Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 79: Trùng phùng Dịch Thủy Vân




Băng qua một cánh rừng rộng mênh mông, trèo qua một ngọn núi cao chót vót, vật vã vượt qua một rừng cỏ gai bát ngát, len lỏi luồn cúi trong một cái động vừa sâu vừa chật, bò mãi mới thấy phần bên trong động rộng ra đôi chút. Đây là kiểu động liên hoàn, trong động có động, lắt léo phức tạp, đã thế thạch nhũ còn đâm ra tua tủa, muôn hình vạn trạng gây khó dễ cho người muốn thâm nhập vào tận sâu bên trong. Chật vật xây xẩm mãi mới nhìn thấy ánh sáng leo lắt ở đằng xa, Tiểu Hồ Điệp bèn châm bó đuốc trong tay, soi đường đi tới chỗ phát ra ánh sáng. Không lâu sau, cô liền trông thấy một bóng người rất đỗi thân thuộc, người đó đang đứng canh gác ngoài cửa động, lăm lăm chiếc roi dài trong tay, căng thẳng nhìn vào người đang tiến gần đến chỗ mình.

“Niệm Nhi tỷ tỷ!” Tiểu Hồ Điệp mừng vui khôn xiết, vội nhào đến ôm chầm lấy cô ta, Niệm Nhi trông thấy người đến là Tiểu Hồ Điệp bèn hạ cây roi trong tay xuống.

Lâu ngày mới được gặp gỡ, Niệm Nhi cũng kích động không kém, vồn vã hỏi: “Sao muội lại đến đây?”

“Muội đến tìm Thủy Vân ca ca.” Tiểu Hồ Điệp bèn đáp.

Niệm Nhi lại lo lắng nói: “Nếu muội muốn lấy lại tiên căn thì e rằng không kịp nữa rồi!”

“Đâu có đâu.” Tiểu Hồ Điệp hào sảng nói: “Tiên căn một khi đã bị nhổ thì không thể hoàn lại được nữa đâu, muội có đòi lại thì cũng vô dụng mà thôi. Muội đến tìm Thủy Vân ca ca để nhờ huynh ấy cứu người.Đúng rồi, Thủy Vân ca ca đâu ạ?”

Niệm Nhi bèn chỉ vào trong động: “Ngài ấy đang ở trong đó luyện đan, tiên đan ‘cải tử hoàn sinh’ này phải luyện trong vòng sáu sáu ba mươi sáu ngày mới xong được, hôm nay vừa đúng là ngày cuối cùng, nội trong hai canh giờ nữa là sẽ luyện thành công thôi.”

“Xuất Trần cô nương có ở bên trong đó không ạ?”

Ánh mắt Niệm Nhi thoáng lóe lên cảm giác mất tự nhiên: “Có, cũng ở bên trong, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Phải đợi tiên đan luyện xong thì mới có thể giúp người ấy cải tử hoàn sinh được.”

Tiểu Hồ Điệp lại hỏi: “Thế tỷ có biết Xuất Trần cô nương là ai không?”

Niệm Nhi bèn gật đầu: “Trên đường đến băng cốc, quốc sư đã kể cho tỷ hay mọi chuyện rồi. Tỷ vốn tưởng mình là cô nhi không cha không mẹ, chẳng ngờ, cha tỷ vẫn còn sống sờ sờ trên thế gian, lại còn là gã Lang Chủ đã xém lấy mạng của mình nữa, còn mẹ tỷ lại có thể được người ta cứu sống, đúng là nghiệt ngã. À! Muội muốn nhờ quốc sư cứu ai vậy?”

“Là Tiểu Mễ ca ca đó tỷ. Huynh ấy bị ép uống ‘nước mắt dã lang’, đâm ra tính nết thay đổi, muội đang tìm cách để cứu huynh ấy.”

“’Nước mắt dã lang’ không có thuốc giải. Hơn nữa, theo lý mà nói thì người bị trúng độc không thể chỉ có mỗi tính tình đổi khác thôi đâu, mà phải như cái xác không hồn, bị người ta sai khiến như bù nhìn mới đúng.” Niệm Nhi băn khoăn nói.

“A? Vậy ý của tỷ là, Tiểu Mễ ca ca không phải bị trúng ‘nước mắt dã lang’ mà là loại độc khác ạ? Nhưng mà không phải đâu, muội nghe người đã hạ độc nói rằng huynh ấy quả thực bị ép uống ‘nước mắt dã lang’ cơ mà!”

Niệm Nhi cũng không dám khẳng định: “Tỷ cũng không biết nữa, đợi quốc sư xuất quan rồi chúng ta sẽ hỏi vấn đề này cho ra nhẽ.”

Thế là, hai cô gái mỗi người mang một tâm sự trong lòng cùng ngồi bên cửa động canh chừng.

Tiểu Hồ Điệp thì nghĩ: Niệm Nhi tỷ tỷ đã biết Lang Chủ là cha ruột của mình, nếu để tỷ ấy biết cả nhà Tiểu Mễ ca ca muốn lật đổ Lang Chủ thì không biết tỷ ấy sẽ nghĩ gì nhỉ? Liệu tỷ ấy có đứng về phía cha ruột của mình giúp hắn chống lại Tiểu Mễ ca ca không?

Tâm sự của Niệm Nhi thì phức tạp hơn nhiều: Bên trong động là mẹ ruột của cô, cũng là người phụ nữ mà Dịch Thủy Vân hết lòng yêu thương, nếu xét về phương diện tình thân, cô rất muốn cùng mẹ sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại, nhưng nếu xét về phương diện tình ái thì cô hoàn toàn không thể chịu được khi nhìn thấy người đàn ông mà mình thầm yêu và mẹ ruột của mình sớm tối bên nhau! Bản thân cô lại càng không thể ngăn được việc đó xảy ra, nên cô thật sự không biết sau này mình sẽ phải sống như thế nào!

“Ầm!” một tiếng cực lớn, giống như có thứ gì đang phát nổ bên trong, rồi một làn khói thuốc trắng xóa lan ra khỏi động, khiến hai cô gái ngửi vào liền cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Tiểu Hồ Điệp và Niệm Nhi căng thẳng đưa mắt nhìn vào trong động chờ đợi.

Lát sau liền có hai bóng người từ trong động đi ra, nam là Dịch Thủy Vân, nữ là Xuất Trần cô nương vừa mới được cứu sống. Toàn thân Xuất Trần trắng toát, làn da cũng trắng bệch vì lâu ngày không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Vừa bước ra khỏi động, Xuất Trần liền đảo mắt nhìn Tiểu Hồ Điệp và Niệm Nhi, phân vân không biết phải nhận ai là con, Dịch Thủy Vân như nhìn thấu tâm can của Xuất Trần, bèn chỉ vào Niệm Nhi và nói: “Đây là con gái của nàng!”

“Niệm Nhi!” Xuất Trần khẽ gọi tên cô, rưng rưng nước mắt nghẹn ngào.

Hai mắt Niệm Nhi cũng đỏ hoe nhìn người mẹ mới từ cõi chết trở về, lòng lại ngổn ngang trăm mối…

Sau khi nghe Tiểu Hồ Điệp thuật lại tình trạng hiện nay của Tư Không Tiểu Mễ, Dịch Thủy Vân bèn gật đầu: “Đúng thế, thứ mà huynh ấy uống chính là ‘nước mắt dã lang’, nhưng trong lúc hạ độc, có lẽ có người đã vô tình đánh rơi một thứ vào trong đó, vì thế mới khiến độc tính trong ‘nước mắt dã lang’ bị thuyên giảm, nên mới gây ra trạng thái như hiện giờ.”

“Thứ gì vậy ạ?” Niệm Nhi vội hỏi.

“Nước mắt đàn bà!”

Niệm Nhi chỉ cảm thấy mù mờ: “’Nước mắt dã lang’ chẳng phải là không có thuốc giải hay sao ạ? Tại sao nước mắt đàn bà lại có thể khiến nó giảm độc tính?”

Dịch Thủy Vân liền mỉm cười: “’Nước mắt dã lang’ không phải là không có thuốc giải mà là do hai vị thuốc còn lại để chế ra thuốc giải rất khó tìm thấy ở chốn nhân gian, đối với người trần mắt thịt mà nói, vốn dĩ không thể tìm được. Nhưng bây giờ lại khác rồi, hai vị thuốc đó đều có ngay trước mặt chúng ta, cho nên, bệnh của Tư Không tiểu vương gia sẽ mau chóng hồi phục thôi.”

“Thật thế ạ?” Nghe thấy thế, Tiểu Hồ Điệp liền mừng tới phát khóc: “Hay quá! Tiểu Mễ ca ca có thể khỏi bệnh rồi! Vậy những vị thuốc đó là gì vậy ạ?”

“Đó là: nước mắt đàn bà, tóc của tinh linh, máu của bán tiên.” Dịch Thủy Vân chậm rãi trả lời cô.