Tư Không Tiểu Mễ
không tin lời của Hàm Phong, Hàm Vũ cho lắm : “Lang chủ chỉ vì một giấc
mơ mà lệnh cho các ngươi đến Tư Không hoàng triều tìm kiếm tiểu công
chúa, nghe giống như trò đùa vậy. Trên thế gian này lấy đâu ra thần
tiên, cái cớ này quá hoang đường!”
Hàm Phong Hàm Vũ vội quỳ xuống : “Chúng tôi xin thề với trời đất, lời chúng tôi nói đều là sự thật,
nếu dám nói dối nửa câu thì sẽ bị Thiên Lôi đánh chết!”
Tư Không
Cách vốn luôn thương hoa tiếc ngọc, bèn đỡ hai người họ lên : “Hai mỹ
nhân đừng có thề độc, đệ ấy không tin nhưng ta tin!”
Tư Không
Tiểu Mễ cười khẩy : “Chẳng trách hai người họ một mực đòi gặp huynh mới
chịu nói ra chân tướng, thì ra bọn họ sớm đã liệu sẵn huynh sẽ mềm lòng
mà không gây khó dễ cho bọn họ.”
Tư Không Cách cười hì hì, chẳng
hề để ý đến thái độ mỉa mai châm chọc của Tư Không Tiểu Mễ : “Hai người
họ chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi, trừng phạt bọn họ cũng chẳng có lợi
gì cho chúng ta. Chi bằng, chúng ta “thuận nước đẩy thuyền”, thả họ ra
đi!”
Hàm Phong Hàm Vũ vừa nghe Tư Không Cách nói sẽ thả mình về,
liền tỏ ra khiếp sợ hơn ban nãy : “Thái tử gia muốn thả chúng tôi về
Lang quốc sao? Xin thái tử gia đừng làm như vậy, nếu Lang chủ biết chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ lại còn tiết lộ bí mật ra ngoài, nhất
định sẽ giết chúng tôi mất!”
Tư Không Cách thở dài : “Hai cô có ở lại đây thì cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể khẳng định
chắc chắn rằng : người trong hoàng thất không có ai từng nhìn thấy cô
gái trong tranh, trong hoàng cung này không thể có khả năng có người như vậy…….Nếu có, hì hì, dựa vào tính cách của ta, các cô nghĩ ta sẽ bỏ qua một tuyệt thế mỹ nhân như cô ấy sao???”
Hàm Phong Hàm Vũ vẫn một mực không chịu quay về: “Xin thái tử gia niệm tình : ân tình trong một
đêm giữa ba chúng ta mà để hai tỷ muội chúng tôi ở lại đây có được
không? Chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, chúng tôi không muốn quay về để chịu tội chết” Nói rồi, hai người họ bưng mặt khóc nức nở.
Tư Không Cách sợ nhất là nước mắt đàn bà, y mềm lòng : “Các cô cứ quay về
cung trước đi, đợi ta suy nghĩ kĩ sẽ sắp xếp cho các cô sau!”
Nghe thấy thế, hai người họ biết được mình còn hi vọng sống liền dập đầu lạy tạ rồi kéo nhau quay về cung.
*
“Đệ thấy việc này thế nào?” Tư Không Cách hỏi Tư Không Tiểu Mễ.
Tư Không Tiểu Mễ ngồi trên ghế biếng nhác vặn eo : “Giờ huynh mới nhớ đến
đệ sao? Vừa nãy là ai tỏ ra vô cùng thân thiết với họ, lại còn hứa sẽ
suy nghĩ kĩ có nên giữ họ ở lại hay không nữa cơ mà. Dù gì, đàn bà bên
cạnh huynh cũng đã nhiều, thêm hai bóng hồng nữa cũng chẳng sao”
Tư Không Cách họa hoằn lắm mới tỏ ra nghiêm túc được một lần : “Huynh chỉ
nghĩ hai người họ là cống phẩm do Lang chủ tiến cống, nếu trả về, e rằng sẽ gây hiềm khích tới hòa khí của hai nước!”
Tư Không Tiểu Mễ vỗ tay bộp bộp : “Nói hay lắm, nói quá hay. Huynh không thể bỏ qua cho
tiểu công chúa của Lang quốc thì có! Huynh đang thầm toan tính : giữ hai cô gái Hàm Phong Hàm Vũ đó lại để lợi dụng họ giúp mình tìm tiểu công
chúa gì đó, rồi phong nàng ấy làm Thái tử phi thì có!”
Bị nói trúng tim đen, mặt của Tư Không Cách liền đỏ ửng : “Thế thì đã sao?”
Tư Không Tiểu Mễ thở dài : “Huynh thật sự tin cô ấy tồn tại trên thế gian
này sao? Huynh không nghe thấy bọn họ nói : cô gái này là do Lang chủ
phác họa lại qua giấc mơ của hắn sao?”
“Huynh tin!” Tư Không Cách như bị bỏ bùa, vừa nhìn thấy cô gái trong tranh đã đem lòng yêu mến, y
tình nguyện tin rằng trên thế gian này có một cô gái như thế, chẳng qua
là do : y muốn tình cảm của mình có nơi gửi gắm mà thôi.
Tư Không Tiểu Mễ vẫn tỉnh táo như thường : “Đệ luôn cảm thấy việc này có gì đó khuất tất”
“Giải thích coi!”
“Lang chủ là kẻ như thế nào? Vô cùng háo sắc, đàn bà bên cạnh huynh so với
hắn mà nói, phải gọi là : châu chấu đá voi. Hắn luôn đối xử vô cùng lạnh nhạt với những phụ nữ bị thất sủng, sao có thể xảy ra chuyện: mười năm
về trước hắn nhọc công sai người đi rước một cô thôn nữ vào cung được?”
“Có lẽ cô thôn nữ đó cực đẹp!”
“Được, coi như giả dụ này có lý đi” Tư Không Tiểu Mễ tiếp tục phân tích :
“Tổng cộng Lang chủ có bao nhiêu cô con gái? Theo mật báo của trinh thám năm ngoái, hắn có tổng cộng hai mươi tư vị hoàng tử, ba mươi sáu cô
công chúa. Nhiều con gái như vậy, ngoài mấy cô được đắc sủng ra, những
cô công chúa còn lại, Lang chủ thường chẳng nhớ nổi tên, có những cô
công chúa vừa mới được sinh ra, Lang chủ chỉ đến ngó một cái rồi bỏ đi,
bao năm sau cũng chẳng đến hỏi thăm. Điều này nói lên gì nào? Nói lên
rằng : Lang chủ không phải là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, làm sao hắn có thể hao tâm tổn trí vì một đứa con gái đã mất tích từ mười năm trước được?”
Tư Không Cách vẫn giữ nguyên quan điểm của mình : “Vì cô
con gái này khác biệt hoàn toàn so với các cô công chúa khác cho nên
Lang chủ mới luôn nhớ đến, đệ nghĩ mà xem, năm đó Lang Hậu tại sao lại
cử sát thủ truy sát hai mẹ con họ? Qua việc đó có thể thấy, hai mẹ con
họ rất đặc biệt. Còn Lang chủ lại không thể bảo vệ được người thân của
mình, tự tôn của một gã đàn ông bị đả kích trầm trọng, thế nên mới luôn
canh cánh chuyện này trong lòng”
“Đệ luôn cảm thấy việc này không đơn giản như thế!”
Tư Không Cách bỗng dưng hỏi : “Đúng rồi, vừa nãy đệ bắt được Hàm Phong và Hàm Vũ ở đâu vậy?”
Nghe y nhắc vậy, Tư Không Tiểu Mễ mới sực nhớ ra, Tiểu Hồ Điệp vẫn bị điểm
huyệt không thể nhúc nhích đang ở một mình trong nhà kho, chàng chẳng
nói chẳng rằng, chạy đi mất hút.
*
Tiểu Hồ Điệp được giải
huyệt xong liền nhào tới, chẳng cần biết phải trái trắng đen ra sao, đấm thùm thụp vào người Tư Không Tiểu Mễ : “Đồ xấu xa, tên đại xấu xa,
ngươi là kẻ xấu xa nhất thế gian, ngươi để ta đứng chôn chân ở đây cả
ngày trời cũng không thèm ngó ngàng tới, ngươi không biết nơi này có rất nhiều chuột bọ gián muỗi à??? Hại ta bị bọn chúng đốt, cắn mà không sao ra tay đánh chúng được, hại người ta sưng tấy đỏ ửng…….”
Tư
Không Tiểu Mễ tự biết mình sai, nên không đánh trả, dù gì Tiểu Hồ Điệp
có đánh cũng chẳng khác nào muỗi đốt, không có gì đáng lo ngại, cho nên
chàng cứ mặc cô phát tiết.
Tiểu Hồ Điệp nổi giận đùng đùng đi
thẳng một mạch ra ngoài : “Ta không thể ở lại nơi này nữa, gặp ngươi,
không khác gì gặp phải xui xẻo suốt tám đời cộng lại, còn suýt bị giết
chết nữa chứ. Lúc đầu sao ta lại ngu ngốc cứ cun cút bám theo ngươi, lại còn đòi làm nha hoàn của ngươi nữa chứ. Hừ! Từ giở trở đi, chỉ cần ngửi thấy mùi của ngươi, ta sẽ biết khôn mà tránh xa nghìn dặm!!!”
Tư Không Tiểu Mễ những tưởng: cô tiếp cận chàng là do kẻ nào đó rắp tâm
sắp đặt hòng hãm hại mình, nhưng hai ngày quan sát thì thấy, cô là một
người rất đơn thuần. Cứ lật lại chuyện đêm hôm đó là rõ, nếu cả hai
người thật sự đã xảy ra chuyện gì, cô sẽ lập tức “ra yêu sách” chứ không im lặng chẳng đòi hỏi gì cả như thế, lại còn tỏ ra đau khổ hơn cả chàng nữa. Thêm vào việc, Hàm Phong Hàm Vũ sau khi bị bại lộ thân phận, muốn
giết cô diệt khẩu, điều này càng cho thấy Tiểu Hồ Điệp không phải là
gian tế hay tai mắt của Lang quốc.
“Ta muốn xuất cung, muốn rời
khỏi cái nơi quỷ quái này. Đúng rồi, ta phải quay về phòng lấy tay nải,
đó là toàn bộ gia sản của ta!!!”
Tư Không Tiểu Mễ theo sau Tiểu
Hồ Điệp, nhìn cô quay về phòng, cầm cái tay nải rách rưới lên, moi trong đó ra mười lượng bạc, vứt trả lại mình : “Ta không nợ ngươi cái gì
nữa!”
“Không có tiền, cô sống ở bên ngoài kiểu gì? Cứ giữ lấy nó
đi” Tư Không Tiểu Mễ nói. Vốn dĩ chàng luôn muốn kẻ phiền phức như cô
biến đi cho rảnh nợ, nhưng cô đã có công phát hiện ra thích khách, lại
thêm mấy ngày nay chàng đối đãi với cô chẳng ra gì nên lòng chàng cũng
có chút áy náy.
“Không cần!” Tiểu Hồ Điệp kiên quyết từ chối, cô
muốn rũ sạch quan hệ : “Chỉ cần ngươi nói cho ta biết có cái miếu nào
thờ Nguyệt Lão quanh đây hay không là được! ” Hừ hừ, Nguyệt Lão xấu xa,
đề ra cái nhiệm vụ ngớ ngẩn rồi bắt mình hạ phàm, ta không làm nữa, ta
muốn về nhà. Nếu lão không chịu, ta sẽ cắt phăng bộ râu tốn mất bao
nhiêu ngày nuôi dưỡng của lão.
Trước khi đi cô còn trừng mắt ném
cho Tư Không Tiểu Mễ một câu : “Đợi ta về Nhân Duyên điện rồi, ta sẽ cắt hết dây tơ hồng của ngươi đi!!”