Ngày thứ ba, Tiểu Hồ Điệp trốn vào một góc khuất vừa gặm ngô sống vừa theo dõi Tư Không Tiểu Mễ đang nhàn nhã ngồi trong tửu lâu ở đằng xa ăn uống.
Chàng từ tốn gắp từng món đưa lên miệng thưởng thức còn cô cứ đau đáu đứng nhìn thèm thuồng, nước miếng ứa ra giọt tong tong, trông rõ là khổ.
Haiz, nguyên ba ngày nay, ngày nào Tiểu Hồ Điệp cũng phải ngậm ngùi nhá hết ngô - khoai - sắn rồi lại quay sang nhét hoa quả bỏ bụng. Cô thực sự rất rất chi là thèm món gà nướng do chính tay chàng nấu. Nghĩ đoạn, cô bèn nhắm mắt mường tượng ra cảnh mình xé lấy xé để những miếng thịt gà thơm phưng phức bỏ vào miệng thay vì phải nhá quả chuối lạt lẽo trong tay, rồi cô há miệng ngoạm một miếng rõ to…
Mấy ngày lén lút theo sau, cô nhận ra một điều rằng chàng vẫn chưa xác định được phương hướng để đi, ngày nào cũng chỉ lang thang ngoài đường, đây ghé qua một tí, kia tạt vào một tẹo, mệt thì tìm đại một chỗ để nghỉ, đói thì vớ đại một quán để ăn. Đã thế, mặt lúc nào cũng khó đăm đăm, hơi một tí là nổi nóng, chỉ cần gặp quán nào nấu món không hợp khẩu vị của mình là chàng liền làm um lên, lôi thôi còn đòi dỡ tiệm của nhà người ta đi nữa!
Đấy! Hôm nay cũng lại thế kìa!
“Quán của các người làm ăn kiểu gì thế hả? Món dở ẹc như thế này mà cũng đem ra để bán cho người khác ăn hả? Mau dẹp quách cái tiệm này đi cho ông!”
“Thật sự rất xin lỗi, đại gia à!” Chủ tiệm khổ sở giãi bày: “Tiệm của chúng tôi chỉ là quán ăn dân dã, thường ngày chỉ phục vụ dân làng sống quanh đây nên chẳng có ai đòi hỏi phải ăn uống cầu kỳ cả. Tiểu nhân mở tiệm cũng chỉ mong có được ‘đồng ra đồng vào’ sống qua ngày, chứ nào có mong được giàu sang phú quý, đại phát đại lợi đâu! Chỉ cần có cái ăn cái uống, không bị chết đói là đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Hay là thế này! Nếu đại gia thực sự muốn thưởng thức cao lương mỹ vị thì tiểu nhân xin bạo gan chỉ cho ngài một tửu lâu của nhà họ Đồng ở cách đây một trấn, món ăn của họ nấu ngon lắm ạ, ngài cứ thử ghé qua một chuyến xem sao. Chỉ mỗi tội, chủ của quán này là một bà già tính tình quái gở, người bình thường chưa chắc đã được nếm món do bà ta nấu đâu ạ!”
Tư Không Tiểu Mễ nghe xong bèn vung tay đập mạnh một phát xuống bàn, chiếc bàn gỗ lê chắc nịch liền vỡ tan tành: “Chẳng lẽ bà ta lại dám vênh mặt cả với ta nữa hả?”
Chủ tiệm rối rít hùa theo: “Đúng thế đúng thế, đại gia nói chí phải ạ! Được đại gia ghé qua thưởng thức một lần đã là phúc ba đời của nhà bà ta rồi, chắc chắn bà ta sẽ vồn vã bưng món sở trường của mình lên để phục vụ ngài thôi ạ!”
“Hừ! Đâu phải cứ có món ngon là ta sẽ đến đó!”
Chủ tiệm lại run lẩy bẩy, mồ hôi hột túa ra ròng ròng, chỉ tội cái lưng già nua của lão cứ phải khúm núm lom khom từ nãy đến giờ: “Tất nhiên rồi ạ! Trông đại gia đạo mạo thế này, nhất định là đã thưởng thức hết thảy các món ngon trong thiên hạ rồi đấy chứ ạ! Quán ăn nhỏ nhoi của bà ta nào có đáng để đại gia phải để mắt đến đâu ạ!”
“Tính tiền!” Cuối cùng chàng cũng có ý rời đi.
Chủ tiệm lại mau mắn nói: “Hôm nay những món ngài đã dùng qua đều được miễn phí hết ạ, cảm ơn đại gia đã bớt chút thời gian đến chỉ giáo cho quán ăn của chúng tiểu nhân ạ!”
Nào ngờ, Tư Không Tiểu Mễ lại trợn đôi mắt phượng của mình lên quát: “Tính tiền!”
Vốn định khách sáo thêm một chập nữa nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của chàng, chủ tiệm vội ngậm luôn miệng lại rồi gấp rút tính toán, sau đó run rẩy nói: “Tổng cộng là hai lượng ba ạ.”
Chàng tiện tay rút ra một đĩnh bạc, áng chừng khoảng năm lượng rồi ném về phía quầy thanh toán, đĩnh bạc theo đà rơi cạch xuống bàn: “Không cần trả lại!” Sau đó quay lưng bước ra khỏi cửa.
Chủ tiệm thấy chàng đi rồi mới dám lấy hơi để thở, chân tay vẫn bủn rủn nên đành ngồi thụp xuống đất, nghệch mặt ra nhìn theo bóng chàng, trông chẳng khác nào người mới từ cõi chết trở về.
Tiểu Nhị không biết từ góc nào chui ra, bèn chạy đến đỡ lão dậy: “Ông chủ! Ông chủ!”
Lão chủ tiệm đang ngồi đờ ra, lại điếng hồn thêm một chập nữa khi nghe thấy có người giật giọng gọi mình, lát sau mới hoàn hồn trở lại. Trông thấy đó là Tiểu Nhị nhà mình, lão liền nổi xung lên, đập mạnh vào đầu hắn một cái: “Thằng ranh con này! Vừa nãy mày rúc ở đâu thế hả?”
“Lúc nãy con thấy vị đại gia đó như muốn ăn tươi nuốt sống người khác thì sợ quá, trốn vội vào một góc để nấp ạ!” Tiểu Nhị lấy hết can đảm nói cho lão nghe.
Lão chủ tiệm giận tím tái mặt mày, vả đánh bốp vào mặt hắn một cái: “Tổ sư nhà mày, mày trốn như thế thì hại chết tao rồi còn gì? Đúng là toi cơm phí gạo! Tháng này trừ hết tiền công!”
Tiểu Nhị liền xoa chiếc hàm bị tát vạy sang một bên, lầm rầm nói: “Mất tiền còn hơn mất mạng. Người vừa nãy có võ công thâm hậu như thế, tính khí lại dữ như quỷ, ngộ nhỡ bị người ta vả cho một cái, thì cái mặt của con cũng đi đời như cái bàn gỗ lê kia luôn! Con vẫn chưa lấy vợ, đã thế lại chưa được đụng đến một sợi tóc của cô nào cả, nếu bây giờ mà chết thì quá là số trâu à?”
Ai ngờ, lão chủ tiệm càng bốc hỏa ngùn ngụt, quát thẳng vào mặt hắn: “Ý mày là: cái đầu tao nên vỡ tan tành như cái bàn kia hả???”
Tiểu Nhị vội cười nịnh: “Ông chủ thì khác chứ ạ. Ông chủ là ai cơ chứ? Là chủ tiệm thông minh giỏi giang nhất mà con từng gặp. Không phải vừa nãy ông chủ chỉ cần uốn lưỡi nói dăm ba câu là đã đuổi được vị đại gia kia đi hay sao?”
Nghe đến đây, mặt lão chủ tiệm liền lộ ra vẻ đắc chí khó tả, cơn giận ban nãy cũng phần nào nguôi ngoai: “Được rồi, được rồi! Không lôi thôi với tên chết nhát nhà ngươi nữa! Mau dọn dẹp cho sạch sẽ đi, lát nữa khách đến còn có bàn mà ngồi!”
Tiểu Nhị vội vàng lấy chổi quét xoành xoạch, vừa quét vừa nói: “Sao vừa nãy ông chủ lại chỉ quán ăn ở bên kia trấn cho vị đai gia đó vậy? Như thế chẳng phải đang giúp người ta quảng bá danh tiếng hay sao?”
Đôi mắt híp chặt của lão chủ tiệm liền ánh lên vẻ nham hiểm: “Ngươi thì biết cái quái gì! Đẩy gã đó sang bên kia trấn thì hắn sẽ không ở đây làm ầm lên nữa! Cái tiệm của lão quái bà họ Đông ấy đã cướp không ít khách của ta, tống hắn sang bên đó, lại thêm cả hai đứa bọn chúng đều có tính khí quái gở như nhau, chưa biết chừng sẽ lao vào đánh nhau chí tử! Như thế chẳng phải đã giúp ta xả giận hay sao?”
“Oa! Ông chủ à! Con chưa từng thấy ai thông minh như ông đấy!” Tiểu Nhị liền tâng lão lên tận giời xanh!
Lão chủ tiệm liền đắc chí cười ha hả, rồi lôi bàn tính ra tính tiền cành cạch: “Dĩ nhiên rồi~”
….
Tiểu Hồ Điệp nghe hai chủ tớ nhà hắn nói chuyện liền rủa thầm trong bụng: “Người ta nói ‘gian thương toàn là lũ bất nhân’, hóa ra là thật! Sao Lôi Công và Điện Mẫu không phóng một luồng sét xuống, thiêu rụi cái bảng hiệu của tiệm này đi nhỉ?”
Dứt lời, một tia chớp bỗng lòe trên bầu trời, tiếp đó là một tiếng “ROẸT” đinh tai nhức óc, bảng hiệu của tiệm ăn nọ bị sét đánh tan tành!!!
“Oa! Sao mình trù ẻo linh thế nhỉ?” Tiểu Hồ Điệp thấy thế liền hí hửng ngửa mặt lên trời gọi lớn: “Lôi Công gia gia, Điện Mẫu nương nương! Cảm ơn hai vị nha!” Sau đó thì ném chiếc ngô đang gặm dở vào một góc, quải tay nải lên lưng, lon ton chạy theo sau Tư Không Tiểu Mễ.
*
Con bé này rốt cuộc bị gì vậy nhỉ? Sao lúc nào nó cũng bám theo mình được, cắt đuôi kiểu gì cũng không xong! Đã thế lại không bao giờ dám sán lại gần, chỉ núp ở đằng xa lén la lén lút theo dõi, rốt cuộc là nó có ý gì vậy nhỉ?
Đôi chân mày đẹp như vẽ của Tư Không Tiểu Mễ đang đăm chiêu nhíu chặt lại, dư sức kẹp chết một con ruồi!
Tiểu Hồ Điệp thở hồng hộc, hớt hải chạy theo sau, đang mải chạy thì đâm sầm vào một bức tường thịt: “Xin lỗi, xin lỗi!” Nhìn kĩ một chút, oa, là Tiểu Mễ ca ca!
Cô hoảng quá vội lùi lại ba bước, xua tay phân trần: “Muội không có đi theo huynh đâu!”
“Chỗ này không có ba trăm lượng bạc!” (Ý chàng là ‘giấu đầu hở đuôi’, có tích như sau: có người đem bạc đi giấu, sợ lộ, sau khi chôn bạc xuống đất xong thì cắm một cái bảng đề mấy chữ: chỗ này không có ba trăm lượng bạc! Anh hàng xóm tên là Vương Nhị thấy thế bèn chôm lấy số bạc, rồi viết lên mặt kia của tấm bảng: Vương Nhị nhà bên không hề ăn trộm!)
“A! Sao huynh biết muội có ba trăm lượng bạc trong người?” Tiểu Hồ Điệp hoàn toàn mù tịt ý nói châm chọc của chàng: “Huynh muốn dùng à? Thế thì huynh lấy hết đi này! Dù gì cũng là bạc của Vương Phi tỷ tỷ mà!”
“Ta đã nói rõ với ngươi bao lần rồi? Không được đi theo ta!”
Tiểu Hồ Điệp đành cãi bướng: “Muội có bám theo huynh đâu! Huynh đi đường huynh, muội đi đường muội, chúng ta, ai đi đường nấy mà!” Hu hu hu, Lôi Công gia gia, Điện Mẫu nương nương, lúc con nói dối, hai người đừng lôi sét ra đánh con nha!
Tư Không Tiểu Mễ liền túm chặt lấy vai cô, cơ hồ muốn bóp nát cái vai gầy gò của cô ra thành trăm mảnh: “Đừng coi ta là đồ ngốc! Coi chừng ta giết chết ngươi đó!”
Haiz! Đụng một tí là đòi giết người, đúng là xấu tính mà!
Tiểu Hồ Điệp bị bóp đau điếng, vội la oai oái: “Mau bỏ muội ra! Đau quá à! Dù huynh có muốn giết người thì cũng phải chọn cách nào nhẹ nhàng một chút chứ, đau chết đi được!” Nước mắt giàn giụa, rơi tí tách trên mu bàn tay của Tư Không Tiểu Mễ, cảm giác lạnh ngắt đó khiến chàng giật mình, vội thu tay lại, ruột gan cũng rối bời, chàng bèn phất tay áo nói: “Đừng có đi theo ta!” Rồi dùng khinh công bay mất vào khoảng không.
Tiểu Hồ Điệp vội xoa cái vai suýt nữa bị bóp nát vụn, lầm rầm nói: “Huynh nói không được thì muội sẽ nghe theo chắc? Xì! Muội có đồng ý đâu! Chẳng qua chỉ là ‘chết’ thôi mà, có gì to tát đâu chớ? Lỡ có chết sớm thì muội càng được nhanh chóng trở về Nhân Duyên điện, đỡ phải ở dưới đây đêm ngày bám gót theo huynh!” Nói rồi, cô ngẩng đầu lên, định lần theo mùi của ai đó đi tiếp.
Bất thình lình, một bóng người chợt nhào ra chắn trước mặt cô, người đó ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, tóc tai bù xù, trông điên điên dở dở, lại còn trợn mắt quát cô: “Có đồ ăn không?”
Thời buổi gì thế này? Sao gặp ai cũng đều dữ tợn, chỉ biết trợn mắt lên quát người là thế nào?