Xanh Xanh Màu Áo Chàng

Chương 27




27, Sau khi tỉnh dậy

Đến sáng ngày hôm kia Đinh Nguyệt Hoa mới thật sự tỉnh lại. Cô mở mắt ra, thấy một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi bên cạnh giường bắt mạch cho mình. Cô ngờ ngạc, cất giọng hỏi: “Lão bà bà, bà là…”

Thấy cô tỉnh dậy, bà bà chẳng hề ngạc nhiên, chậm rãi thu tay về và cười nói: “Rất tốt, nghe giọng là biết khỏi rồi, thật không uổng phí ba ngày cực nhọc của ta!”

Đinh Nguyệt Hoa chớp chớp mắt, chuyện này là sao? Cô nhớ Triển Chiêu đã bảo dẫn cô đi trị thương rõ ràng, thế mà tỉnh dậy chẳng thấy hắn đâu. Cô bỗng cảm thấy vô cùng mất mát và tủi thân, tâm trạng không vui thấy rõ. Cô rất muốn hỏi lão bà bà này vài câu, nhưng không biết phải mở lời thế nào. Cô đã quen với việc có hắn ở bên cạnh, nếu mà hắn không có ở đây thật, liệu mình có thấy buồn hơn không?

Bà bà như thấy được hết những khúc mắc trong lòng cô mà vẫn lơ đi, bà đứng dậy: “Cô tự ngồi dậy được không?”

Đinh Nguyệt Hoa thử cử động, vết thương vẫn còn hơi đau nhưng đã cử động được rồi: “Dạ được!”

“Nếu như cử động được rồi thì tự ngồi dậy uống thuốc đi. Giờ tên đần kia đi nghỉ ngơi rồi, không có ai dỗ ngọt cô uống thuốc nữa đâu!”

Đinh Nguyệt Hoa hấp háy mắt, cô đã nắm được điểm quan trọng nhất: Tên đần? Đi nghỉ ngơi rồi? Vậy nghĩa là hắn có ở đây, vẫn luôn ở đây? Cô vội cựa mình muốn ngồi dậy. Bỗng nhiên có một cánh tay nhẹ nhàng đỡ cô: “Cẩn thận! Để ta!”

Đinh Nguyệt Hoa vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ ngẩng đầu lên, quả nhiên là hắn! Cô nắm tay hắn: “Triển Chiêu, huynh còn ở đây à!”

Triển Chiêu nhìn cô cười, sau đó nhẹ nhàng đỡ cô dậy, để cô tựa vào giường, đoạn bưng bát thuốc qua: “Uống thuốc trước đi.”  

Đinh Nguyệt Hoa còn chưa kịp đáp, đã nghe bà bà nói: “Cậu lo lắng đến độ không thể nghỉ ngơi một khắc nào hết à?”

Triển Chiêu không trả lời, chỉ cười nói: “Y thuật của bà đúng là cao siêu, quả nhiên sáng nay nàng ấy đã tỉnh.”

“Còn ở đó khua môi múa mép, mau cho con bé uống thuốc rồi đi ngâm thêm một lần nước thuốc nữa đi, vậy mới loại bỏ được hết chất độc.” Bà bà thấy hắn cố tình nói sang chuyện khác nên cũng không nhắc lại nữa, chỉ lạnh lùng sai bảo.

Triển Chiêu gật đầu: “Vâng.” Sau đó nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Ngoan uống hết thuốc đi.”

Đinh Nguyệt Hoa vẫn đang đắm chìm trong vui sướng Triển Chiêu còn ở đây, nhưng cũng ngoan ngoãn đón lấy bát thuốc. Lại bị thực tế phũ phàng tát cho một vố ngã cắm đầu – cái vị đắng chát kia xộc thẳng vào mũi: “Thuốc này ngửi thôi đã thấy đắng rồi!”

“Uống vào lại càng đắng hơn!” Bà bà nói: “Ba ngày nay tên đần này đã tốn rất nhiều công sức để cho cô uống thuốc đấy, cứ phải đút từng chút từng chút một. Bây giờ cô tỉnh lại rồi thì tự uống thuốc mau lên đi!”

Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt, liếc mắt nhìn lên Triển Chiêu: “Làm huynh lo lắng rồi”

Triển Chiêu lắc đầu: “Thuốc này thật sự rất đắng, nín thở uống ực một hơi sẽ đỡ hơn!”

Đinh Nguyệt Hoa đành nín thở uống thuốc. Triển Chiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó lại, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, vội vàng đi lấy nước cho cô súc miệng, chợt nghe cô la lên: “Ba ngày nay huynh cho ta uống thứ thuốc đắng như vậy đấy hả!”

Triển Chiêu lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng vậy, nàng ấy khỏe lại rồi!

Bà bà trừng mắt nhìn cô: “Không muốn uống thuốc à? Cô nghĩ cô có mấy cái mạng hả? Lần này nếu không có cậu ta chạy ngày chạy đêm đưa cô tới đây kịp thời, e là bây giờ cô đã đi qua cầu Nại Hà rồi!”

“Bà bà, bà đừng dọa nàng nữa mà!”

Đinh Nguyệt Hoa thè lưỡi với Triển Chiêu, cười nói: “Ơn cứu mạng của bà bà, Đinh Nguyệt Hoa ghi nhớ mãi trong lòng! Sau này Nguyệt Hoa hứa sẽ không phàn nàn nữa, nhất định sẽ ngoan ngoãn uống thuốc!”

Bà bà cười nói: “Cô nương này thông minh thật. Bảo sao lại có thể khuất phục được con ngựa hoang như cậu!” Câu này rõ là nói cho Triển Chiêu nghe.

Triển Chiêu cười trừ, không giải thích được gì. Lại nghe Đinh Nguyệt Hoa lẩm bẩm: “Người ta có phải ngựa hoang đâu!”

Bà bà giả vờ như không nghe thấy, sai bảo: “Tiểu tử, đi chuẩn bị nước nóng nhanh lên để con bé còn ngâm mình tiếp, nhất định phải loại bỏ hết chất độc còn lại!”

Triển Chiêu lập tức vào phòng bếp.

Lúc bấy giờ Đinh Nguyệt Hoa mới trông thấy chính giữa phòng đặt một cái thùng tắm, khoan đã, “tiếp”? “Ngâm mình”? Nói vậy tức là đã ngâm nhiều lần rồi sao?

Cô định thần lại, thấy bà bà đang bỏ dược liệu vào trong thùng, cô bèn bắt chuyện: “Mấy ngày nay con đều phải ngâm mình sao ạ?”

“Dĩ nhiên rồi, nếu không làm vậy, cô nghĩ chất độc trên người cô làm sao có thể giải hả?” 

Đinh Nguyệt Hoa có hơi thấp thỏm: “Cảm ơn bà bà, chắc chắn là bà đã đỡ con đi, đúng không ạ?”

Bà bà lườm cô: “Cô nặng như vậy, sao bà già như ta đây đỡ nổi?”

Đinh Nguyệt Hoa lập tức khựng lại, cô ngẫm nghĩ rồi hạ giọng nói: “Hóa ra con lại lợi hại như vậy, có thể tự đi luôn sao?”

Bà bà cười nói: “Cô bệnh chỉ còn lại nửa cái mạng, đến cả ngồi còn không vững, nên đương nhiên phải nhờ tên đần kia ẵm cô đi rồi!”

“Dạ?” Đinh Nguyệt Hoa rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Lại nghe bà bà cười nói: “Chẳng phải đằng nào cô cậu cũng là vợ chồng chưa cưới à? Chuyện sớm một ngày hay muộn một ngày có gì quan trọng, sợ cái gì?”

Đinh Nguyệt Hoa đang định giải thích, bỗng nghe giọng Triển Chiêu truyền tới: “Nước nóng đến rồi.”

Bà bà không để ý cô nữa, chỉ đạo Triển Chiêu đổ nước nóng vào thúng tắm, lại bỏ tiếp dược liệu vào trong, đoạn ngoái đầu nhìn Triển Chiêu: “Còn đờ ra đó làm gì, ẵm con bé vào nhanh lên!”

Mặt Đinh Nguyệt Hoa càng đỏ hơn trước: “Con… con tự đi được!” Cô liền gắng đứng dậy, từ từ đi tới trước thùng tắm.

Bà bà cười nói: “Đừng cố nữa, ngã vào thùng tắm là có chuyện đấy.”

Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu: “Con không sao, được mà.”

Bà bà bấy giờ mới xoay người rời đi, chỉ còn lại cô và Triển Chiêu nhìn nhau, cả hai đều có chút xấu hổ.

Nhưng im lặng thế này cũng không phải cách, Đinh Nguyệt Hoa ngẫm nghĩ một thoáng rồi cười nói: “Ta biết huynh phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được bà bà cứu ta, cảm ơn huynh!”

Triển Chiêu sửng sốt, lại nghe Đinh Nguyệt Hoa nói tiếp: “Chúng ta là bạn bè, ta hiểu huynh mà, vậy nên ta không để bụng chuyện huynh nói dối bà bà đâu, huynh yên tâm đi.” Cô ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cười: “Với cả, cứu người là quan trọng, huynh cũng đừng để chuyện này trong lòng!”

Triển Chiêu gật đầu, nhưng không hiểu sao trong mắt hắn lại có chút mất mát, cơ mà cũng chỉ là thoáng qua, hắn hạ giọng nói: “Bà bà chỉ chịu cứu người thân của ta, nên ta đành phải bảo cô và ta là vợ chồng chưa cưới.”

Đinh Nguyệt Hoa thở dài: “Ta biết ngay mà, huynh chắc chắn phải có nỗi khổ, chứ huynh có bao giờ nói lung tung đâu. Ta hiểu!”

Triển Chiêu gật đầu cười: “Vậy cô cũng đừng để lộ chuyện này, khéo bà bà lại nổi giận lên rồi đuổi hết chúng ta ra ngoài đấy!”

Đinh Nguyệt Hoa lập tức gật đầu, đưa tay bụm miệng mình: “Ta thề, ta tuyệt đối không nói ra. Huynh cũng phải tuân theo đấy!”

Triển Chiêu bất lực cười: “Được, ta cũng thề! Thôi đi ngâm thuốc mau lên, nước nguội bây giờ.” Hắn xoay người đi ra ngoài, bỗng ngoái đầu lại: “Cô nhớ cẩn thận, ta đứng ở ngay bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi ta!”

Đinh Nguyệt Hoa gật đầu nhìn hắn rời khỏi phòng, thấy hắn đã đóng cửa lại cô mới c ởi đồ ra, ngồi vào trong thùng tắm.

Nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh, nước thuốc tỏa ra hương thơm thoang thoảng, vết thương cũng đã không còn đau nữa. Đinh Nguyệt Hoa khoan khoái thở một hơi dài, ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ, bóng lưng của người ngoài cửa có thể thấy được rất rõ. Tự dưng cô thấy khá yên tâm.

Cô nhìn bóng lưng đó, bỗng có hơi ngây người. Rốt cuộc mình với hắn là quan hệ gì? Bản thân cô cũng không biết.

Đương nhiên cô biết Triển Chiêu là quân tử giữ lễ, hắn tuyệt đối sẽ không ăn nói lung tung, càng sẽ không thừa nước đục thả câu, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó ở đây. Tuy cái chuyện ấy nói ra rất xấu hổ, nhưng lại là cách để cứu mạng cô, chắc bản thân Triển Chiêu lúc đấy cũng xấu hổ lắm. Nếu mà bọn họ đã có hôn ước thật…

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ trong đầu mình: Đinh Nguyệt Hoa ơi là Đinh Nguyệt Hoa, ngươi đang nghĩ vớ vẩn gì vậy hả? Người ta là vì cứu mạng ngươi, ngươi lại bám lấy người ta như vậy là không được. Lúc đầu tất cả đã giao ước rõ chỉ là giả vờ đính hôn thôi! Cho nên, ngươi tuyệt đối không được nghĩ quá nhiều, cũng không được lấy chuyện này ra ràng buộc hắn!

Nghĩ đến đây cõi lòng Đinh Nguyệt Hoa lắng xuống lại, cô tựa vào thành thùng tắm. Người kia chỉ cho cô vẻn vẹn một cái bóng lưng, vừa vững như núi, lại vừa nhẹ tựa chim hồng. Đinh Nguyệt Hoa bất giác vươn tay ra, thật giống với ánh trăng sáng tỏ ấy, dường như gần trong gang tấc, nhưng lại không cách nào chạm vào.

(Hết chương 27)