Xanh Xanh Màu Áo Chàng

Chương 7: 7: Ánh Trăng Thanh





Triển Chiêu không dám chậm trễ, tức tốc chạy về nhà.

Trong khoảng thời gian qua Đinh Nguyệt Hoa cũng đã có một thời gian ở cạnh Trung bá bá, hiển nhiên cô cũng rất lo lắng.

Cô vội vàng đi năn nỉ Đinh Triệu Lan, đòi cùng nhau tới Triển phủ.

Đinh Triệu Lan dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến thái độ của Đinh Nguyệt Hoa đối với Triển Chiêu thay đổi nhiều như vậy, nhưng hắn cũng lo cho Trung bá bá, vậy nên đã đồng ý, gấp rút thu xếp mọi thứ và đi cùng họ về Triển phủ.
Bọn họ ra roi thúc ngựa, chạy suốt một mạch, về đến nhà trời cũng đã muộn, vậy nhưng đèn đóm trong nhà vẫn sáng trưng.

Trông thấy mấy người họ về, tên hầu nhỏ đứng canh trước cửa mừng rỡ nói ngay: “A, Tam quan nhân! Tam quan nhân về rồi đó à!”
Triển Chiêu không nói năng gì, đi thẳng vào phòng ngủ của Trung bá.

Cửa phòng đẩy ra, dưới ánh đèn mờ, ông cụ vẫn chưa tỉnh lại, đại phu trông nom ở bên cạnh nhìn thấy Triển Chiêu thì thở dài, kế đó lại lắc đầu.
Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, ngước mắt nhìn lên, nhưng lại thấy Triển Chiêu chẳng hề ngạc nhiên gì, hắn như thể khẽ thở dài, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh giường.
Đại phu vỗ nhẹ vai hắn, Triển Chiêu gượng cười nói: “Lưu đại phu, cảm ơn ông, để lát nữa tôi sai Tiểu Trụ đưa ông về.”
Lưu đại phu cười nói: “Triển đại hiệp khách khí rồi.

Đường không xa, tôi tự mình về được, nhưng Trung thúc ở đây thì…”
Triển Chiêu gật đầu cười nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi cùng ông ấy hết chặng đường sắp tới.”

Lưu đại phu lắc đầu, thở dài rời đi. Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa lo lắng, vội vàng đuổi theo ra ngoài: “Lưu đại phu, bệnh tình của Trung bá bá thế nào rồi?”
Lưu đại phu quay đầu lại, nhìn lên nhìn xuống quan sát cô một thoáng, đoạn cười nói: “Cô là Đinh cô nương phải không? Thật sự rất xứng đôi với Triển đại hiệp của chúng ta đấy!”
Mặt Đinh Nguyệt Hoa cứng đờ, chắc là Trung bá bá có kể qua với đại phu.

Quả nhiên đã nghe Lưu đại phu cười nói: “Trung thúc dạo này cứ hay bảo chỉ cần hai cô cậu sau này thành đôi là cụ ấy yên tâm rồi.

Ôi, hai cô cậu nên nhanh lên đi, nếu không, sợ là cụ ấy… “
“Lưu đại phu, ý đại phu là gì?” Đinh Nguyệt Hoa sốt ruột nói.
Lưu đại phu lắc đầu: “Bệnh tình của Trung thúc sợ chẳng kéo dài được bao lâu nữa rồi…”
“Sao lại có thể như vậy được?”
Lưu đại phu thở dài: “Cô nương, có ai sống trên đời này mà không chết chứ? Trung thúc cũng vậy thôi! Ba tháng trước Trung thúc đã biết thời gian của mình không còn bao lâu nữa.

Bây giờ cụ ấy đã thực hiện được lời hứa với Triển lão gia và Triển phu nhân năm đó, để hai nhà Triển Đinh kết tình thông gia, cũng xem như là toại nguyện rồi.

Nếu hai cô cậu muốn cụ ấy được yên lòng thì hãy bỏ bớt mấy nghi thức đi, sớm ngày thành thân.”
Đinh Nguyệt Hoa chợt hiểu vì sao ba tháng trước Trung bá bá lại bỗng dưng xuất hiện ở nhà cô, nóng lòng để cô với Triển Chiêu đính hôn, hóa ra ông ấy không thể chờ được nữa, không thể chờ đến sinh nhật mười tám tuổi của cô, ông phải để chuyện này xong xuôi, đặng mà hoàn thành lời hứa năm xưa.

Cô đứng sững sờ ở đó, đến cả Lưu đại phu nói lời tạm biệt và rời đi lúc nào cũng không hay biết.
Đêm rất khuya, tuy Triển Chiêu đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người, nhưng dù sao cũng loay hoay cả nửa đêm rồi, không còn buồn ngủ nữa, chưa kể vừa chuyển tới nơi ở mới, lại thêm trong lòng có tâm sự, Đinh Nguyệt Hoa không sao ngủ được.


Nhưng cô cũng không dám trở mình qua lại, sợ làm ảnh hưởng tới Ám Hương đang ngủ bên cạnh, cô bèn rón rén đứng dậy, khoác thêm áo rồi ra ngoài sân cho khuây khỏa.
Chẳng biết giờ đã là canh mấy, chỉ thấy những ngôi sao trên trời đều đã yên giấc, duy mỗi vầng trăng non ở tít mãi đằng chân trời là còn nhìn xuống vạn vật dưới đất.

Cô dựa theo ánh trăng bước tới, làn gió đêm nhè nhẹ thổi, nỗi phiền muộn trong lòng cũng vơi đi đôi chút.

Song ánh trăng lờ mờ, cô không thể tìm được đường về phòng, đang loay hoay thì nghe ở trên đầu có ai đó cười nói: “Có chuyện gì sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh trăng chỉ thấy một người đang ngồi trên nóc nhà cúi người nhìn mình – là Triển Chiêu.

Có lẽ vì ánh trăng quá đỗi quạnh quẽ, Đinh Nguyệt Hoa bỗng dưng cảm thấy người ở trước mặt rất cô đơn.

Cô cười nói: “Ta không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một lát.” Rồi cũng nhảy lên nóc nhà.
Khắp thôn xóm đều đã ngủ say, dưới ánh trăng lại càng yên tĩnh lạ thường.

Đinh Nguyệt Hoa hít sâu một hơi, khí trời lành lạnh, thấu vào tận tâm can, cảm thấy cả người có sức sống hơn rất nhiều, cô cười nói: “Ta ở đây không làm phiền huynh chứ?”
Triển Chiêu lắc đầu, cười nói: “Ta cũng không ngủ được nên lên đây ngồi.”
Đinh Nguyệt Hoa tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Hai người im lặng hồi lâu, chỉ ngắm nhìn ánh trăng dịu dàng.

Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên vươn tay ra, ánh trăng phủ kín lòng bàn tay cô không chút keo kiệt, cô cười nói: “Thuở bé ta ngốc thật đấy, lúc nào cũng cho rằng chỉ cần ta đứng được ở nơi cao là có thể chạm tới mặt trăng, còn muốn bắt lấy ánh trăng, như vậy thì dù trong phòng có tối cỡ nào cũng không sợ nữa rồi! Tiếc là…” Cô nắm chặt tay lại, hai tay trống rỗng, chẳng bắt được gì.
Triển Chiêu cũng thở dài nhìn lên vầng trăng, đúng thế, mãi mãi không thể cầm nắm được ánh trăng.
Đinh Nguyệt Hoa chợt hạ giọng: “Thật ra huynh cũng đừng lo lắng quá, bệnh của Trung bá bá chúng ta vẫn có thể nghĩ thêm cách khác mà phải không?”
Triển Chiêu mỉm cười, nhưng có vẻ khá bất lực: “Ta biết.”
Đinh Nguyệt Hoa suy nghĩ một thoáng rồi cười nói: “Ta nhớ ở Giang Nam y thuật của Khương Nho Phúc đại phu là giỏi nhất, y với Nhị ca ta cũng có chút qua lại, hay là hai ngày nữa chúng ta đưa Trung bá bá đến đó thử xem sao?”
Triển Chiêu ngoái đầu nhìn lại cô: “Cảm ơn ý tốt của cô.

Ta nghĩ bây giờ Trung bá bá chỉ hy vọng ta có thể ở cạnh ông ấy, mấy năm nay ta thực sự quá bận rộn…”
“Huynh cũng không có cách nào mà, mấy năm nay huynh đi theo Bao đại nhân trừ gian diệt ác, Trung bá bá luôn tự hào về điều đó, trong lòng cũng rất vui nữa.”
“Nhưng mà, ta luôn thấy có lỗi với ông ấy, những năm qua ta vẫn nghĩ sẽ có một ngày nào đó mình có thể báo hiếu ông ấy, không ngờ…” Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, nỗi tiếc nuối này không ai bù đắp được.
Đinh Nguyệt Hoa cũng lặng thinh, cô ôm lấy đầu gối mình, chẳng nói lời nào, dường như cũng đang nghĩ đến những chuyện đau lòng đã trải qua.
Thật lâu sau, Triển Chiêu hít một hơi thật sâu, cười nói: “Thật ra ta vẫn luôn nghĩ mình chuẩn bị tâm lý xong hết rồi, cũng đã nhìn thấu sinh tử từ lâu, nhưng khi ngày đó đến thật rồi, ta vẫn thấy không nỡ tới vậy.”
“Ta hiểu.” Đinh Nguyệt Hoa cười.
Hai người lại im lặng thêm một lúc, Đinh Nguyệt Hoa từ từ đứng dậy: “Cũng không còn sớm nữa, huynh mau về nghỉ ngơi đi, không ngày mai phải chăm sóc Trung bá bá thế nào đây?”
Triển Chiêu cười: “Ta biết rồi, cô cũng về nghỉ ngơi đi, cần gì cứ nói với ta, không thì Tiểu Trụ cũng được.”
Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Ta hiểu rồi.”
Cô đang định rời đi thì lại nghe thấy Triển Chiêu cười nói: “Phòng của cô ở gian thứ hai bên phải khoảng sân đối diện, sau khi cô xuống dưới cứ đi theo con đường nhỏ kia là thấy.”
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt một chốc, sau đó thoải mái cười, cô quay đầu lại làm mặt hề với Triển Chiêu, cười nói: “Đúng là Ngự Miêu xảo quyệt, cả cái này cũng bị huynh nhìn ra.”
Triển Chiêu lắc đầu cười, chợt nhớ tới một chuyện: “Đinh cô nương, Triển mỗ có một chuyện muốn nhờ.”
Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên nhìn lại: “Chuyện gì?”
Triển Chiêu cúi đầu suy nghĩ một lát: “Chuyện từ hôn ta định hai ngày nữa mới nói với Trung bá bá, vậy nên xin cô…”
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu ngay: “Huynh yên tâm, ta sẽ không nói.”

“Cảm ơn cô!”
“Huynh đừng khách khí nữa, huynh đã trả Trạm Lư lại cho ta, nếu nói cảm ơn thì phải là ta nói mới đúng!” Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng cười nói: “Bây giờ huynh chỉ cần lo chăm sóc Trung bá bá là được rồi, đừng lo lắng những chuyện khác.”
“Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, Triển mỗ sẽ nhớ kỹ.”
Đinh Nguyệt Hoa nghiêng đầu thở dài: “Được thôi, Triển đại hiệp, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, ân tình của Triển đại hiệp, Đinh Nguyệt Hoa cũng nhớ kỹ.”
Cả hai người họ đều không nhịn được mà bật cười, Đinh Nguyệt Hoa vẫy tay: “Ta đi đây, sáng mai gặp, à không, lát nữa gặp!”
Nói xong cô nhẹ nhàng nhảy khỏi nóc nhà, đứng ở dưới sân vẫy tay với Triển Chiêu.
Triển Chiêu hiểu ý, cũng vẫy tay lại với cô, rồi nhìn theo bóng người cô mỗi lúc một xa.
Hắn lại ngồi xuống, ánh trăng vẫn thế, nhưng không biết từ khi nào đã dày đặc hơn.

Lúc bé hắn rất thích ngồi ở đây, chỗ này rất cao, hắn có thể thấy được rất xa, và bao giờ cũng muốn đến những nơi xa xa chẳng biết tên đó ngắm nhìn một lần.
Bây giờ hắn cuối cùng cũng đến được nơi xa rồi, thấy được phong cảnh ở nơi xa rồi, nhưng khi quay đầu lại, hắn phát hiện phong cảnh trước kia không tìm lại được nữa.

Con người phải chăng đều như vậy, trưởng thành nghĩa là không ngừng mất mát?
Hắn đang lặng lẽ suy ngẫm, bỗng nhiên nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa vừa thở d0c vừa nhảy lên mái nhà: “Triển Chiêu!” Cô có chút khẩn trương, hơi thở vẫn còn dồn dập, hình như đã chạy thẳng một mạch quay lại đây.
“Sao thế? Vẫn không tìm thấy cửa phòng ư?” Triển Chiêu hơi ngạc nhiên, tuy ánh trăng hơi mờ nhưng cũng không đến nỗi lạc đường mà nhỉ? Hắn đành đứng lên: “Thế để ta đưa cô về phòng nhé?”
Cuối cùng Đinh Nguyệt Hoa cũng đã thở chậm lại: “Không ấy… chúng ta cứ đính hôn trước đi!”
“Cái gì?” Triển Chiêu sững sờ.
Đinh Nguyệt Hoa chạy tới vài bước, nắm lấy cánh tay hắn: “Ý ta là không ấy chúng ta giả vờ đính hôn trước để Trung bá bá yên tâm, được không?” Cô sốt ruột nhìn Triển Chiêu, dưới ánh trăng, đôi mắt sáng long lanh của cô đầy ắp chân thành.
“Đinh cô nương?” Triển Chiêu nhất thời không biết phải nói gì.
Đinh Nguyệt Hoa không đợi hắn nói tiếp, cô giữ chặt cánh tay hắn, hạ giọng nói: “Huynh đồng ý mau đi, không ta hối hận bây giờ!”
(Hết chương 7).