Tất nhiên Lạc Trạm sẽ không sử dụng tờ giấy mà Lam Đinh đưa cho anh.
Chuông tan học vang lên, cuối cùng Lạc Trạm đã giải xong bài toán, anh ném viên phấn vào khay trên bảng đen, đôi tay vỗ nhẹ để bụi phấn rơi xuống, đuôi mắt lười biếng nhìn thầy Tần: "Đúng không ạ?"
Mặt thầy Tần tối sầm, cười ha hả nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên bảng, gật đầu rồi nhìn về phía dưới phòng học: "Bạn nào trực nhật hôm nay đừng vội lau bảng, tiết học này kết thúc tại đây đi. Tự học buổi tối các em ôn bài, viết thêm hai phương pháp chứng minh này vào vở, nếu không hiểu hãy đến hỏi thầy. Tan học."
"Vâng ạ. Tạm biệt thầy!"
Các học sinh kéo dài âm điệu. Tay Lạc Trạm bỏ vào túi quần đồng phục, uể oải bước từng bước xuống chỗ ngoài.
Khi bước đến bàn thứ hai từ dưới đếm lên, anh lấy tờ giấy được gấp thành hình vuông nhỏ trong túi ra, tờ giấy chuyển động quanh các ngón tay, sau đó được đặt lên bàn.
"Tôi ghét người gian dối." Lạc Trạm rũ mắt, đối mặt nhìn cô gái, từ từ nhíu mày: "Lạt mềm buộc chặt với tôi cũng vô dụng thôi, dùng lạt mềm buộc rồi còn lấy lòng thì càng vô dụng."
"...?"
Làm Đinh vội chặn tờ giấy đang trượt dọc theo mặt bàn, khi cô ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn hình ảnh bóng lưng của Lạc Trạm.
Cô ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất bên ngoài cửa lớp. Hai giây sau, cô cẩn thận mở tờ giấy ra rồi kẹp vào sổ tay.
Sau đó, Lam Đinh lấy ra một quyển nhật ký từ trong ba lô của mình, lật đến trang đang viết.
Nửa trên của trang giấy viết những dòng chữ rất đẹp: "Cuối cùng tôi đã gặp được Lạc Lạc! Nghĩ đến việc này tôi rất vui, vui đến mức không thể ngủ được, nhưng lúc này đã hai giờ sáng..."
"Matthew nói Lạc Trạm có thành tích học tập rất tốt, mình không thể kém hơn anh ấy quá nhiều, học ở lớp mới nhất định phải nghiêm túc nghe giảng, nhanh chóng theo kịp tiến độ, ban ngày đi học không được nói chuyện với anh ấy, phải quyết tâm học thật giỏi..."
Nhìn những dòng chữ vừa viết đêm qua, Lam Đinh thở dài rồi gục người xuống.
Cô nằm trên tay của mình, chán nản viết vài dòng chữ mới.
"Matthew nói rất đúng, bảy năm qua thật sự sẽ có rất nhiều thay đổi. Ví dụ như mình đã cao thêm 30cm và Lạc Lạc bây giờ rất khó gần."
"Cũng có nhiều điều giống nhau. Ví dụ như Lạc Lạc vẫn rất đẹp trai, hơn nữa là, ừ, ừm... mình vẫn rất thích Lạc Lạc."
"..."
"Nhưng nếu anh ấy không thích "Lam Đinh", nên làm sao bây giờ."
Để bút xuống, Lam Đinh vẫn như cũ nằm gục ở bàn, mặt mày buồn bã.
Buồn thì buồn, nhưng sự chú ý của cô đã trôi xa ra bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời, mây trắng, ánh hoàng hôn và cả những chú chim đang bay về tổ...
Làn gió mát ngày hè thổi vào ô cửa sổ, không biết từ lúc nào cô gái nhỏ nghiêng mình, gối đầu lên cánh tay ngủ thiếp đi.
***
Trước giờ tự học buổi tối là lúc phòng học ồn ào nhất.
Những học sinh đã ăn tối ở căn-tin trong trường học lần lượt quay lại phòng học, lớn giọng la hét om sòm, đùa giỡn tán loạn làm cho nhiệt độ lớp học tăng lên.
Trước cửa lớp 11-1, có ba đến năm nam sinh đi đến.
"Không phải đã thay đầu bếp mới sao, không hiểu sao thức ăn căn-tin trường mình vẫn khó ăn như vậy." Tiền Thân Hào mặt đen sì: "Những đầu bếp này đang nấu ăn hay là nuôi lợn?"
"Haizz, đây là căn-tin của trường học. A Hào, cậu còn trông chờ họ có thể nấu ăn ngon giống đầu bếp ở nhà cậu sao?"
"Tớ không ngốc, ai thèm so sánh với bọn họ chứ. Nhưng họ nấu món nào cũng thật sự khó nuốt trôi, đúng không? Tớ không tin chỉ một mình tớ nghĩ như vậy."
"..."
Tiền Thân Hào quay đầu nhìn thấy mình không được ủng hộ, không từ bỏ ý định mà quay sang hỏi Lạc Trạm: "Anh Trạm, chẳng lẽ anh không cảm thấy đồ ăn ở căn-tin khó ăn... Anh Trạm, anh nhìn cái gì mà mê mẩn vậy?"
Tiền Thân Hào nhìn theo ánh mắt Lạc Trạm, nhìn thẳng đến hai hàng ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ trong góc phòng học, một cô gái nhỏ đang nằm sấp trên bàn.
Tiền Thân Hào sửng sốt, vô thức theo bản năng nhìn Lạc Trạm.
"Không nhìn gì cả." Lạc Trạm thu lại ánh mắt, vẫn là gương mặt tuấn tú không cảm xúc, rũ mắt xuống.
Tiền Thân Hào mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không bình thường, chưa kịp phân tích, đã bị một nam sinh nhảy lên ôm vai: "A Hào, bạn nữ xinh đẹp nhất lớp đã nằm trong tay cậu. Thế nào, qua nửa ngày rồi, có tiến triển được gì không? "
"Thì, thì như thế đấy, tạm ổn."
Tiền Thân Hào chột dạ hùa theo.
Anh không thể không cảm thấy xấu hổ khi cô gái nhỏ học hành siêng năng cả ngày, chăm chú nghe giảng và trong giờ ra chơi vẫn ghi chép bài, là một người rất ham học hỏi, không thèm đưa mắt nhìn anh dù chỉ một lần.
"Tạm ổn? Không sao vẫn còn có hy vọng đó. Sao không dẫn bạn học mới đến cho bọn mình làm quen chút nhỉ?"
"Thôi đi, cậu ấy cần chút không gian để nghỉ ngơi."
"Này, không phải cô ấy lúc nào cũng nghỉ ngơi đấy chứ? Khi nào xong hết việc, cậu vẫn có thể giới thiệu cô ấy để bọn này làm quen, như vậy là được rồi."
"..."
Mấy học sinh nam phấn khởi, cười đùa vui vẻ trở về phòng học đi vào giữa hai dãy ghế trống.
Như thường lệ, Lạc Trạm sẽ ngủ tiết tự học buổi tối đầu tiên. Nhưng hôm nay, bên cạnh chỗ ngồi có một cô gái đang ngủ say, anh chần chừ, cuối cùng vẫn không ngồi xuống ghế mà tiện tay cầm theo cuốn sách và đi vòng giữa hai hàng ghế.
Tiền Thân Hào và mấy người ngồi giữa lối đi cười đùa, Lạc Trạm ngồi bên cạnh bọn họ, hướng mắt về bàn thứ hai từ dưới đếm lên, rũ mắt đọc sách.
Mới đầu, Lạc Trạm xem đến nhập thần. Cho đến khi trang giấy khẽ lật, ý thức của anh thoát ra mới quay về, trùng hợp nghe thấy tiếng cười đùa của nhóm nam sinh bên cạnh.
Là cái loại ngoe nguẩy rục rịch muốn động ở giai đoạn tuổi dậy thì, một số nam sinh đang mơ hồ nói đến những chủ đề liên quan đến người khác giới, nên họ mới cười đen tối như vậy.
"Quả nhiên mặt trắng thì toàn thân đều trắng nhé."
"Lần đầu tiên tôi thấy áo sơ mi ngắn của nữ sinh trường mình có lợi như thế này đấy, haha."
"Được mặc trên người bạn học xinh đẹp nên mới tốt, cô nàng béo ngồi trước mặt tôi lúc nào cũng nằm sấp xuống bàn, làm lộ vòng eo, chậc chậc, cay mắt cay mắt..."
Lạc Trạm ngừng lật sách, nâng sách lên.
Bởi vì phải đóng thùng nên áo đồng phục của nữ sinh có kiểu dáng hơi ngắn, nếu tì vào bàn học khi ngủ sẽ bị bung ra ngoài.
Ví dụ như lúc này.
Thoáng nhìn thấy phần eo phía sau lưng của cô gái lộ ra nước da màu trắng, Lạc Trạm cau mày.
Anh rất chính trực, chuẩn bị bắt mấy nam sinh kia bớt phóng túng lại, ánh mắt đột nhiên cứng đờ.
Một hai giây sau, Lạc Trạm cứng đờ nhìn xuống phần lộ ra của cô gái.
Trên phần eo trắng nõn bị lộ ra của Lam Đinh có một dấu vết hình nhỏ mờ nhạt như cánh hoa.
Đó là một cái bớt.
Khi còn nhỏ, trên eo Đường Nhiễm có một cái bớt và anh rất quen thuộc với cái bớt hình cánh hoa đó.
Hết chương 4.