như vậy? Có tìm được người không?"

Lý Trường Phong cười đáp: "Cũng không tính là tìm được, là Tạ ca nhi tự mình trở về!"

Hứa Thanh cả kinh, "Tự trở về? Hắn làm sao vậy, thân thể không sao chứ?"

Lý Trường Phong cột con lừa lại, quay đầu lại nhìn Hứa Thanh, thần bí nói: "Cũng không tốt lắm."

Như thế này càng làm Hứa Thanh nóng nảy, "Đây là làm sao vậy? Ngươi mau nói đi!"

Luyến tiếc Hứa Thanh sốt ruột, Lý Trường Phong tiến lên hôn một cái sau đó lập tức nói "Hắn cần phải dưỡng thai bảy tám tháng, ngươi thấy có tốt không?"

"Có thai rồi?"

Hứa Thanh nghe xong tâm càng nhảy dựng, sợ Lý Trường Phong đang nói giỡn.

"Đương nhiên là sự thật, cũng đã ba tháng, nhưng hắn và Lâm Phương Lương đều không phát hiện, so với chúng ta quả thực chính là người tám lạng kẻ nửa cân." Lý Trường Phong nghĩ đến bộ dáng ngốc nghếch kia của Lâm Phương Lương liền nhịn không được cười nhạo.

"Chúng ta đi đến xem, nhanh lên!" Hứa Thanh kêu Lý Trường Phong lôi xe lừa ra, tự mình đi cầm áo khoác ngoài.

Tạ ca nhi nguyên bản chính là muốn lưu lại thư hòa ly, tự mình rời đi thật xa, chờ Lâm Phương Lương dần dần quên mình đi, có thể cưới một người sinh con nối dõi tông đường, lúc đó hắn sẽ trở về. Nhưng mà lúc này mới đi một đêm, vừa đến trấn bên cạnh hắn lại cảm thấy mình còn chưa nói một tiếng với phu phu Tạ gia, cứ đột ngột rời đi như vậy không chừng trong nhà lại loạn thành một đống.

Vì thế liền muốn trở về nhà một chuyến, đương nhiên là tránh gặp phải Lâm Phương Lương, kết quả buổi sáng ngày hôm sau Tạ ca nhi đang ngồi trên xe mướn từ trấn trên trở về, đột nhiên say xe nôn ra, ngày thường hắn cũng không say xe, mà đại thúc chở hắn lại nói thời điểm tức phụ nhi thúc mang thai cũng giống như vậy, ngày thường không say xe, hoài thân mình ngược lại lại say xe.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Phương Lương: Không cần nhi tử, chỉ muốn tức phụ nhi!