69
Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
Tuy nhiên đối với chuyện ca nhi sinh hài tử cậu vẫn có chút nghi vấn, "Tạ thẩm, chuyện này thật sự là chờ đường đỏ trên bụng đỏ rực sẽ tự mở ra để sinh sao?"
Tạ thẩm cầm cái khăn đắp trên bụng Hứa Thanh lên, nhúng vào nước ấm, vắt khô rồi lại đắp lên bụng cậu, "Đúng vậy, chờ sinh xong hài tử, lại tu dưỡng mấy ngày, bôi lên bột phấn dùng cho thai phu mà trước đó ta đã nói các ngươi mua, tới khi nào đường đỏ trên bụng biến mất là có thể xuống giường đi lại.
"
"Là vậy sao.
" Hứa Thanh lại nghĩ tới chuyện nữ nhân ở cữ, "Ta có phải nằm ở trên giường một tháng hay không? Không thể ra ngoài gió, không thể ăn món ăn có mùi vị nặng?" Không ra gió cậu có thể tiếp thu, dù sao bây giờ cũng đang là mùa mùa đông, đâu ai nguyện ý ra ngoài cho gió thổi a, phòng ở nhà bọn họ lại mới dựng, rất ấm áp, nhưng còn chuyện không được ăn món ăn có mùi vị nặng, cậu nghĩ rằng cậu sẽ không nhịn được.
Tạ thẩm bị câu hỏi của Hứa Thanh chọc cười: "Lời này là ai nói cho ngươi?" Hứa Thanh chịu đựng cơn đau từ bụng truyền đến, bị hỏi đột ngột như vậy cậu cũng không biết phải đáp lại như thế nào, "Ta không phải không có kinh nghiệm sao, cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.
"
"Cũng đúng, năm đó ta cũng thường xuyên suy nghĩ không đâu, ngươi yên tâm đi, chỉ cần không ăn đồ ăn quá cay, quá nhiều dầu mỡ, không xuống giường trước khi đường đỏ trên bụng chưa biến mất hẳn là sẽ không sao.
" Tạ thẩm còn đang nói miên man thì thấy Hứa Thanh đột nhiên đau đớn dùng sức ngồi dựa vào giường, "Đúng đúng đúng, chịu đựng một chút! Chịu đựng một chút liền sinh!"
Nói xong liền vội vàng bắt đầu chuẩn bị cho Hứa Thanh, Hứa Thanh cảm thấy trong miệng giống như có mùi rỉ sắt, bởi vì quá đau mà cắn rách miệng, đột nhiên bị nhét một khối vải vào trong miệng, Hứa Thanh vội vàng cắn vào vải, mồ hôi từ mái tóc hỗn độn chảy xuống, đôi mắt bởi vì đau đớn mà phiếm hồng, lúc này trong tâm trí cậu chỉ có một câu, quá mẹ nó đau!
Tạ thúc ngậm thuốc lá sợi ngồi ở nhà chính ấm áp, nhìn Lý Trường Phong ở đàng kia đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn đi tới cửa phòng nghe động tĩnh, "Tạ thúc, tại sao lại không nghe thấy âm thanh gì lớn vậy?"
Ban đầu Lý Trường Phong còn có thể nghe thấy giọng nói Hứa Thanh vọng ra bên ngoài, nhưng bây giờ lại không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Tạ thúc nhìn bộ dáng sốt ruột của Lý Trường Phong, thật giống như nhìn thấy chính mình năm đó đứng chờ ngoài cửa phòng khi tức phụ sinh ca nhi, "Đây còn không phải là tiết kiệm sức lực sao, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, nhìn ngươi một đầu mồ hôi kìa, cũng không biết là ngươi hay là tức phụ ngươi sinh nữa.
" Nói xong lại cảm thấy lời này của mình đặc biệt quen thuộc, nhớ lại một chút, Tạ thúc thở dài, lời này còn không phải là lời năm đó cha Hứa Thanh nói với mình sao? Đảo mắt phu phu bọn họ cũng đi đã nhiều năm rồi, Thanh ca nhi rốt cuộc cũng làm mẹ.
Còn mình cùng tức phụ cũng đều già rồi, đời này cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, điều quan tâm nhất ở trong lòng bây giờ vẫn là chuyện Tạ ca nhi, một ngày hắn còn chưa có thai, bọn họ cũng sốt ruột thêm một ngày.
Lý Trường Phong tâm loạn như ma đứng ngoài phòng chờ đợi, hai chân hắn không chịu khống chế đi qua đi lại, hai tay của hắn cũng run rẩy, hắn muốn lên tiếng gọi Hứa Thanh, lại sợ ảnh hưởng tới cậu sinh hài tử, khi còn nhỏ nghe người ta nói sinh hài tử rất đau, nhưng hiện tại hắn không nghe được âm thanh Hứa Thanh vọng ra, trong lòng càng thêm cảm thấy khó chịu.
"Oa oa oa!"
Một lúc sau, tiếng khóc của hài tử mới sinh truyền ra ngoài, hài tử đã được sinh ra.
Lý Trường Phong vội vàng bám vào cửa phòng hỏi: "Tạ thẩm, tức phụ nhi ta thế nào?"
Tạ thẩm vừa lấy một tấm vải mềm đã chuẩn bị trước đó bao lại hài tử trắng trẻo mập mạp, vừa đáp lại: "Rất tốt! Đã sinh cho ngươi một tiểu tử mập mạp! Ngươi đi lấy chút nước ấm tới đây!"
Tạ thúc đứng ở bên người Lý Trường Phong, thấy vẻ mặt hắn kích động lại không biết làm sao, liền nâng một bàn tay đập vào người hắn, "Giỏi lắm tiểu tử, chúc mừng ngươi đã làm cha!"
"Cảm ơn cảm ơn! Tức phụ nhi! Vất vả rồi!" Lý Trường Phong kích động không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn cùng Hứa Thanh rốt cuộc có cốt nhục chí thân, người một nhà bọn họ sẽ càng thêm náo nhiệt, "Ta đi lấy nước ấm, đúng! Lấy nước ấm!"
Nhớ tới lời của Tạ thẩm, Lý Trường Phong vội vàng chạy vào phòng bếp lấy nước ấm.
Hứa Thanh tinh bì lực tẫn* nằm ở trên giường, nghe lời Lý Trường Phong nói ở ngoài cửa, trong lòng cũng rất vui vẻ, không uổng công đau một trận, người này vẫn lo lắng cho cậu trước tiên.
Tinh bì lực tẫn: Sức cùng lực kiệt, đại ý là không còn sức lực và tinh thần, cạn kiệt sức lực.
"Nào, nhìn hài tử của ngươi này.
" Tạ thẩm đã lau sạch sẽ cho cục bột trắng trẻo mập mạp, cũng đã bao lại rất cẩn thận.
Hứa Thanh hơi xoay nghiêng thân thể, nhìn về phía hài tử trong lồng ngực Tạ thẩm, tuy là hài tử mới sinh tóc lại cực kỳ tươi tốt, đôi mắt còn chưa mở ra, hơi hơi híp lại, mũi nhỏ rung động giống như ngửi thấy thứ gì đó thơm ngon ở trong không khí, miệng nhỏ đỏ mọng cũng không ngừng chu lên, điều khiến Hứa Thanh giật mình chính là hài tử này thật mập mạp, nhìn ít nhất cũng phải tám cân đi, làm sao có thể từ trong bụng cậu chui ra được?
"Là một tiểu tử mập mạp," Tạ thẩm cũng là lần đầu nhìn thấy hài tử mới sinh ra đã rắn chắc như vậy, hơn nữa năm nay lại là năm mất mùa mà vẫn có thể sinh tốt như vậy, "Ngươi xem này, khuôn mặt này thật giống ngươi.
"
Hứa Thanh cẩn thận nhìn kỹ, khuôn mặt nhỏ có chút nhăn dúm dó, nơi nào có thể nhìn ra là giống cậu, vừa nhìn là nhìn đến nhập thần, thân thể cử động mạnh một chút, đường đỏ trên bụng còn chưa hoàn toàn tốt đau nhói khiến cậu mắng ra miệng.
Tạ thẩm nhanh chóng đỡ Hứa Thanh nằm xuống, "Đau lắm đi, không sao đâu, miệng vết thương khép lại rất nhanh!"
"Tạ thẩm, nước ấm tới rồi!"
Lý Trường Phong xách hai thùng nước ấm đứng ở cửa, cũng không đặt xuống đất, hiện tại toàn thân hắn đều tràn đầy nhiệt huyết, dù có làm cái gì cũng không tiêu tán hết được.
Tạ thẩm ôm cục bột mập mạp ra mở cửa phòng, "Mau đặt thùng xuống, tới, ôm hài tử ngươi một cái.
" Lý Trường Phong vừa thấy cục bột mập mạp trong lồng ngực Tạ thẩm, tức thì trong lòng mềm nhũn, nghe lời đem thùng nước đặt xuống, theo lời hướng dẫn của Tạ thẩm mà thật cẩn thận, vụng về ôm cục bột mập mạp.
"Sao lại, sao lại mập mạp như vậy!"
Lý Trường Phong đây là vừa vui sướng vừa đau lòng, vui sướng bởi vì hiện tại đang là năm mất mùa mà thân thể hài tử có thể tốt như thế này, đau lòng bởi vì Hứa Thanh sinh cục bột mập mạp khẳng định cực kỳ đau đớn, "Sao ngươi lại có thể nói như vậy, đây là thân thể rất tốt! Rắn chắc!"
Tạ thúc cũng vây lại đây nhìn ngắm hài tử liền trừng mắt không vui nói với Lý Trường Phong, nói xong lại cúi đầu nhìn hài tử đang hơi vặn vẹo ở trong lồng ngực Lý Trường Phong.
Tạ thẩm xách thùng nước vào phòng lau người cho Hứa Thanh, sau đó lấy ra bột phấn chuyên dùng cho thai phu bôi để khép lại đường đỏ trên bụng xoa lên giúp Hứa Thanh, lại đem khăn nhúng vào nước ấm vắt khô đắp lên trên bụng, Hứa Thanh đau đớn từng cơn từng cơn, lại không dám làm động tác lớn, sợ càng giãy giụa miệng vết thương sẽ càng mở lớn hơn.
"Kiên nhẫn một chút, cơ bản mười lăm phút sau là có thể khép lại," Hứa Thanh cảm thấy điều này quá thần kỳ, "Thật sự lợi hại như vậy? Vậy sao ngày thường bị thương lại không thấy người nào dùng cái này?"
Tạ thẩm lại nhịn không được mà cười, "Ta nói ngươi, cũng vì mẹ ngươi mất sớm, những điều thông thường này cũng đều không hiểu, bột phấn này chỉ có thể dùng để xoa lên bụng cho ca nhi sau khi sinh hài tử xong, còn những miệng vết thương khác thì không cần nghĩ đến, đúng rồi, bột cho hài tử kêu các ngươi mua đâu? Ta thấy cái miệng nhỏ của hắn động lợi hại, sợ là đói bụng rồi.
"
Hứa Thanh và Lý Trường Phong chuẩn bị rất nhiều đồ cho hài tử đều là Tạ thẩm nhắc nhở, nếu không phu phu bọn họ cái gì cũng không hiểu sợ là làm cho loạn thành một đoàn.
"Ở tầng dưới tủ quần áo kia, đúng, chính là nơi đó, làm phiền rồi, Tạ thẩm.
" Nếu không có Tạ thẩm hỗ trợ, cậu cùng hài tử không biết còn lăn lộn tới khi nào đâu.
"Nói lời khách sáo cái gì, ta rất cao hứng đây!" Tạ thẩm mong Tạ ca nhi sinh hài tử, mong nhiều năm như vậy đều vô vọng, hiện tại Hứa Thanh sinh hài tử hắn thật sự rất cao hứng, không có việc gì thì tới đùa giỡn với hài tử, so với bất cứ chuyện gì cũng thú vị hơn, "Ta đi pha bột, ngươi cẩn thận một chút, đừng lộn xộn a.
"
Hứa Thanh đồng ý, nằm ở trên giường cảm thụ đau đớn trong bụng đã giảm đi, thế giới này quá thần kỳ, khi ca nhi sinh hài tử, ở bụng dưới sẽ xuất hiện một đường đỏ nằm ngang, đường đỏ đỏ đến cực hạn sẽ chậm rãi tách ra, hài tử liền được người đỡ đẻ lấy ra từ nơi đó, giống như là sinh mổ ở hiện đại, quỷ dị chính là ca nhi ở đây thì tự động mở ra, bôi lên bột phấn dùng cho thai phu xong sẽ lại khép lại cực nhanh.
Bất quá, Hứa Thanh lại cảm thấy cấu tạo ca nhi ở đây vốn dĩ giống với nam nhân, ngoại trừ nốt ruồi son giữa mày kia ra thì căn bản chính là giống nhau như đúc, không giống nữ nhân trời sinh có bộ phận riêng biệt để sinh hài tử, nếu như không có đường đỏ dưới bụng kia mới thật đáng sợ, toàn thân trên dưới cũng chỉ có một cái lỗ, chẳng lẽ lại sinh hài tử ra từ nơi đó! Vừa tưởng tượng tới chuyện này Hứa Thanh liền cảm thấy cúc hoa cũng đau! Tiểu tử kia ước chừng tám cân a! Nếu thật sự sinh bằng con đường này thì cúc hoa tàn cũng sinh không được!
Miên man suy nghĩ như vậy, không bao lâu Hứa Thanh đã ngủ thiếp đi, lúc này trời đã sáng, cậu cũng lăn lộn cả đêm, dù thể lực có tốt đến đâu cũng không chịu đựng nổi.
Lúc Hứa Thanh tỉnh lại đã là buổi tối, cậu ngủ ước chừng một ngày, vừa tỉnh lại liền nghe thấy âm thanh Lý Trường Phong cùng Tạ thẩm nói chuyện ở nhà chính, Hứa Thanh ngồi dậy, lại nhớ tới bụng mình, ồ! Không còn đau! Tuy rằng cả người bủn rủn lợi hại, nhưng bụng không còn đau! Lại kéo y phục ra nhìn, đường đỏ trên bụng cũng đã khép lại giống hệt như lúc bình thường, chính là vị trí xuất hiện đường đỏ vẫn còn một đường ngang mờ nhạt.
"Tỉnh rồi sao! Vừa lúc! Trường Phong hầm một con gà, ta đi múc đem vào cho ngươi!" Tạ thẩm vừa vào cửa liền thấy Hứa Thanh cúi đầu nhìn bụng mình, "Đã khép lại rồi, ngươi chỉ cần chú ý một chút, đừng cử động mạnh sẽ không có chuyện gì!"
"Như vậy sao, thật là quá thần kỳ.
"
Hứa Thanh vẫn cảm thấy chuyện này thật sự là quá ngưu bức, lại nhìn xung quanh, không phải phòng ngủ của cậu và Lý Trường Phong, đây là phòng ở chuẩn bị cho hài tử, xem ra Lý Trường Phong ôm cậu lại đây.
Hứa Thanh đem gối đầu kéo cao rồi dựa lên, "Trường Phong! Trường Phong!"
"Tới liền!"
Lý Trường Phong đang đút bột cho bánh bao mập mạp, nghe thấy Hứa Thanh gọi liền vội vàng đáp lại, vừa lúc hài tử đã ăn no rồi, Lý Trường Phong đem muỗng nhỏ và chén đặt ở một bên, ôm cục bột vào phòng, "Tức phụ nhi.
"
Hứa Thanh nhìn hán tử cao to trước mắt thật thận trọng ôm hài tử hồng hào, "Lại đây, để ta nhìn hắn.
"
Lý Trường Phong ngồi ở mép giường, ôn nhu nhìn Hứa Thanh cùng hài tử, "Đây là hài tử của chúng ta.
" Hứa Thanh liếc mắt nhìn Lý Trường Phong, "Không phải của chúng ta thì là của ta với ai?"
Lý Trường Phong vội vàng cười làm lành: "Là của ta, tất cả đều là ta! Tức phụ nhi, đặt cho hài tử một cái tên đi.
"
Lý Trường Phong là con rể tới cửa, theo lý thì họ và tên của hài tử nên để Hứa Thanh quyết định, "Ngươi là cha của hài tử, ngươi đặt đi.
" Hứa Thanh cũng ngượng ngùng nói trình độ đặt tên của mình quá thấp, sợ tương lai hài tử không vui, liền đem chuyện đặt tên này đẩy đến trên người Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong cũng không chối từ, hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi, "Vậy kêu Hứa Thanh Phong! Hứa Thân Phong! Ngươi xem một lời hai ý nghĩa! Thật tốt!"
Hứa Thanh: ".
.
Còn không bằng ta.
"
Nhưng mà, "Sao hài tử lại không cùng họ với ngươi?" Lúc này Hứa Thanh mới chú ý tới họ của hài tử là theo cậu.
"Ngươi quên à, ta là gả vào nhà tức phụ ở rể! Không phải nên theo họ ngươi sao?" Lý Trường Phong cũng không thèm để ý cười cười, với hắn mà nói hài tử theo họ ai đều không sao cả, chỉ cần là hài tử của hắn cùng Hứa Thanh, hắn liền cực kỳ mãn nguyện.
Hứa Thanh dùng tay kéo kéo lỗ tai Lý Trường Phong, "Vậy hài tử đầu tiên theo họ ta, đứa thứ hai sẽ theo họ ngươi, thế nào?"
Đứa thứ hai! Lý Trường Phong ánh mắt sáng ngời, vội vàng gật đầu, "Đứa thứ ba theo họ ngươi, đứa thứ tư theo họ ta! Về sau số lẻ theo họ ngươi, số chẵn theo họ ta.
"
Hứa Thanh nghe xong mặt biến đen, cậu thật vất vả dâng lên chút tình ý trong chốc lát, đều bị người trước mắt làm hỏng!
Cuối cùng hai người quyết định tên hài tử là Hứa Thanh Phong, vì để dễ kêu, dễ nuôi, Hứa Thanh lại đặt một nhũ danh cho hài tử là Đoàn Đoàn, bởi vì hài tử thật sự rất giống bánh trôi nước, trắng trẻo mập mạp.
"Nào, ăn chén canh gà này đi.
" Tạ thẩm bưng một chén canh gà vào phòng đưa cho Hứa Thanh, Hứa Thanh nhận lấy chén, cúi đầu nếm thử rồi ngẩng đầu nói với Tạ thẩm: "Vất vả rồi, Tạ thẩm.
"
"Vất vả cái gì, ta vui còn không hết đây!" Tạ thẩm đây là càng ngắm nhìn Đoàn Đoàn lại càng yêu thích, không phải sao, Hứa Thanh chưa tỉnh, Lý Trường Phong một hán tử tay chân bất cẩn ôm hài tử khiến Tạ thẩm rất là không yên tâm, vì thế liền chờ đến khi Hứa Thanh tỉnh lại, dặn dò vài câu xong mới cảm thấy mỹ mãn cùng Tạ thúc chờ ở bên ngoài ra về.
Nào biết hai người Tạ thẩm mới ra tới cổng, Lý Trường Phong liền đuổi theo, hơn nữa còn đặt vào trong tay Tạ thẩm một khối vải đỏ, bên trong là tiền mừng giúp Hứa Thanh đỡ đẻ, "Tạ thẩm cũng đừng chối từ, đây chính là tiền cát tường! Thẩm đã đón cho ta một tiểu tử mập mạp, ta cũng cho thẩm chút vui mừng, nguyện cho mong ước của thẩm sớm trở thành hiện thực!"
"Ngươi nói lời này quá êm tai, ta không nhận cũng không được, liền nương theo phúc khí Đoàn Đoàn, hy vọng ca nhi nhà ta cũng sớm ngày sinh ra một tiểu oa mập mạp!" Điều mong ước lớn nhất của Tạ thẩm hiện tại còn không phải là chuyện Tạ ca nhi sinh hài tử sao! Tiếp nhận tiền mừng xong liền vui vẻ hài lòng đi theo Tạ thúc trở về, hắn cảm thấy Đoàn Đoàn là hài tử có phúc khí, không chừng ca nhi nhà hắn cũng có thai.
"Đưa rồi?"
Hứa Thanh nhìn ngắm hài tử đang ngủ ở bên cạnh, hỏi Lý Trường Phong đã trở lại, "Đưa rồi, hài tử ngủ rồi sao?"
"Còn không phải sao, hài tử còn nhỏ, ngủ nhiều, Tạ thẩm nói đây là điều bình thường.
".
Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
Hứa Thanh ánh mắt ôn nhu nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, trong lòng vui vẻ, đây là hài tử của cậu, là do cậu sinh hạ! Ngẫm lại đều cảm thấy mình rất ngưu bức, nếu là đặt ở thời kỳ mạt thế cậu cũng sẽ không tiếp thu được chuyện chính mình sẽ sinh hài tử, nhưng sống lại một đời, cậu lại cảm thấy đây là ông trời bồi thường cho cậu.
Có một nam nhân có thể dựa vào, một hài tử thuộc về hai người bọn họ, còn có chuyện gì có thể làm Hứa Thanh có tiếc nuối đây.
"Ngươi nhìn hắn kìa, hắn đang phun bong bóng!"
Lý Trường Phong cảm thấy cực kỳ mới mẻ, giống như là phát hiện được điều gì rất lớn lao liền chia sẻ cùng Hứa Thanh, Hứa Thanh tuy rằng cũng cảm thấy Đoàn Đoàn như vậy thật đáng yêu, nhưng mà, "Nhỏ giọng một chút, ngươi xem Đoàn Đoàn nhăn mày rồi kìa!"
Nếu khóc lên, với kỹ thuật dỗ hài tử của bọn họ, không biết đến khi nào mới dỗ được đâu.
Lý Trường Phong lập tức im lặng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Đoàn Đoàn, "Tức phụ nhi, ngươi xem hắn thật giống ngươi."
Hứa Thanh thật sự không cảm thấy giống, "Sao ta nhìn thế nào cũng không thấy giống, ngươi và Tạ thẩm làm sao thấy được, nhăn nhúm như vậy."
Lý Trường Phong nhếch miệng cười, lại không nói lời nào, hắn không biết Đoàn Đoàn rốt cuộc giống ai, nhưng mà hắn hy vọng có một hài tử lớn lên giống với Hứa Thanh, bất quá cái ý tưởng này lập tức đã bị câu nói tiếp theo của Hứa Thanh phá hỏng.
"Hơn nữa ta là ca nhi, Đoàn Đoàn chính là một tiểu hán tử, ngươi muốn hắn và ta giống nhau?" Hứa Thanh chán ghét nói.
"Giống ta! Giống ta! Ngươi nhìn hắn này, mi này! Mắt này! Không phải là giống ta như đúc sao!" Lý Trường Phong lập tức sửa miệng, không ngừng chỉ vào khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn, còn nhiều lần thò mặt mình qua kề bên cạnh mặt Đoàn Đoàn để Hứa Thanh so sánh, ai ngờ râu hắn quá cứng, đâm vào khuôn mặt nhỏ non mềm của Đoàn Đoàn.
"Oa oa oa! Oa oa oa!"
Đoàn Đoàn lập tức phát ra tiếng khóc lớn, muốn vặn vẹo thân mình, tiếc rằng sức lực quá nhỏ không thể động đậy, lại càng nóng nảy, Hứa Thanh vội vàng bế Đoàn Đoàn lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, Đoàn Đoàn, mẹ ở đây a."
"Cha cũng ở đây! Cha cũng ở đây!" Lý Trường Phong không cam lòng cũng nghiêng người qua, Hứa Thanh trợn mắt, "Ngày mai cạo sạch râu đi!"
"Ta đi liền bây giờ! Đoàn Đoàn ngoan a!" Nói xong Lý Trường Phong liền nhảy xuống giường, đi cạo râu.
"Đoàn Đoàn ngoan," Hứa Thanh cúi đầu hôn hôn khuôn mặt đỏ ửng của Đoàn Đoàn, hôn xong cảm thấy hương vị cũng không tệ, không tự chủ được lại cúi đầu hung hăng hôn hôn, hôn xong vẫn không cảm thấy đã ghiền, vươn ngón tay tội ác không ngừng chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn, chọc đến Đoàn Đoàn vừa ngừng khóc lại vang lên lần nữa!
Lúc này Hứa Thanh mới ngượng ngùng đứng hình, vừa vặn Lý Trường Phong vào cửa, "Ngươi xem ngươi, đem râu cọ vào Đoàn Đoàn, đến bây giờ vẫn còn khóc!"
Lý Trường Phong nghe xong tức khắc áy náy ôm lấy Đoàn Đoàn, đi qua đi lại, nhẹ giọng dỗ dành, Hứa Thanh cười hắc hắc, nghiêng người nằm xuống nhìn hai cha con.
Bên trong Lý gia, Lý lão bà đang chuẩn bị thu thập chút đồ, dự định ngày mai đi tới nhà Hứa Thanh và Lý Trường Phong một chuyến, Lý lão gia tử ngồi ở trên giường nhìn theo.
"Nếu được thì đem theo mấy hài tử qua đó đi, để chúng biết nhà, bằng không cũng không biết chỗ ở của nhị thúc bọn chúng ở đâu." Lý lão bà vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu nhìn Lý lão gia tử.
Lý lão gia tử suy nghĩ rồi đáp, "Ba hài tử có nhiều quá không? Sợ là bọn chúng nghịch ngợm la hét ồn ào, nhị tức mới vừa sinh xong, tránh để bọn nhỏ tới quấy rầy."
Lý lão bà đem đồ vật trong tay đặt xuống, "Nhưng nếu chỉ mang theo một hài tử, những hài tử khác sẽ không cao hứng."
"Vậy mang theo hài tử lớn nhà lão đại, năm nay cũng được mười tuổi rồi, đã là một hán tử choai choai, cũng có thể giúp đỡ một chút, hai hài tử kia về sau còn có rất nhiều cơ hội." Lý lão gia tử suy nghĩ đưa ra quyết định.
"Được, ta cũng đem y phục mà ta làm cho tiểu tôn tử mang qua đó luôn, ngươi đừng nói, nhị tức này cũng thật biết phấn đấu, sinh con đầu lòng chính là tiểu hán tử! Ngươi không nghe người tới báo tin nói a, ước chừng phải tới tám cân! Thật là tiểu tử mập mạp có phúc khí!"
Lý lão bà nghĩ đến ngày mai là có thể nhìn thấy tôn tử nhỏ nhất, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, nhìn lại thấy Lý lão gia tử xúc động không lớn, "Đây là làm sao vậy, không cao hứng sao?"
Lý lão gia tử kéo chăn, thở dài một tiếng, "Tiểu tử mập mạp nặng tám cân như vậy, đáng tiếc không phải họ Lý a!"
Lý lão bà ngừng lại động tác, còn không phải vậy sao! Lão nhị đây là vào cửa ở rể, đứa nhỏ này còn không phải là họ Hứa sao? Nghĩ đến điều này trong lòng giống như bị nổi một cục u, qua loa đại khái thu thập một chút liền nằm xuống.
Mấy ngày nay có vài trận tuyết lớn, trong viện một mảnh tuyết dày, tuyết trắng giống như một tầng bông dày phủ trên mặt đất, mà Lý Trường Phong đang cẩn thận đem tuyết trong sân "Phá hủy", hắn xúc tuyết ra ngoài, nếu không người cũng không có chỗ để đặt chân.
Hứa Thanh ăn xong liền lên giường nằm cùng hài tử, nghe âm thanh xúc tuyết ngoài sân truyền đến, tức khắc lại có chút mơ màng sắp ngủ.
Đoàn Đoàn vẫn chưa hoàn toàn mở mắt, tuy nhiên xét theo đường nét bên ngoài thì đôi mắt đứa nhỏ này cũng không nhỏ, lúc này đã ăn no nằm đó, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đang phun bong bóng.
"Tức phụ nhi! Đệ ca nhi tới!"
Nghe Lý tiếng Trường Phong truyền đến, Hứa Thanh chống thân thể dựa vào trên khung giường, không bao lâu Lý tiểu ca nhi một thân y phục màu lam cười ngâm ngâm tiến vào, "Nhị tẩu, chúc mừng tẩu, nghe nói tiểu chất nhi này của ta chính là một tiểu tử mập mạp nha!"
"Còn không phải sao, mau tới đây ngồi, ở đây ấm áp hơn." Hứa Thanh thấy trên người Lý tiểu ca nhi còn vương bông tuyết, liền biết bên ngoài tuyết đang rơi lớn, Lý tiểu ca nhi lại không tiến tới gần mép giường, chỉ ở bên ngoài nhìn ngắm Đoàn Đoàn, "Trên người ta một cỗ hàn khí, cũng nên cẩn thận một chút tránh ảnh hưởng đến các ngươi, ta chính là nhịn không được muốn đến nhìn trước, chờ ta đi ra ngoài hơ người cho ấm áp lại vào chơi với hắn."
"Y phục của ngươi đều ướt rồi, đi tìm nhị ca ngươi trở về phòng chúng ta tìm cho ngươi bộ y phục thay ra, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."
Lý tiểu ca nhi liên tục đồng ý, trải qua nhiều ngày ở chung với nhau, hắn cũng biết Hứa Thanh là người thẳng tính, nói cái gì chính là cái đó, sẽ không nói lời khách sáo, vì thế liền nói lại với Lý Trường Phong, Lý Trường Phong không nói hai lời liền vào nhà cầm bộ y phục màu đỏ nhạt mà ngày thường Hứa Thanh không bao giờ mặc đến, Hứa Thanh là ngại màu sắc này khó coi, nhìn rất nữ tính, nhưng là Lý tiểu ca nhi lại rất thích.
Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống. Cám ơn các bạn đã ủng hộ!
Sau khi thay đổi y phục và hơ lửa cho ấm áp xong Lý tiểu ca nhi mới đi vào phòng, ngồi ở mép giường ngắm nhìn Đoàn Đoàn, Hứa Thanh nhìn Lý tiểu ca nhi mặc bộ y phục màu đỏ nhạt này, thật đúng là khá xinh đẹp, "Bộ y phục này là nhị ca ngươi mua, ta mặc một lần, cũng không mặc ra khỏi cửa, ta thấy ngươi mặc khá xinh đẹp, liền cầm đi đi, để ở một chỗ còn không bằng để nó tô điểm thêm cho ngươi."
Lý tiểu ca nhi kinh hỉ nói: "Thật sự tặng cho ta sao! Y phục đẹp như vậy!"
Ách, đối với Hứa Thanh mà nói vấn đề ở đây cũng không phải là đẹp hay không. "Cầm đi đi, ta không nói lời khách sáo."
"Vậy cảm ơn nhị tẩu, đúng rồi!" Lý tiểu ca nhi lấy ra một cái túi nhỏ, từ bên trong lấy ra một cái khóa như ý cát tường, "Đây là ta tặng cho Đoàn Đoàn, ngươi nhận đi."
Hứa Thanh cầm lấy khóa như ý, cũng không nhẹ, "Chính là tốn hai tháng tiền công của ngươi đi!" Lý tiểu ca nhi cong môi cười, "Này cũng không là gì, ta hiện tại lại không thiếu thứ gì."
"Đoàn Đoàn, mau cảm ơn tiểu cô," Hứa Thanh đem khóa như ý lóa mắt đặt ở trước mắt Đoàn Đoàn, nào biết đôi mắt Đoàn Đoàn nguyên bản còn chưa mở lại đột nhiên mở lớn!
"Thật đáng yêu!"
Lý tiểu ca nhi nhìn đôi mắt Đoàn Đoàn tròn xoe đen láy còn có chút mơ hồ liền kêu lên.
Hứa Thanh đương nhiên cũng yêu thích không thôi, đang lúc hai người mải mê trêu đùa với Đoàn Đoàn, Lý Trường Phong tiến vào nói: "Mẹ tới."
Lý tiểu ca nhi dừng tay lại, nhìn về phía Lý Trường Phong, Hứa Thanh cũng quay đầu lại, "Ta ra ngoài liền."
"Ngươi ra ngoài làm cái gì, a, Đoàn Đoàn mở mắt rồi! Ngươi đừng đi ra ngoài, nằm đi, không có việc gì."
Lý Trường Phong không muốn Hứa Thanh lăn lộn chính mình như vậy, "Đệ ca nhi, ngươi nghe lời chút, nghe mẹ cằn nhằn là được, đừng để trong lòng."
Lý tiểu ca nhi gật gật đầu, tâm trạng đột nhiên cũng nặng nề hơn, ở thời điểm trời đổ mưa mấy tháng trước, Lý lão bà kêu Lý lão đại đến trấn trên đón Lý tiểu ca nhi trở về, nhưng Lý tiểu ca nhi ở với Đặng lão bà một thời gian cũng có cảm tình, tuy hắn cùng Đặng lão bà hai người ở cũng không phải đông vui gì, nhưng rất tự tại, nói chuyện gì cũng được, nếu là quay về nhà cũng sẽ không giống nữa.
Vì thế Lý tiểu ca nhi liền không trở về cùng Lý lão đại, chuyện này liền làm Lý lão bà cực kỳ tức giận lão đại, còn nói khi nào Lý tiểu ca nhi trở về liền đánh gãy chân hắn.
Cho nên Lý tiểu ca nhi tuy rằng thường xuyên mua vài thứ nhờ người tiện đường mang trở về nhà, lại chưa từng quay trở về, khó trách Lý Trường Phong lại dặn dò như vậy.
Lý lão bà mang theo nhi tử lớn nhà Lý lão đại nhũ danh Đại Ngưu, đi loanh quanh ở trong sân, "Bà bà, phòng ở nhà nhị thúc thật xinh đẹp."
Đại Ngưu cảm thấy phòng ở nhà nhị thúc so với phòng ở nhà bọn hắn đẹp hơn rất nhiều rất nhiều.
Lý lão bà nhìn căn nhà lớn ở trước mắt, nghĩ đến Lý Trường Phong từng nói trong nhà xây dựng phòng ở xong liền gặp phải hạn hán, tiền bạc trong tay quả thật là không đủ, vốn dĩ hắn còn cảm thấy hoài nghi, nhưng bây giờ nhìn nhà lớn, tường cao, giường sưởi cùng tường ấm ở trước mắt, Lý lão bà cảm thấy mình đã hiểu lầm Lý Trường Phong rồi.
"Chờ lát nữa ngươi phải hiểu chuyện chút, thấy nhị thẩm ngươi thì nhớ phải chào hỏi."
Đại Ngưu ngoan ngoãn gật đầu, hắn đã gặp qua nhị thẩm, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm nhưng hắn có thể cảm nhận được nhị thẩm nhất định là người rất tốt rất tốt.
"Mẹ."
Lý tiểu ca nhi theo Lý Trường Phong ra khỏi phòng, đứng ở dưới mái hiên gọi Lý lão bà.
"Tiểu cô! Là tiểu cô! Bà bà nhìn kìa!" Đại Ngưu nhìn thấy Lý tiểu ca nhi thì phi thường kích động, khi hắn còn nhỏ người ở cùng với hắn nhiều nhất chính là Lý tiểu ca nhi, hơn nữa hai người cũng chỉ hơn kém nhau năm sáu tuổi, nói chuyện cũng dễ dàng hơn chút.
"Hừ, nhà thì không trở về, còn có tâm tư đến nơi này!"
Lý lão bà cũng thật lâu rồi không nhìn thấy Lý tiểu ca nhi, đột nhiên nhìn thấy ở nơi này của Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, chính mình cùng bạn già ở nhà ngóng trông ca nhi về nhà, đều không thấy bóng dáng ca nhi, hiện tại khen ngược, còn chưa cho người thông tri một tiếng đã tự chạy tới.
"Mẹ, Đại Ngưu, mau tiến vào đi, bên ngoài rất lạnh, đệ ca nhi đi rót trà nóng đi." Lý Trường Phong như là nhìn không hiểu sắc mặt, chiếu cố Lý lão bà.
"Ai!"
Lý tiểu ca nhi vội vàng đồng ý, chớp chớp mắt với Lý Trường Phong, liền trốn vào phòng bếp.
"Không nói tới hắn, lão nhị, mau đem hài tử ôm đến cho ta nhìn một chút, hôm nay ta đến cũng không phải là để nhìn ngươi." Lý lão bà vào nhà chính, quả nhiên rất ấm áp, nhưng nhớ đến mục đích mình tới đây, vội vàng nói.
"Không phải người còn chưa uống trà nóng sao, đợi lát nữa ta liền đi ôm, yên tâm, chắc chắn có thể nhìn thấy."
Lý Trường Phong ấn Lý lão bà ngồi xuống, thuận tay nhét cho Đại Ngưu một ít đồ ăn vặt, đây là táo khô khi Hứa Thanh mang thai thường ăn, Đại Ngưu thẹn thùng tiếp nhận táo khô, "Cảm ơn nhị thúc."
Lý lão bà nhìn hành động của Lý Trường Phong, vừa lòng gợi lên một nụ cười, nhưng khi thoáng nhìn thấy bóng dáng Lý tiểu ca nhi, tươi cười trên mặt Lý lão bà lại nháy mắt biến mất.
"Mẹ, uống chút trà nóng cho ấm người đi," Lý tiểu ca nhi cẩn thận tiến đến trước mặt Lý lão bà, Lý lão bà khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Tâm cũng đều lạnh, uống nước ấm có ích lợi gì, đặt ở một bên đi, đỡ phải nhìn tới phiền lòng."
Lý tiểu ca nhi ngượng ngùng cười, "Mẹ ~," Lý tiểu ca nhi lôi kéo y phục Lý lão bà, nhẹ giọng gọi Lý lão bà, "Mẹ còn chưa gặp qua Đoàn Đoàn đi?"
"Đoàn Đoàn?"
Đại Ngưu nghi hoặc nói, "Đó là cái gì?" Lý tiểu ca nhi cười xoa xoa đầu Đại Ngưu, "Là tiểu tử mập mạp nhà nhị thẩm! Rất ngoan, thơm tho mềm mại, lớn lên lại trắng trẻo mập mạp, cho nên liền lấy nhũ danh là Đoàn Đoàn."
Vừa nghe nói tới tôn tử nhỏ nhất nhà mình, lỗ tai Lý lão bà theo lời Lý tiểu ca nhi nói dần dần hướng lên.
Lý Trường Phong nhìn thấy cảnh này, liền lặng lẽ xoay người vào phòng.
Hứa Thanh đang chuẩn bị mặc y phục, "Ngươi làm gì vậy, mau nằm xuống!"
Lý Trường Phong cầm lấy y phục trong tay Hứa Thanh, kéo Hứa Thanh nằm xuống giường, hiện tại Hứa Thanh cũng không dám dùng sức, "Lần đầu tiên mẹ tới ta không đi ra gặp, chuyện này có chút không chính đáng đi?"
"Này có cái gì, đừng lăn lộn chính mình nữa, mẹ tới cũng là vì muốn nhìn Đoàn Đoàn một chút, ngươi lăn lộn một phen mẹ khẳng định sẽ cảm thấy thân thể ngươi khôi phục nhanh, khôi phục cũng không tồi, không chừng còn chỉ huy ngươi làm cái gì đâu, nằm nghỉ ngơi cho tốt đi, bên kia có ta lo." Lý Trường Phong luyến tiếc tức phụ nhi nhà mình mới sinh xong hài tử liền phải chịu đựng cơn nóng giận không cần thiết.
"Nghe ngươi nói này, vậy ý tứ của ngươi là ta cứ nằm như thế này? Chuyện gì cũng không cần phải xen vào?" Hứa Thanh dứt khoát gối lên cánh tay Lý Trường Phong, nhéo nhéo cơ bắp trên tay hắn, thì thầm chậm rãi nói.
Lý Trường Phong vươn tay sờ sờ mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, chọc đến cái mũi Đoàn Đoàn hấp háy, "Đúng vậy, chuyện gì cũng không cần phải xen vào."
Hứa Thanh nghe vậy cũng cảm thấy vui vẻ tự tại, thoải mái dễ chịu nằm xuống, "Ôm hài tử ra ngoài cho mẹ nhìn xem một chút đi." Nếu là đặc biệt tới để nhìn hài tử, dù thế nào cũng phải cho người đạt được ý nguyện mới phải.
"Ta biết, đợi một chút ta liền ôm trở về, đắp cho kín." Lý Trường Phong giúp Hứa Thanh chỉnh lại chăn, hà hơi vào bàn tay có chút hơi lạnh, lúc này mới vươn tay ôm Đoàn Đoàn đi