Xanh Xanh Màu Áo Chàng

Chương 26




26, Giải độc

Đinh Nguyệt Hoa mê man mãi cuối cùng cũng có được một lúc tỉnh táo, cô mệt đến nỗi gần như không thể mở mắt ra, song vẫn cảm nhận được mình đang được ai đó che chở ở trong vòng tay, và hình như còn đang chạy rất nhanh trên đường. Cô mở hé mắt ra, quả nhiên, mình đang dựa vào lòng một người áo xanh. Cô tựa vào ngực người đó, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của người đó, tự dưng cô bình tĩnh lại, giá như cứ thế này mãi thì hay biết mấy, cô khẽ thở dài một tiếng. Người đó cúi đầu, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Nguyệt Hoa? Cô tỉnh rồi à?” Nhưng không có dừng lại, hình như vẫn đang lao về phía trước.

Đinh Nguyệt Hoa có hơi ngơ ngẩn, cô thì thào: “Triển Chiêu, chúng ta đang đi đâu?”

Triển Chiêu ôm cô chặt hơn, có lẽ làm vậy sẽ cho cô thêm chút hơi ấm từ trên cơ thể mình: “Ta đưa cô đi tìm người trị thương, cô nhắm mắt nghỉ thêm lát nữa đi.”

Đinh Nguyệt Hoa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi.

Cô ngủ gần như chỉ có một lát, nhưng lại giống như đã ngủ rất lâu, cuối cùng cô lại tỉnh lần nữa. Lần này có vẻ mình đang ở trong phòng, cô láng máng nghe tiếng ai đó nói: “Giữ con bé chặt vào, không được để con bé nhúc nhích!”

Ngay sau đó là một cơn đau nhức, cô không chịu nổi nữa, cảm thấy vừa buồn tủi vừa ấm ức, còn khóc ra thành tiếng: “Triển Chiêu, Triển Chiêu, huynh đang ở đâu?” Cô nghĩ mình phải đang khóc rất to, song thực tế chỉ là những tiếng rên vì đau đớn.

Triển Chiêu vội vàng tiến lên ôm chặt cô vào lòng, dỗ dành: “Không sao, không sao!” Sau đó ngẩng đầu xin: “Bà bà, bà có thể nhẹ tay hơn một chút không?”

Không ngờ lại nhận được một cái liếc mắt: “Muốn nhẹ hả? Được thôi, vậy đừng động vào miệng vết thương nữa, cứ để nó chết!”

“Bà bà!”

“Ô, tên đần nhà cậu cũng biết xót à?” Tuy ngoài miệng bà bà cứ nói thế nhưng tay đã làm nhẹ đi rất nhiều: “Một cô nương cành vàng lá ngọc như vậy sao lại bị thương thế này, chỗ này chắc chắn để lại sẹo rồi!”

Triển Chiêu nghe bà nói thế, dù trong lòng có hơi xót nhưng cũng hiểu được tính mạng Đinh Nguyệt Hoa không còn đáng lo nữa rồi, bấy giờ mới yên tâm. Chợt thấy bà bà chỉ rửa sạch miệng vết thương mà không băng lại: “Bà bà, không cần băng vết thương sao ạ?”

Bà bà xoay người rửa tay vào chậu nước: “Băng lại rồi cậu chờ hốt xác con bé luôn đi!”

Triển Chiêu sững sờ: “Bà bà?”

Bà bà lau tay: “Yên tâm, cậu đã ngàn dặm xa xôi đưa vợ của cậu tới chỗ ta, ta nhất định không để con bé chết như thế. Chỉ có điều, độc này thật sự quái lạ, xem ra chỉ có mỗi cách này giải được độc. Nước nóng ta kêu cậu đun xong chưa vậy?”

Triển Chiêu vội gật đầu: “Đun xong rồi.”

Bà bà đứng dậy đi ra ngoài, xoay đầu lại thì thấy Triển Chiêu vẫn ngồi yên trên giường ôm Đinh Nguyệt Hoa: “Ôm chưa đủ hả, mau qua đây phụ bà già này một tay.”

Triển Chiêu bấy giờ mới nhận ra, nhìn kỹ thì thấy Đinh Nguyệt Hoa đã ngủ lại, hắn nhanh chóng đỡ cô nằm xuống ngay ngắn rồi theo bà bà ra ngoài.

Bà bà đã chuẩn bị đủ dược liệu từ sớm, bà sai Triển Chiêu xắt nhỏ dược liệu ra, bỏ vào trong nồi nước nóng đun lên, sau khi sôi thì đổ một nửa vào thùng tắm, pha thêm nước lạnh vào. Bà bà thò tay vào thử, kế đó lại vốc nước lên ngửi: “Gần giống rồi. Cậu qua cởi y phục con bé, ôm con bé vào đây.”

Triển Chiêu hơi lúng túng: “Bà bà, cái này… cái này vẫn nên để bà làm chứ?”

Bà bà trừng mắt nhìn hắn: “Con bé nặng như vậy, ta già cả thế này làm sao nhấc nổi con bé?”

Thật ra Nguyệt Hoa đâu có nặng, Triển Chiêu rất muốn sửa câu của bà bà, nhưng vấn đề trước mắt là…

“Đừng có ở đó ngại ngùng nữa, không phải cậu bảo nó là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của cậu à? Xấu hổ cái gì? Trước sau gì cũng gả cho tên đần nhà cậu, thấy sớm hay thấy muộn có gì khác nhau?” Vừa nói xong bà bà chợt biến sắc: “Tên đần này, cậu sẽ không lừa bà già này đấy chứ?”

Triển Chiêu vội vàng thi lễ: “Triển Chiêu nào dám lừa dối bà bà, nhưng tụi…”

Bà bà không nhịn được cười một tiếng, ngắt lời hắn: “Biết mấy người muốn giữ lễ này, giữ lễ nọ rồi! Ta có kêu cậu kể hết đồ con bé sao? Cậu chỉ cần cởi áo ngoài của nó ra thôi, chừng nào ngâm xong thì có thể đến làm phiền bà già này qua thay đồ cho nó.”

Nói đến đoạn này, Triển Chiêu không dám chậm trễ nữa, lập tức đi tới trước giường Đinh Nguyệt Hoa, nói thầm trong lòng: “Đắc tội rồi!” Hắn cởi áo ngoài Đinh Nguyệt Hoa ra rồi cẩn thận ẵm cô đi, đặt cô vào trong thùng tắm.

Ban đầu hắn định đặt Đinh Nguyệt Hoa vào trong thùng tắm xong sẽ rời đi ngay, ai dè, Đinh Nguyệt Hoa hôn mê không thể nào ngồi vững được, hắn vừa mới buông tay, cô lập tức đổ người xuống theo thành thùng tắm, hắn không thể làm gì hơn ngoài việc đưa tay đỡ cô lại.

Bà bà cười nói: “Nếu cậu không muốn nó chết đuối thì ở đây đỡ nó đi.”

Đồ của Đinh Nguyệt Hoa đã ướt sũng, nổi lềnh bềnh trong nước, làn da trắng như tuyết lộ ra. Triển Chiêu không khỏi đỏ mặt, ngay lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nữa. Hắn vốn định xin bà bà thế chỗ cho hắn, nào ngờ chưa kịp mở miệng bà bà đã nói trước: “Cậu ở đây canh chừng cẩn thận, ta ra tiệm thuốc tìm mấy loại dược sắc cho con bé uống thêm, chứ nếu không, dù có giải được độc đi nữa, mai này con bé cũng mang cơ thể yếu ớt, không bước ra ngoài nổi.” Nói xong cũng chẳng ngoảnh đầu lại mà đi luôn.

Triển Chiêu chỉ đành đỡ Đinh Nguyệt Hoa, liếc mắt nhìn lại, thấy mái tóc dài của cô bị tuột xuống, hắn vội vàng đưa một tay ra vén tóc cô lên, lấy trâm cố định lại ở sau đầu. Tuy không đẹp nhưng chí ít đã không bị tuột ra rơi vào nước thuốc.

Từ đầu đến cuối Đinh Nguyệt Hoa chưa khi nào hoàn toàn tỉnh lại, chỉ dựa vào thành thùng tắm ngủ mê man, thế nhưng mà, có lẽ là vì vết thương quá đau, trong giấc ngủ cô vẫn không thể yên, cứ mãi nhíu chặt mày. Triển Chiêu thở dài, hạ giọng nói: “Cô phải mau khỏe lại, được không?”

Chợt thấy lông mi cô bỗng nhiên run rẩy, có vẻ cô rất đau, và đang cố gắng muốn tỉnh lại, Triển Chiêu lập tức gọi: “Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa, cô có nghe thấy không? Cô tỉnh lại mau đi! Tỉnh lại đi!”

Cuối cùng Đinh Nguyệt Hoa cũng chật vật mở mắt ra, nhưng không nhìn Triển Chiêu. Ánh mắt cô có hơi trống rỗng, thậm chí là mơ màng, cô hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, nhưng vẫn ở trong nước cựa mình giống như muốn di chuyển. Triển Chiêu sợ cô động vết thương, vội giữ chặt cô: “Nguyệt Hoa, đừng nhúc nhích!”

Nhưng Đinh Nguyệt Hoa không hề nghe thấy, cô lẩm bẩm được mấy câu rồi lại kiệt sức ngất đi. Vừa lúc ấy bà bà bước vào, thấy Triển Chiêu ngồi thất thần ở đó, bà cứ tưởng hắn đang lo, bèn cười nói: “Đừng lo, con bé chưa tỉnh táo hẳn đâu, mê sảng nói mấy câu thôi.”

Triển Chiêu thẫn thờ khẽ gật đầu, đương nhiên hắn biết Đinh Nguyệt Hoa vẫn đang hôn mê, bởi vì khi nãy cô chỉ nói: “Triển Chiêu, đợi ta, ta đến cứu huynh!” Chắc cô đã nghĩ đến đêm mưa hôm đó, cô mạo hiểm tính mạng lặn xuống nước chỉ vì cứu hắn.

Sau khi ngâm thêm hai lần nước ấm, bà bà cầm cổ tay Đinh Nguyệt Hoa, chẩn mạch một hồi lâu mới cười nói: “May thật, nó đơn giản hơn ta nghĩ nhiều, cậu ẵm con bé ra trước đi.”

Triển Chiêu cầm lấy một chiếc chăn sạch quấn quanh người Đinh Nguyệt Hoa, rồi ẵm cô ra khỏi thùng tắm. Bà bà tự đi lấy y phục mới thay cho cô, kế đó băng bó vết thương lại. Lúc này mới kêu Triển Chiêu đứng canh ở bên ngoài vào: “Tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mà đêm nay có thể sẽ bị sốt, cần phải có người ở lại trông nom.”

Triển Chiêu gật đầu: “Bà bà yên tâm, Triển Chiêu sẽ ở lại đây.”

Bà bà lắc đầu: “Cậu nghỉ ngơi một lát đi. Cậu nhìn sắc mặt cậu xem, chẳng khá hơn nó là bao, có phải cũng bị thương rồi không? Thế mà còn chạy cả ngày cả đêm, không ngừng, không ngủ như vậy, đúng là đồ đần!”

Triển Chiêu biết bà bà trước giờ ngoài mặt đáng ghét vậy thôi chứ rất tốt bụng, hắn cười nói: “Không sao đâu. Vất vả cho bà rồi, bà nghỉ ngơi sớm đi! Có chuyện gì Triển Chiêu sẽ gọi bà!”

Bà bà cười nói: “Không ngờ tên đần nhà cậu lại thương vợ như vậy đấy. Xem ra, có không cho cậu ở lại đây cậu cũng không yên lòng. Thôi được rồi, nhưng mà cậu phải nhớ, ta chỉ nợ cậu một ân huệ, và đã cứu con bé rồi, dù cậu có nằm xuống ở đây ta cũng không cứu đâu!”

“Triển Chiêu hiểu rồi, Triển Chiêu biết cơ thể mình thế nào, sẽ không có chuyện gì đâu!”

Bà bà gật đầu, đột nhiên chỉ vào cái khay trên bàn: “Cái bát màu đỏ là thuốc của con bé, đợi lát nữa nguội cậu hãy cho con bé uống. Còn cái bát màu trắng kia là bã thuốc ta sắc, đằng nào cũng chẳng có công dụng gì, nếu cậu không chê thì uống hết đi.”

Triển Chiêu hiểu ý, cười nói: “Triển Chiêu biết rồi.”

Bà bà đi nghỉ ngơi, Triển Chiêu thử thuốc thấy đã uống được rồi bèn đỡ Đinh Nguyệt Hoa dậy, cho cô uống thuốc. Song thuốc này có vị rất đắng, Đinh Nguyệt Hoa dù đang hôn mê vẫn chống cự không chịu uống, Triển Chiêu đành ôm cô vào lòng, đút cô uống từng chút một.

Đến khi đỡ cô nằm xuống ngay ngắn lại, bát thuốc của mình đã nguội ngắt, hắn cũng không màng, bưng lên uống cạn, tuy nguội nhưng hắn vẫn nhận ra được đây là bát thuốc đàng hoàng, hắn không khỏi lắc đầu cười.

Triển Chiêu bỏ bát xuống, đi tới bên cạnh giường Đinh Nguyệt Hoa, thấy cô vẫn đang ngủ mê man, trải qua tai nạn này sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại càng nhỏ hơn trước, hắn có chút đau lòng vuốt tóc cô: “Chờ cô khỏe rồi, ta sẽ dẫn cô cưỡi trên con ngựa chạy nhanh nhất đến những nơi Bạch Ngọc Đường từng nói. Ta còn muốn dẫn cô đến cả những nơi Bạch Ngọc Đường chưa từng đi qua, được không?”

(Hết chương 26)