Trí nhớ mất ở đâu, ở nơi đó tìm thấy.
Cầm kiếm sơn trang là cửa vào trí nhớ của Tiểu Lượt, vì vậy nàng quyết định trở về cầm kiếm sơn trang, Dung bà ngoại cũng muốn trở lại nơi thương tâm, đáng sợ đó nữa, bất quá có Bạch Vân sơn trang phu nhân ở đó chăm sóc cho Tiểu Lượt bà cũng an tâm.
Buổi trưa tỉnh lại, Tiểu Lượt liền ngồi trước bàn án, cầm lấy bút lông, chấm mực, chút do dự hạ bút xuống.
Lúc này Thiên Du vào, lén lút lại phía sau xem nàng vẽ tranh, cũng có quấy rầy nàng.
lâu sau, hình ảnh nam tử lên giấy.
“Xảo muội muội, nam nhân này là ai?” Thiên Du ghen tuông
Tiểu Lượt liếc mắt nhìn Thiên Du cái, khóe miệng che dấu ý cười, gì thêm, lập tức bắt tay vào vẽ thêm khăn bịt mặt màu đen, cuối cùng lộ ra đôi mắt hung ác.
“Nguyên lai là hắc y nhân.”
“Đúng vậy, là hung thủ sát hại cha mẹ muội. Du ca ca trước đây muội hiểu hết mọi chuyện, cho nên tâm lý mới sinh ra sợ hãi. Nhưng từ giờ trở , khi xuất trong đầu muội, muội cũng sợ, cho dù là ở trong mộng, muội cũng phải đem nhìn kĩ ràng. Sau đó tỉnh lại, đem mặt của vẽ thành tranh. Nhất định có ngày, muội đem khăn bịt mặt của gỡ xuống, xem thử là ma quỷ phương nào, sao có thể ác độc như vậy.?”
“Xảo muội muội, muội có thể trưởng thành trong đêm, còn là Tiểu Lượt xúc động lại lỗ mãng nửa.”
Tiểu Lượt đắc ý cười “Kia là đương nhiên, giờ muội là Âu Dương Xảo Sơ của cầm kiếm sơn trang, còn là Tiểu Lượt của Vọng xuân lâu nữa, cử chỉ đương nhiên phải chú ý, nếu làm nhục gia môn Âu Dương gia, có lỗi với cha mẹ muội.”
Thiên Du si tình nhìn đôi má xinh đẹp của nàng, khỏi tâm tư xao động, là nhìn mãi chán, mỗi ngày trôi qua càng nàng hơn, Thiên Du nhịn được ôm nàng từ phía sau.
“Xảo muội muội, ta với nương về hôn của chúng ta, nương , mấy hôm nữa cha từ Đông Bắc trở về, lập tức tổ chức hôn lễ cho chúng ta.”
“Thực xin lỗi, Du ca ca, tại muội chưa thể bái đường thành thân với huynh.” Tiểu Lượt với Thiên Du
“Cái gì? Nàng muốn gả cho ta?”
“ phải, kiếp này phải huynh gả, nhưng muội muốn dùng toàn bộ huynh mới gả cho huynh, cùng huynh bên nhau cả đời, mà phải vì có hôn ước mới gả cho huynh.”
Thiên Du nhìn ánh mắt kiên định của nàng nhịn được nhắc nhắc lại câu “Ta sớm nên biết nàng là giả vờ ngoan ngoãn thôi.”
Tiểu Lượt cười cười “Như vậy, được rồi, huynh phải theo ý của muội.”
Thiên Du cũng cười cười quỷ dị “Xảo muội muội, ta muốn hỏi việc mới quyết định có theo ý muội hay ?”
“Chuyện gì?”
“Xảo muội muội, ta hỏi muội, có phải lúc trong thân phận của Tiểu Lượt, chưa biết thân phận của xảo muội muội, khi đó muội sớm thích râu đại ca của muội có phải hay ?
Tâm Tiểu Lượt khẽ run cái, nhất thời nghẹn lời “Muội… muội…”
“Muội như thế nào? Mau ra a! đừng mong có thể trả lời qua loa…”
“ thôi, thích người vì sao lại xấu hổ dám mở miệng. Du ca ca, khi đó muội lấy thân phận là nam tử, thích huynh, giống như huynh đệ thương nhau.”
“Phải ? Nếu như là tình cảm huynh đệ, vậy sao muội lại ghen ta với Phù Dung nương?”
“Muội nào có ghen?”
“Đêm đó ta ở đình Vân Trai uống rượu, sau khi muội cùng Phù Dung nương đỡ ta về phòng, muội vẫn chần chừ chịu rời , bởi vì muội thấy ta cùng Phù Dung nương ở chung phòng, cảm thấy khó chịu phải hay ?”
Tiểu Lượt tại hồi tưởng đến tình cảnh lúc đó, trong lòng vẫn có chút ghen tuông.
“Phù Dung tỷ sao tới việc này cũng cho huynh biết.” Tiểu Lượt thầm câu.
“Xảo muội muội, sau này ta vì muội mà ở nhờ phòng của Phù Dung nương, muội lại vì vậy mà sinh khí rất lớn, còn chỉ trích ta phản bội xảo muội muội.”
“Muội cũng có tức giận huynh, là muội khổ sở thay cho xảo muội muội của huynh mà thôi.”
“Muội nhất định cũng khổ sở cho chính mình, bởi vì khi đó muội phát râu đại ca. ta nghĩ muội nhất định vụn trộm trốn ở nơi nào đó khóc rồi mới quay về.”
“Muội mới vì những chuyện như vậy mà khóc đâu…” Tiểu Lượt mạnh miệng phủ nhận, nhưng trong đầu của nàng lại lên hình ảnh hôm đó nàng thầm rơi lệ ở bến sông.
Thiên Du lại tiếp tục đánh vỡ bí mật nàng sớm , tiếp “Còn có thời điểm ta bị thương, muội dùng miệng đút ta uống hết chén thuốc.”
“Huynh làm sao biết được chuyện này?” Tiểu Lượt kinh ngạc hỏi
Thiên Du giảo hoạt, tiếp tục “Ta là bị thương, chứ phải là người chết, đương nhiên là ta có cảm giác nha.”
xấu hổ mất mặt mà! Tiểu Lượt dậm dậm chân quay lưng lại “ nghĩ tới Du ca ca là người giảo hoạt như vậy, muội đây thể cùng người chưa hiểu gì hêt là huynh đây thành thân.”
Thiên Du đem thân thể của nàng xoay lại đối diện với mình, dịu dàng “Tốt lắm, ta chuyện này phải để giễu cợt muội, mà là muốn với muội, tuy rằng xảo muội muội nhớ Du ca ca, nhưng Tiểu Lượt lại lần nữa râu đại ca, hơn nữa xảo muội muội lại Du ca ca, như vậy tính lại, muội đối với ta cả hai phần, như vậy vấn đề muội lo lắng có tồn tại.”
“Du ca ca, chờ cha huynh về sau, có thể ông ấy cũng có thích muội.”
“ , xảo muội muội, ta nghĩ muội có lẽ là cũng quên cha ta, ông ấy là người rất tốt.”
Tiểu Lượt nhìn bức họa xuất thần, cũng nhớ được mặt của cha Thiên Du. Lập tức nàng nghĩ việc tìm ra hắc y nhân là ai, cũng có tâm trạng nghĩ đến hôn , hơn nữa nàng phi thường chắc chắn rằng, hắc y nhân có liên quan đến cánh cửa trí nhớ của nàng.
“Du ca ca, huynh cũng gặp qua hắc y nhân, huynh thấy có giống với trong tranh của muội ?”
Thiên Du cẩn thận nhìn người trong tranh, chắc chắn “Đêm đó ta lòng nghĩ đến an toàn của muội, với lại lúc đó mưa rất to, ta cũng chỉ là nhìn thoáng qua , để lại ấn tượng gì, Bất quá ta nghĩ Thạch đại ca giao đấu với nhiều lần, có thể nhận ra .
“Đúng rồi, sao muội lại quên Thạch đại ca chứ!”
Tiểu Lượt cuộn bức tranh lại, thả người nhảy lên, người bay đến trước cửa sổ thi bị Thiên Du ôm lại
“Du ca ca, vì sao cản muội?”
“Ta mới khen muội trưởng thành ít, lại chứng nào tật đấy!”
“Muội làm sao lại chứng nào tật nấy?” Tiểu Lượt nhất thời nghĩ ra được mình làm chuyện gì lỗ mãng
“cầm kiếm sơn trang là nhà của muội, muốn liền cửa lớn, động chút là leo cửa sổ, nếu để cho hạ nhân nhìn thấy, còn tưởng rằng là tên tiểu tử xem đây là quán trọ.
Tiểu Lượt le lưỡi “Thói quen, nhất thời chưa sửa được.”
“Còn có, lúc ta có ở bên cạnh, cũng được tùy tiền ra ngoài, lỡ gặp phải hắc y nhân làm sao?”
“Muội sợ.”
“Nhưng ta sợ a, xảo muội muội, càng thương muội, ta càng sợ lại mất hành tung của muội. ta cũng thể chịu nỗi thêm cái mười năm nửa.”
“Du ca ca, huynh yên tâm, muội vất vả như vậy mới gặp lại huynh, muội rời khỏi huynh, sau này muội chú ý an toàn của mình, để có thể báo cáo tình hình cho huynh.”
“Nghe muội như vậy, ta như buông xuống nửa trái tim.”
“Sao chỉ có nửa, nửa còn lại đâu?”
“Nửa trái tim còn lại phải chờ muội lên kiệu hoa của ta, ta mới có thể chính thức an tâm.”
xong, Thiên Du nghiêng người muốn hôn Tiểu Lượt, nhưng nàng lại nghiêng mình tránh , nhảy người bay ra khỏi cửa sổ, chỉ để lại tiếng cười như chuông bạc.
Thiên Du cách nào khác thở dài, bay theo ra ngoài.