Tần Tự đứng trước cửa một quán nướng, ngóng trông nhìn những xiên thịt dê với cánh gà nướng thơm ngào ngạt trên lò nướng.
“Muốn ăn ở nhà này sao?” Diệp Địch Sinh ở bên cạnh liếc nhìn sắc mặt của y Tần Tự lắc lắc đầu, nhịn đau, nói “Không được, chúng ta vẫn nên đến ăn ở cái nhà bán tiểu tôm hùm mà ngươi nói là ăn rất ngon đi.”
Diệp Địch Sinh cười cười “Đi tiếp khoảng năm phút nữa là đến, nếu ngươi muốn ăn mấy thứ này, chúng ta mua ăn trước một ít để lót dạ cũng được.”
Tần Tự quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời trong suốt “Ta mua trước 2 xiên thịt dê nướng? Ngươi muốn ăn không –” Y còn chưa nói xong, Diệp Địch sinh đã móc ví tiền, trực tiếp đưa cho thanh niên đang nướng thịt tờ tiền mười nguyên “Bốn xiên thịt dê nướng.”
“Ta cũng trả tiền.” Tần Tự cũng bắt đầu vội vàng móc ví tiền của mình ra.
“Ngươi chịu trách nhiệm ăn là được, hôm nay ta mời ngươi.” Diệp Địch Sinh đưa tay nhận tiền lẻ mà thanh niên nướng thịt trả lại, nhàn nhạt nói. Tần Tự úc một tiếng, lại cất ví tiền vào trong túi. Hai người liền đứng tại chỗ chờ thịt dê nướng chín, bên cạnh thỉnh thoảng có một hai khách hàng chen lại gần, Tần Tự vốn đứng ở giữa, bị đám người chen một cái, lập tức không thể không gắt gao đứng sát vào Diệp Địch Sinh. Cảm giác được trong lúc đó, bàn tay của hai người vô tình chạm vào nhau một cái, trong lòng Tần Tự lập tức run lên, ánh mắt lại càng không dám nhìn người bên cạnh.
“Soái ca, thịt dê nướng của các ngươi được rồi.” Thanh niên nướng thịt nhiệt tình đưa thịt dê nướng cho bọn họ.
Tần Tự đứng gần lò nướng hơn, nhận lấy túi giấy ngập tràn mùi thịt nướng. Y lấy một xiên thịt từ trong túi đưa cho Diệp Địch Sinh, mỉm cười nói “Ăn đi.” Diệp Địch sinh vốn dĩ không thích ăn nướng, hắn không thích mùi khói hòa lẫn mùi gia vị quá nồng, bất quá, nhìn ánh mắt chờ mong của Tần Tự, hắn hơi mím môi, cầm lấy xiên thịt dê nướng kia, bắt đầu ăn.
“Cho hơi nhiều các loại gia vị, thịt cũng không tươi lắm.” Diệp Địch Sinh vừa ăn
vừa đánh giá.
“Ta lại cảm thấy ăn rất ngon.” Tần Tự rất nhanh đã ăn hết hai xiên thịt, còn xiên cuối cùng, lúc y chuẩn bị đưa cho Diệp Địch Sinh, người đi phía sau xua tay, kiên định cự tuyệt.
“Là nhà này sao?” Hai người thong thả đi bộ, rốt cuộc cũng đến cửa tiệm mà Diệp Địch Sinh nói.
Diệp Địch Sinh ân một tiếng, ánh mắt dừng ở đôi môi bóng loáng của Tần Tự, nhíu mày “Khóe miệng của ngươi chưa lau sạch sẽ.”
“A? Chỗ nào?” Tần Tự vội vàng nâng tay áo đi lau miệng, nhưng mà mất nửa ngày cũng chưa lau đến cái chỗ mà Diệp Địch Sinh nói. Diệp Địch Sinh rốt cuộc nhịn không được, lấy một tấm khăn giấy, đặt lên khóe môi y.
“Nơi này.” Thanh âm của hắn không quá kiên nhẫn, động tác lại rất ôn nhu, cẩn thận lau đi vết dầu trên khóe miệng Tần Tự. Hai người đứng dưới đèn đường, không thể tránh khỏi sẽ có người đi qua đi lại. Một nhóm nữ sinh ba người, thấy một màn như vậy, lập tức hai mắt sáng lấp lánh, cùng nhau lộ ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường.
“Chúng ta liền ăn ở nhà này đi.” Một nữ sinh trong nhóm đề nghị.
“Được a, được a.” Hai nữ sinh còn lại vội vàng phụ họa.
Lúc này, Tần Tự cùng với Diệp Địch Sinh đã ngồi xuống bàn ăn, bọn họ cố ý chọn chỗ ngồi trong góc. Quán này đắt khách, mẹ của chủ cửa tiệm vẫn còn khỏe mạnh nhanh nhẹn, giọng nói sang sảng, vội vàng hấp tấp cầm menu đi tới bàn của bọn họ.
“Hai vị soái ca muốn ăn gì?”
“Một đĩa đậu tương, một khúc cá nướng, ba cân tiểu tôm hùm.” Diệp Địch Sinh dứt khoát gọi vài món ăn, lại quay đầu nhìn về phía Tần Tự “Muốn uống cái gì?”
“Ta cái gì cũng được a. Ngươi muốn uống cái gì?” Tần Tự thưởng thức đôi đũa dùng một lần ở trên bàn.
“Vậy hai chai trà lạnh đi, vừa lúc trừ hỏa, cho hai chai lớn nhé.” Diệp Địch Sinh trả lại menu cho mẹ của chủ tiệm.
“Được, được, hai vị soái ca chờ một chút, đồ ăn sẽ ngay lập tức được mang lên.”
Mẹ của chủ tiệm cười tủm tỉm, đi trở về quầy phục vụ.
Món tiểu tôm hùm thơm ngào ngạt được đưa lên trước tiên, con nào cũng lớn, đỏ au, Tần Tự nuốt nuốt nước miếng, đeo bao tay dùng một lần, nhanh chóng cầm một con lên. Tiểu tôm hùm mới đưa lên còn nóng hôi hổi, bao tay plastic căn bản không có khả năng cách nhiệt, tay y vừa chạm vào lớp vỏ tôm cứng rắn, liền bị bỏng, lập tức kêu a một tiếng, tiểu tôm hùm trong tay lại trở về bên trong khay đựng.
“Ngươi ngốc a.” Diệp Địch Sinh nhìn không vừa mắt, dùng đũa đập vào tay y “Gấp cái gì, cũng không có ai tranh với ngươi.” Nói dứt lời, lại phát hiện ngữ khí của mình hơi nặng, vì thế khẽ phóng nhẹ ngữ điệu, nhìn Tần Tự đang ủ rũ “Bỏng ở chỗ nào? Ta xem xem.”
Tần Tự tháo bao tay ra, cho hắn xem lòng bàn tay bị nóng đến mức độ đỏ lên của mình, căn bản không ý thức được hành động của mình có bao nhiêu phần giống tiểu hài tử.
Một loạt hình ảnh này của hai người đều lọt vào trong mắt ba nữ sinh ngồi cách đó không xa, trong đó có một nữ sinh đeo kính đem hay tay che mặt, nhìn về
phía Diệp Địch Sinh, trong mắt đều là khát vọng.
“Trời ơi, nam thần cao cao gầy gầy kia thật sự là tri kỷ, nhất định là một nam nhân ấm áp a.”
“Đáng tiếc a, nam thần đều thích soái ca……” Cô nàng tóc xoăn ngồi đối diện, lắc lắc đầu kêu rên.
“Nói bậy, rõ ràng đây là một mối quan hệ thuần khiết!” Nữ sinh đeo kính không cam lòng trừng đồng bạn một cái.
Nữ sinh tóc xoăn cắt một tiếng, nhìn về phương hướng kia bĩu môi “Ngươi nhìn mà xem.”
Nữ sinh đeo kính quay đầu, liền nhìn thấy ngón tay trắng nõn thon dài của nam thần đang cầm một miếng thịt tôm béo ngậy đưa vào miệng soái ca có làn da màu lúa mạch.
“Ô ô…… ngang nhiên ngược cẩu, không muốn sống!” Nữ sinh đeo kính bịt kín mắt, không đành lòng nhìn thẳng, lại nhịn không được vụng trộn nhìn toàn bộ hình ảnh thân mật của hai người thông qua khe hở giữa những ngón tay.
“Ăn quá ngon, ta còn muốn……” Tần Tự lại đem mặt kề sát qua.
“Tự mình bóc đi.” Diệp Địch Sinh lạnh lùng tặng y một ánh nhìn hình lưỡi dao, vừa rồi, nếu không phải nhìn thấy Tần Tự tháo bao tay chuẩn bị ăn cá nướng, lại ngóng trông nhìn tiểu tôm hùm trong khay, hắn mới sẽ không đại phát thiện tâm bóc một con tôm nhét vào trong miệng y.
Tần Tự bẽ mặt, đành phải ăn nhanh vài miếng cá nướng, lại đeo bao tay, bắt đầu gian nan đấu tranh với tiểu tôm hùm.
Ba cân tiểu tôm hùm, một mình Tần Tự hăn hai cân. Đến lúc cái khay lớn cạn sạch chỉ còn thấy đáy, y vẫn còn liếm liêm môi, một bộ dạng vẫn còn chưa thỏa mãn.
“Địch Sinh, ngày mai chúng ta có thể…….”
“Thứ này không tốt, có thể thi thoảng ăn một hai bữa, không thể ngày nào cũng ăn.” Người nào đó vô tình cự tuyệt thỉnh cẩu của y. Tần Tự khẽ kêu rên một tiếng ở trong lòng, chỉ biết chảy nước mắt chia tay cùng với món tiểu tôm hùm. Y xoa cái bụng căng tròn, đi theo phía sau Diệp Địch Sinh trở về ký túc xá của hắn, vừa vào cửa, liền bị Diệp Địch Sinh ném một cái khan vào mặt.
“Đi vào tắm rửa, một thân mùi khói trộn lẫn mùi gia vị.”
Ngươi cũng thế nha. Tần Tự căm giận bất bình kéo khăn mặt đi vào phòng tắm, mười phút sau, ngượng ngùng bọc khăn mặt đi ra. Diệp Địch Sinh đang đọc sách, mí mắt cũng không thèm nâng, nói “Áo ngủ ở trên giường.” Nói xong liền gập sách lại, đi vào phòng tắm.
Tần Tự leo lên giường mặc quần áo, không có việc gì làm, liền ôm gối đầu của Diệp Địch Sinh xoa nhẹ, không biết nghĩ đến cái gì, cười đến mức ánh mắt đều híp lại thành một khe hở.
“Cười ngây ngô cái gì?” Diệp Địch Sinh đi ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa liếc mắt nhìn y.
“Không có gì, chỉ là cao hứng.” Tần Tự buông gối đầu ra, xuống giường, đi đến bên cạnh hắn, ân cần nói “Ta sấy tóc cho ngươi nha.”
Y bảo Diệp Địch Sinh ngồi xuống ghế, sau đó cầm máy sấy ra, cắm điện, bật chế độ trung bình, cẩn thận dè chừng sấy tóc cho hắn. Ngón tay thon dài hữu lực của Tần Tự xuyên qua từng lớp tóc của hắn, ôn nhu mà vẫn có lực đạo. Tóc Diệp Địch Sinh rất mềm, cũng rất đen, Tần Tự cẩn thận sấy khô mỗi một sợi tóc, mới vừa lòng tắt máy sấy.
“Thế nào, ngươi không bị nóng chứ?” Tần Tự thu gọn máy sấy, khon lưng khẽ gẩy gẩy vài sợi tóc tán loạn trên tán của Diệp Địch Sinh ra.
Diệp Địch Sinh mở to mắt, đôi mắt đen láy trầm tĩnh mà sáng sủa của hắn nhìn về phía y “Không.”
Mặt của hai người ghé vào nhau quá gần, chóp mũi cơ hồ dán lại với nhau, Tần Tự ý thức được điểm này, lập tức đỏ mắt, ánh mắt dao động nhìn xung quanh “Thế là được rồi…… Ân…… Ngủ đi……”
“Lại đây.” Diệp Địch Sinh bỗng nhiên mở miệng.
Tần Tự không hiểu lắm, liền đi qua “Ân?”
Diệp Địch Sinh nhìn lỗ tai đỏ ửng của y, mái tóc đen ngắn cũn cỡn, ngực đột nhiên trào ra một cỗ tình tố nóng bỏng, khiến hắn nhịn không được vươn tay kéo nam nhân cao lớn ngồi lên đùi của mình.
Đầu của Tần Tự do không hề phòng bị mà đụng vào ngực hắn, y kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy con ngươi tối đen của Diệp Địch Sinh đang nhìn y, ngữ điệu như có như không một chút thở dài. “Đứa ngốc……”
Hắn đè gáy của Tần Tự, nhẹ nhàng đem đôi môi của mình ấn lên mặt của nam nhân.