Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
"Có! Có thai?"
Lý Trường Phong không tin vào tai mình, tâm tình đột nhiên dâng cao rồi lại đột nhiên hạ xuống thấp, thật sự là quá kích thích, hắn nghe thấy tin tức này vẫn còn hoảng hốt, hắn cúi đầu nhìn về phía bụng nhỏ vẫn còn bằng phẳng của Hứa Thanh, thật cẩn thận vươn tay đặt lên trên nhẹ nhàng sờ sờ, nơi này, đang dựng dục cốt nhục chí thân của bọn họ, "Tức phụ nhi."
Lâm Phương Lương sờ sờ cái mũi, cũng chân thành chúc phúc nói: "Chúc mừng ngươi, Lý nhị ca, ta đã định làm cha nuôi đứa nhỏ này rồi nha!" Tạ ca nhi cũng theo đó gật đầu, "Ta cũng muốn nhận làm hài tử nuôi đây, ta vào trong nhà hầm chút cháo trắng, ngươi ở đây chiếu cố Thanh ca nhi thật tốt a." Nghe Lý Trường Phong nói hôm nay Hứa Thanh đã ói sạch sẽ, chờ lát nữa tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng.
Lý Trường Phong đứng lên, cong lưng với Tạ ca nhi cùng Lâm Phương Lương, "Cảm ơn."
Lâm Phương Lương vội vàng nâng Lý Trường Phong dậy, "Ngươi làm gì vậy! Chút chuyện này không đáng giá để ngươi đối đáp với huynh đệ chúng ta như vậy! Này không phải xem thường chúng ta sao!"
Tạ ca nhi thấy Lý Trường Phong khom lưng nháy mắt liền tránh đi, "Đúng vậy, hai nhà chúng ta còn cần nói lời khách sáo như vậy sao, ta cũng đã không để ý mặt mũi nói phải nhận làm hài tử rồi!"
Lý Trường Phong lắc đầu, vươn tay vỗ vỗ bả vai Lâm Phương Lương, nhìn Hứa Thanh nằm ở trên giường, "Với ta mà nói, không có gì có thể so sánh, việc hắn an toàn quan trọng hơn." Bọn họ không hiểu được, khi nghe Hứa Thanh bị bệnh khó trị, hắn có bao nhiêu bàng hoàng, cỡ nào bi thương, cái gì hắn cũng không cần, chỉ duy nhất một điều hắn không thể mất đi là người hắn yêu nhất.
Lâm Phương Lương nhìn trong mắt Lý Trường Phong chứa đầy thâm tình đối với Hứa Thanh, phi thường nghiêm túc nói: "Ta đương nhiên hiểu rõ, tức phụ nhi ta cũng là mạng của ta." Tạ ca nhi quả thật không muốn thấy da mặt dày của Lâm Phương Lương.
"Ta đi về trước."
Lý Trường Phong thấy Tạ ca nhi rời đi rồi, lôi kéo Lâm Phương Lương ra cửa phòng, thấp giọng hỏi: "Tức phụ nhi ta thân thể rốt cuộc thế nào? Chính là mang thai cũng không lợi hại như vậy a!"
"Có chút cảm lạnh, đây cũng là điểu ta đang muốn nói cho ngươi, người có thai tốt nhất không nên dùng thuốc, bằng không đối với người có thai hay hài tử trong bụng đều không tốt, chỉ cần đem mồ hôi bức ra ngoài, qua vài lần thì tốt rồi." Lâm Phương Lương vừa mới nói xong, phía trước cửa hàng liền có người tới xem bệnh, "Ta đi làm việc trước, chờ Hứa tẩu tỉnh lại thì làm ấm chân cho hắn, ta sẽ quay lại nhìn thêm một chút."
Lý Trường Phong gật đầu, quay trở lại trong phòng, lẳng lặng chờ Hứa Thanh tỉnh lại.
Hứa Thanh mơ một giấc mộng, trong mộng là địa phương non xanh nước biếc, một mình cậu nơi nơi tìm kiếm Lý Trường Phong, nhưng vô luận cậu có kêu lớn như thế nào, kêu lớn ra sao, tìm kiếm rất lâu cũng đều không thấy thân ảnh Lý Trường Phong, dần dần cậu càng ngày càng sốt ruột, đột nhiên, cậu nghe thấy một âm thanh thanh thúy của lục lạc hài tử, làm tâm trạng cậu đang buồn bực cũng dần dần dịu xuống.
Cậu chậm rãi tới gần bụi cỏ phát ra âm thanh, lại phát hiện một tiểu oa trắng trẻo mập mạp, toàn thân trần truồng nằm ở bên trong bụi cỏ tươi tốt, tay nhỏ bắt lấy nhánh cỏ bên người muốn cho vào trong miệng ngậm, tiếc rằng tiểu oa mập mạp tay quá ngắn, với không tới, cái miệng nhỏ bĩu lên một cái, Hứa Thanh sợ hắn khóc, lập tức khom lưng muốn bế tiểu oa lên, ai biết thời điểm cậu sắp đụng tới tiểu oa, tiểu oa lại đột nhiên biến mất, Hứa Thanh đột nhiên bừng tỉnh lại.
"Tức phụ nhi, sao rồi." Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh tỉnh lại, vội vàng cẩn thận nâng Hứa Thanh dậy, giúp cậu xoa xoa mồ hôi trên trán, lại bưng lên chén cháo Tạ ca nhi đem tới, cẩn thận thổi nguội xong mới bắt đầu đút cho Hứa Thanh ăn.
Hứa Thanh từ khi tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân vô lực, nhận thấy được hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm, dựa vào lồng ngực quen thuộc lại an tâm, nghe lời nói quan tâm bên người, cậu định há miệng nói chuyện, nhưng chén cháo đưa tới trước mắt khiến lời muốn nói ra bị ngăn lại, "Ngươi trước rót cho ta chén nước, ta súc miệng."
Lý Trường Phong đặt chén cháo xuống, chạy đi lấy chén nước trở về, cho Hứa Thanh súc miệng xong mới lại bắt đầu cho Hứa Thanh uống cháo.
Hứa Thanh uống cháo cũng có thể cảm nhận được nam nhân trước mắt vui mừng, "Có chuyện gì vui sao? Còn có nơi này," Hứa Thanh hít hít cái mũi, không trung truyền tới hương vị dược liệu nhè nhẹ, "Là Lâm gia hiệu thuốc đi."
Lý Trường Phong lấy ra khăn tay giúp Hứa Thanh lau khóe miệng, "Chuyện vui phi thường lớn, là Ngô thúc đưa chúng ta lại đây." Hứa Thanh nghĩ mình khẳng định đã ngủ không ít thời gian, này không phải để cho người ta chờ sao? "Ngô thúc đâu?"
"Ta nói thúc ấy đi về trước, chúng ta trở về lại tìm xe khác cũng được, có ta đây." Lý Trường Phong đỡ Hứa Thanh nằm xuống giường, còn mình thu thập chén đũa.
Hứa Thanh thấy hơn phân nửa cháo còn dư lại, nghĩ tới Lý Trường Phong hôm nay bị mình lăn lộn quá sức, cơm trưa làm xong cũng không kịp ăn, liền mở miệng nói "Giữa trưa ngươi cũng không kịp ăn, ăn chút đi."
Lý Trường Phong thấy bộ dáng Hứa Thanh quan tâm mình, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, liền ở dưới mí mắt Hứa Thanh, đem cháo dư lại đều uống sạch sẽ, mới đem chén đi rửa, cất chén rồi trở lại trong phòng.
"Ngươi còn chưa nói có chuyện gì vui đâu." Hứa Thanh lúc này tuy rằng toàn thân vô lực, nhưng tinh thần lại cực tốt, nhớ tới Lý Trường Phong còn chưa nói với mình tin vui, liền tiếp tục truy vấn.
Lý Trường Phong ngồi ở mép giường, kéo tay Hứa Thanh cùng vươn tới bụng nhỏ của Hứa Thanh, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay ở trên bụng cậu, cúi đầu ôn nhu nhìn Hứa Thanh, "Tức phụ nhi, chúng ta có hài tử."
Hứa Thanh nghe xong trợn mắt há mồm, nhìn Lý Trường Phong vẻ mặt nghiêm túc cùng vui mừng, bàn tay đặt ở bụng được bàn tay to của Lý Trường Phong bao trùm, sững sờ xoa xoa cái bụng vẫn còn phẳng lì như trước, "Không đúng a! Ta, ta đây.." Hứa Thanh đầu óc mơ hồ, cũng không biết mình nên nói cái gì, nói như thế nào.
Lý Trường Phong nhìn thấy sự luống cuống ở trong mắt Hứa Thanh, khom lưng hôn hôn chân mày Hứa Thanh, "Là sự thật, mấy ngày nay ngươi ăn không ngon, đều là do chuyện này gây ra."
Tạ ca nhi vừa nghe Hứa Thanh tỉnh lại, liền cầm y phục sạch sẽ tiến vào, "Tỉnh rồi a, đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"
Hứa Thanh ngơ ngác nhìn Tạ ca nhi, "Ta, có?" Tạ ca nhi nghe vậy nở nụ cười, "Còn không phải sao, tới, trên người ra mồ hôi không thoải mái, đem y phục thay đi." Lý Trường Phong vội vàng nói lời cảm tạ, tiếp nhận y phục, nâng Hứa Thanh dậy chuẩn bị giúp Hứa Thanh thay.
Tạ ca nhi vừa thấy cảnh này, khẽ cười, mở cửa phòng đi ra ngoài, hắn cũng không muốn ở chỗ này làm chướng mắt.
Chờ Lý Trường Phong vụng về giúp Hứa Thanh đổi y phục xong, lúc này Hứa Thanh mới hoàn toàn tiếp thu mình thật sự hoài thai hài tử ở trong bụng.
Từ khi cậu cùng Lý Trường Phong hoàn toàn tâm ý tương thông, cậu đã nỗ lực thuyết phục mình thật sự có thể sinh được hài tử, lại không ngờ rằng ngày này tới nhanh như vậy, cậu cũng không cảm nhận được trong bụng nhiều hơn cái gì, sinh mệnh thật sự quá thần kỳ.
"Còn muốn ngủ nữa không?" Lý Trường Phong xoa xoa đầu Hứa Thanh, nhẹ giọng hỏi, Hứa Thanh lắc đầu, ngủ cũng nhiều rồi, đầu cũng đã có chút choáng váng, không muốn ngủ tiếp.
Đột nhiên, phía trước hiệu thuốc truyền đến một trận tiếng hô to, Hứa Thanh vội vàng ngồi dậy, "Có chuyện gì vậy? Mau đi xem một chút." Lý Trường Phong dặn dò vài tiếng xong mới đi ra ngoài.
Mã bà tử đỡ Mã Phú Quý mặt mũi bầm dập đi vào hiệu thuốc Lâm gia, "Đại phu! Mau tới nhìn hài tử nhà ta một cái! Cái tên lòng dạ độc ác kia sao có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy a!" Lâm lão đại phu kêu Lâm Phương Lương đứng im tại chỗ, chính mình đi qua nhìn thương thế Mã Phú Quý.
"Đều là vết thương ngoài da, dưỡng hơn nửa tháng là tốt rồi."
Mã Phú Quý quả thật không muốn ngẩng đầu, mấy ngày nay hắn cùng Dương Tiểu Xuân cãi nhau, kết quả cuối cùng chính mình bị đánh một trận, hơn nữa nhiều lần đều thích vả mặt hắn trước, hắn quả thật là không còn mặt mũi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
Lâm Phương Lương đứng ở bên quầy thuốc liền nhìn rõ thảm trạng của Mã Phú Quý, đùa nghịch dược liệu trên tay, càng thêm cảm thấy mình cùng Lý Trường Phong giúp Mã Phú Quý dắt mối một ca nhi "Cường tráng" như vậy quả thật chính là diệu kế tuyệt vời a!
Tạ ca nhi vừa mới đi ra, đã bị Mã Phú Quý gọi lại.
"Tiểu, Tiểu Vũ?"
Mã Phú Quý vẫn luôn cảm thấy người này đặc biệt quen thuộc, nhưng mà Tiểu Vũ không phải hẳn là nên ở nhà sao? Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, lại còn đứng ở bên cạnh một hán tử, bộ dáng cực kỳ thân mật.
Tạ Vũ cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Mã Phú Quý dưới tình huống như vậy, bất quá hắn vẫn gật đầu lễ phép với Mã bà tử cùng Mã Phú Quý.
Mã bà tử vừa thấy Tạ Vũ cũng ở đây.
Hắn liền bĩu môi, "Ngươi làm sao lại ở chỗ này."
Tạ ca nhi còn chưa nói gì, Lâm Phương Lương liền dùng âm thanh sang sảng lớn tiếng của hắn nói "Tức phụ nhi ta, tất nhiên phải ở bên cạnh ta."
Mã Phú Quý quýnh lên, đột nhiên đứng dậy, "Ngươi thành thân?"
Tạ ca nhi gật đầu, cũng không nói tiếp, mà cúi đầu biểu thị mình không muốn nói tiếp về chuyện này, Mã Phú Quý nhìn Tạ ca nhi cúi đầu xuống, trong lòng hoàn toàn không ngờ đến.
Hắn còn cho rằng Tạ ca nhi sẽ chờ cơ hội thích hợp tới tìm hắn cầu hòa, nào biết! Aizz!
Mã bà tử vừa nghe Tạ ca nhi mới rời đi không được bao lâu lúc này lại tái giá đến hiệu thuốc nhà này, lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào Tạ ca nhi mắng to: "Ta nói ngươi làm sao lại luôn cùng nhi tử ta phân giường ngủ đâu! Nguyên lai chính là ngươi đã có người bên ngoài!"
Tạ ca nhi vừa nghe lời này, ngẩng đầu, gắt gao nhìn thẳng Mã bà tử.
"Ngươi đừng nghĩ rằng ai cũng xấu xa đê tiện như vậy!" Lâm Phương Lương trực tiếp đem Tạ ca nhi che chở ở phía sau, không vui nhìn Mã bà tử, "Miệng thối muốn nói lời hay cần phải uống vào mấy thang thuốc! Bất quá ta thấy bệnh tình này của ngươi thật nghiêm trọng, chính là cả đời uống thuốc cũng trị không được tật xấu miệng thối!"
Mã bà tử sao có thể nhịn được trào phúng cỡ này, cả đầu bốc khói muốn tiến lên xử lý Lâm Phương Lương, Mã Phú Quý vội vàng vươn tay giữ chặt lại, "Mẹ! Thôi! Chúng ta trở về đi." Nếu trên mặt hắn không có thương tổn còn có thể ở trước mặt Tạ ca nhi ồn ào, xoát một chút cảm giác tồn tại, nhưng mà hiện tại mặt hắn lại mang bộ dáng sưng như đầu heo, Tạ ca nhi cũng đã khôi phục, khuôn mặt hồng hào, cực kỳ xinh đẹp giống như thời điểm năm đó bọn họ tân hôn, hắn không có biện pháp ngẩng cao đầu, quả thật là mất mặt muốn chết!
Mã bà tử liều mạng giãy giụa, "Ngươi nói mê sảng cái gì đó! Là hắn nói chuyện miệng không sạch sẽ! Hắn nói mẹ ngươi là ta miệng thối! A? Ta miệng thối sao? Thối sao? Ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Hôm nay ta nhất định phải xé rách miệng tiểu tử này, cho hắn biết rốt cuộc ai mới là miệng thối!".