Xanh Xanh Màu Áo Chàng

Chương 14: 14: Thoát Khỏi Cửa Chết





Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa càng sợ hãi hơn, lúc cô gấp rút chạy qua, thuyền đã chìm hết, chẳng biết Hoa Hồ Điệp đã đi đâu, xung quanh toàn là thi thể của đám người áo đen vây đánh họ, cô phải liều mình lặn xuống nước mới tìm thấy được hắn.

Nếu không phải kỹ năng bơi lội của cô là do chính tay Tứ gia Tưởng Bình đảo Hãm Không chỉ dạy thì sao có thể tìm thấy hắn?
Cô chẳng quan tâm bất cứ thứ gì, lập tức lao đến, cẩn thận kiểm tra mũi của Triển Chiêu, quả thật không còn thở nữa.

Cô vội áp sát vào ngực Triển Chiêu, nó vẫn còn chút hơi ấm, nhưng chỉ nghe được tiếng tim đập mỏng manh, đến độ gần như không thể nghe thấy, làm người ta cảm giác đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Cô hoảng loạn.

Triển Chiêu sắp chết, hắn sắp chết rồi! Là do sự hấp tấp của cô, đáng lẽ cô không nên đòi đuổi theo, hại mọi người bị Hoa Hồ Điệp bao vây.
Không, lúc này không thể hoảng, Đinh Nguyệt Hoa, ngươi phải bình tĩnh, ngươi phải cứu hắn! Cô nhéo mạnh cánh tay mình, đau nhức làm đầu óc cô tỉnh táo lại một chút: “Chu Tử Khôn, ngươi mau qua đây giúp ta! Đốt lửa lên trước!”
Đương nhiên Chu Tử Khôn biết bây giờ mà đốt lửa lên sẽ bại lộ vị trí, nhưng cứu người quan trọng, không thể cân nhắc được nhiều như vậy.

Y vội vàng thò tay vào ngực áo tìm hỏa chiết tử(1), cũng may có bọc thêm giấy dầu nên vẫn chưa bị ướt, rất nhanh đã cháy lên.
Rồi y nhanh chóng đến gần bọn họ, bấy giờ Đinh Nguyệt Hoa đã nâng Triển Chiêu ngồi dậy, còn cô một chân quỳ một chân khuỵ gối, để bụng Triển Chiêu dựa vào chân mình, không ngừng ra sức vỗ lưng hắn, hy vọng hắn có thể nôn nước ra!

Chu Tử Khôn cầm hỏa chiết tử lại gần nhìn, thấy miệng Triển Chiêu chỉ chảy ra một chút nước, mà Triển Chiêu thì vẫn không chút động đậy, Chu Tử Khôn lo lắng, nói: “Đinh cô nương, làm sao bây giờ, nước không ra!”
Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy cơ thể Triển Chiêu trở nên lạnh hơn, cô vội vàng đặt hắn nằm xuống lại, dưới ánh sáng le lói, hai mắt hắn nhắm nghiền, môi đã tím tái.

Lại sờ đến mạch cổ tay hắn, gần như đã không còn thấy được nữa.

Mạng sống của hắn đang mất dần trên tay cô, phải làm sao bây giờ?
“Triển Chiêu, huynh không thể chết! Huynh chết thì Trung bá bá phải làm thế nào? Ta phải làm thế nào! Huynh còn chưa viết thư từ hôn cho ta mà! Huynh không được chết!” Đinh Nguyệt Hoa quát lớn.
Cô có chút hoảng loạn nhìn xung quanh như muốn tìm cách cứu người, chợt cô nhớ trước đây Tưởng Tứ ca từng bảo với cô, người đuối nước có hơn phân nửa là sặc nước, chỉ cần tim còn đập, tìm cách hà hơi cho y có thể sẽ cứu được.
Cô cắn môi, hít sâu một hơi, rồi cúi xuống, áp lên miệng gần như không còn hơi ấm đó của hắn, từ từ thổi hơi vào.
Chu Tử Khôn nhìn mà sững sờ, cô nương này lại bạo gan đến vậy, ở ngay trước mặt mình hôn Triển Chiêu.

Y còn chưa kịp định thần, đã thấy Đinh Nguyệt Hoa thẳng người dậy, lại hít sâu một hơi rồi tiếp tục cúi xuống.
Y chỉ nghĩ Đinh Nguyệt Hoa đau đớn đến rối loạn tâm trí, y xót xa lòng, khuyên ngăn: “Đinh cô nương…”
Đinh Nguyệt Hoa đẩy y ra: “Tránh ra!” Rồi lại hít một hơi dài và cúi xuống.
Chu Tử Khôn không nói nữa, y cúi đầu nhìn hỏa chiết tử trong tay mình, ánh lửa mong manh, như thể sắp tắt, chẳng lẽ tính mạng của Triển Chiêu cũng sẽ giống như ngọn lửa này, sắp tắt đi hay sao? Chu Tử Khôn bỗng thấy cay khóe mắt, chừng như sắp khóc, nhưng rồi y nghe thấy Triển Chiêu vẫn luôn nằm bất động trên đất bỗng ho lên một tiếng!
Mặc dù tiếng rất nhỏ nhưng bọn họ lại nghe được rất rõ, cả hai đều vui mừng khôn xiết.

Đinh Nguyệt Hoa vội vàng nâng Triển Chiêu ngồi dậy, áp tay lên lưng hắn truyền công lực qua: “Triển Chiêu, Triển Chiêu, huynh nghe thấy không?” 
Lông mày Triển Chiêu hơi nhíu lại, Đinh Nguyệt Hoa mừng rỡ: “Triển Chiêu, huynh đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh huynh! Huynh thở từ từ, dù nghe thấy hay không huynh cũng phải thở!”
Chu Tử Khôn lập tức đưa tay ra kiểm tra, tuy rằng rất yếu nhưng đã hô hấp trở lại: “Đinh cô nương, cô nương cứu Triển đại nhân về rồi!”
Y mừng rỡ, chợt nghe lùm cây bên cạnh có tiếng động, y giật mình quát: “Ai?” Không biết y đã lấy can đảm ở đâu mà rút ngay Trạm Lư ra và lao tới.

Y biết mình chẳng chịu nổi một đòn, nhưng hiện không có lựa chọn, chỉ còn nước liều mạng thôi.
“Khách quan, là tôi là tôi!”
Chu Tử Khôn nhìn kỹ lại, đúng là tên chèo thuyền sợ chết bỏ chạy kia, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.


Quay đầu lại nhìn, Đinh Nguyệt Hoa đang đặt hết tâm trí vào Triển Chiêu, không hề chú ý tới bọn họ.
Người chèo thuyền thì thầm hỏi: “Sao rồi?”
Chu Tử Khôn thở dài: “Cuối cùng cũng sống lại rồi!”
Quả nhiên, Triển Chiêu lại ho thêm vài tiếng nữa, hơi thở càng thông suốt hơn, Đinh Nguyệt Hoa gọi: “Triển Chiêu, huynh mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
Hai mắt đang nhắm nghiền của hắn cuối cùng cũng hé ra, hắn nhìn Đinh Nguyệt Hoa, như thể muốn nói gì, song hắn mới vừa tỉnh lại vẫn còn rất yếu, chỉ có thể nhếch khóe môi cười.
Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất trên đời này, cô cũng không quan tâm quá nhiều, ôm chầm lấy hắn: “Cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!” Bấy giờ cô mới nhớ ra lúc nãy mình đã quên khóc, mà một khi nhớ rồi thì không thể kiềm chế, cô ôm hắn, khóc nức nở: “Huynh… làm ta sợ chết khiếp… huynh mà chết… ta biết ăn nói thế nào với Trung bá bá…” Cô nghẹn ngào, nói liên miên không ngừng, chẳng rõ là đang nói gì nữa.
Triển Chiêu bỗng dưng lại ho thêm vài cái, thều thào bên tai cô song vẫn rất rõ: “Ta xin lỗi!”
Lúc này Đinh Nguyệt Hoa mới khống chế được cảm xúc của mình, cô nhanh chóng đỡ hắn nằm xuống, tuy sắc mặt của hắn tái nhợt nhưng hô hấp đã hồi phục.

Cô cẩn thận kiểm tra mạch của hắn, lại thấy nó rất loạn: “Huynh bị thương ư? Bị thương ở đâu?”
Triển Chiêu khẽ cau mày: “Không sao, chỉ bị chưởng một chưởng vào ngực thôi!”
Đinh Nguyệt Hoa lo lắng, nhưng cũng không thể kiểm tra vết thương của hắn dưới tình trạng này.

Cô ngẩng đầu lên, bấy giờ mới chú ý thấy Chu Tử Khôn và người chèo thuyền đang đứng ở một bên nhìn cô.
Cô đứng dậy chạy qua: “Hắn bị thương rồi, chúng ta phải mau tìm một chỗ trú, ta cần kiểm tra xem hắn bị thương ở đâu.”
Người chèo thuyền nói ngay: “Cô nương, tôi biết có một sơn miếu ở phía trước, chúng ta mau dìu ngài ấy tới đó đi!”

Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, xoay người bước trở về, chợt cô nhớ đến một chuyện, hơi xoay người lại, suýt nữa là đụng phải Chu Tử Khôn đang theo sát phía sau cô.

Chỉ thấy cô giật Trạm Lư trong tay Chu Tử Khôn lại, nói nhỏ nhưng rất rõ: “Chuyện lúc nãy ta cứu hắn, nếu các ngươi dám hó hé lời nào thì đừng trách ta trở mặt vô tình đấy!”
Trong lòng Chu Tử Khôn vốn vẫn luôn lo lắng không yên, bây giờ lại bị cô đe dọa khiến y dở khóc dở cười, đương nhiên y biết thứ cô lo là gì, nhưng trước giờ y vẫn ôm ý định muốn chết, “uy hiếp” thế này liệu… Cơ mà tâm tư của tiểu cô nương y nào dám đoán, y lập tức nghiêm túc nói: “Cô nương yên tâm, Chu Tử Khôn tuyệt đối sẽ giữ kín bí mật này!”
Cô lại trừng mắt nhìn người chèo thuyền.

Người chèo thuyền cũng rất nhanh trí: “Tôi không biết gì cả, khi tôi đến, vị quan nhân này đã tỉnh lại rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa khi này mới hài lòng gật đầu: “Chúng ta mau dìu hắn đến đó!”
(Hết chương 14)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1) Hỏa chiết tử: Dụng cụ thắp lửa mà người xưa mang bên mình.

Chỉ cần mở nắp ra, thổi nhẹ là có lửa..