Xâm Lấn - Cung Tâm Văn

Chương 39




Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Xin miếng còm tiếp lửa mấy bà ơi~ Lẹ đón con cá bự quay lại nào~

_________________

Lâm Uyển được đám Thẩm Phi đưa về đồn biên phòng Đông Tân. Ở đó cô được chào đón nhiệt liệt như mặt trăng được mọi vì sao vây quanh.

Đông Tân không có buồng điều trị, không phải đồn biên phòng nào cũng có thiết bị y tế công nghệ cao như vậy.

Chim Nhỏ tay hãy còn băng bó mà vẫn chạy một mạch xuống cầu thang, dùng bên tay lành lặn ôm chặt lấy Lâm Uyển.

- Uyển Uyển.

Chim Nhỏ vùi đầu vào vai Lâm Uyển. Lâm Uyển vỗ vỗ lưng cô ta, nhưng cô ta chẳng động cựa gì.

- Chị cứ tưởng chị cũng bỏ em lại đó rồi.

Giọng bé như muỗi kêu.

Từ hồi Chim Nhỏ còn bé xíu, mẹ và tất cả họ hàng lẫn bạn bè của cô ta đều mắc kẹt trong khu ô nhiễm kia.

Đây là một cái dằm vĩnh viễn tồn tại trong tim Chim Nhỏ.

Thấy cô ta cứ ôm rịt Lâm Uyển mãi, Thẩm Phi bèn ho lớn một tiếng nhắc Chim Nhỏ giữ ý, dù sao cô ta cũng là lính gác còn người ta là hướng đạo, thậm chí là hướng đạo của Tháp Trắng nữa.

Lâm Uyển đành phải hỏi:

- Chẳng phải em đã bình an trở về rồi sao?

Đến khi Chim Nhỏ chịu buông ra, Lâm Uyển phát hiện vai áo mình đã ướt một mảng.

Mảng nước nhỏ chẳng gây đau ngứa vốn không đáng nhắc đến, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Lâm Uyển thấy vai mình nặng trình trịch.

Đi được vài bước, cô cúi đầu nhìn xuống vai mình, đoạn đi thêm vài bước, lại nhìn lần nữa.

Nếu mình thực sự chết trong đó thì chắc chị ấy còn khóc thê thảm hơn nhỉ?

Lỡ mình chết thì chắc trên đời vẫn có người thấy đau buồn và khóc thương mình, có khi không chỉ một người mà đến vài người cũng nên.

Nghĩ tới cảnh tượng đó, chẳng hiểu sao Lâm Uyển tự dưng thấy vui lạ, và khóe môi nhỏ vô thức nhoẻn lên.

Thấy Lâm Uyển vui vẻ, không trưng bản mặt lạnh lùng như trước nữa, Thẩm Phi bèn mời cô đến nhà anh ăn tối.

- Cũng không thịnh soạn gì đâu, ngay cả bữa tiệc gia đình cũng không tính, chẳng qua mọi người tụ tập ăn bữa cơm với nhau thôi, bọn này hay đến chơi nhà anh luôn ấy mà.

Tuy Thẩm Phi là đồn trưởng đồn biên phòng Đông Tân, nhưng nhà anh ta chẳng rộng rãi gì cho cam, chỉ cần vài lính gác đô con chen chúc trong phòng khách là chẳng còn chỗ để xoay người nữa, đến phòng bếp nhà Lâm Uyển còn to hơn gian phòng khách này nhiều.

Nhưng Lâm Uyển lại thấy chen chúc kiểu này cũng vui, hình như còn thoải mái hơn ở trong căn nhà trống trải của mình.

Cô được xếp cho ngồi chỗ thoải mái nhất, trên chiếc ghế sô pha đơn lót nệm êm ái, đắp chiếc chăn nhỏ lên đùi, và được dúi vào tay một tách trà trái cây nóng hầm hập.

Reichert tóc vàng còn bày một bình hoa nhỏ trước mặt cô, bên trong cắm mấy bông anh thảo mới được cắt khỏi cành.

Lâm Uyển ngồi lọt thỏm trên ghế sô pha, bàn tay xinh xẻo trắng như tuyết cầm chiếc ly sứ nóng hôi hổi, nửa khuôn mặt khuất sau những cánh hoa anh thảo màu tím nhạt trông như mặt trăng khuất sau đám mây.

Nhưng Lâm Uyển là mặt trăng chính hiệu chứ gì nữa! Rõ ràng là một hướng đạo cao quý đến từ Tháp Trắng mà chẳng hề làm cao chút nào, ngược lại còn năm lần bảy lượt liều chết cứu sống anh em bọn họ nên ai ai cũng vui lòng săn sóc cô như mặt trăng.

- Chị chính là hướng đạo đến từ Tháp Trắng ạ?

Một cô bé tầm 4 – 5 tuổi núp sau chân Reichert, ló đầu ra hỏi.

Nó nhìn Lâm Uyển bằng cặp mắt tròn xoe thoáng vẻ sợ sệt.

Cô bé kia mặc chiếc váy được giặt sạch tinh tươm, đeo chiếc yếm viền ren trắng, thắt hai bím tóc đen nhánh, trên đầu kẹp chiếc kẹp tóc nho nhỏ, đang ôm một con búp bê được làm từ vải vụn, vừa nhìn đã biết là một đứa bé được bố mẹ yêu thương dẫu hoàn cảnh gia đình không khấm khá gì.

Lâm Uyển không ưa mấy đứa con nít sống hạnh phúc kiểu đó nên phớt lờ nó.

Cô bé kia đi tới, chìa một trong hai que kẹo mút hình con thỏ đang cầm trong tay ra mời mọc:

- Chị có muốn ăn kẹo mút không ạ? Kẹo này do mẹ em tự làm đấy.

Nó thoáng thấp thỏm vì biết hầu hết “người lớn” đều không thích ăn kẹo, các anh chị lính gác tới nhà chơi chưa bao giờ thực sự ăn kẹo của nó cả.

Không ngờ sau khi chị hướng đạo trông có vẻ lạnh lùng này nhìn chằm chằm que kẹo hình thỏ vàng kia một lúc lại há miệng ngậm que kẹo kia thật.

Cô bé lập tức thả lỏng khi thấy Lâm Uyển chịu nhận kẹo mình cho.

- Em là Tròn ạ.

Cô bé đến gần Lâm Uyển hỏi:

- Kẹo có ngon không chị? Em với mẹ nấu bằng mạch nha rồi thêm hoa quế vào đấy.

Lâm Uyển liếm viên kẹo trong miệng, vị kẹo mạch nha nồng nàn hương hoa quế thơm lừng siêu ngon.

Thế là hai cô nhóc một lớn một nhỏ thân nhau ngay. Bé Tròn bê hũ đồ ăn vặt của mình tới chia cho Lâm Uyển.

Cái này là bánh quy mật ong, cái kia là kẹo cao su tím, khiến Lâm Uyển ăn phồng cả má.

- Bình thường mẹ em không cho em ăn vô tội vạ thế đâu.

Bé Tròn mừng rơn kể:

- Vì hôm nay chị đến chơi nên em mới được hưởng xái đó, mẹ dặn thấy chị thích ăn gì thì cứ mang hết ra.

Bé Tròn bám dính lấy Lâm Uyển, kể cho cô nghe bao nhiêu là chuyện.

Hồi trước mọi người ngóng chị đến mãi.

Sau đó bố em sợ chị không tới nên đã thao thức mấy đêm liền.

Cái hôm chị chữa khỏi cho anh Reichert, bố em về nhà vui đến mức len lén khóc thầm.

Con búp bê này mẹ em mới làm, trông cũng xinh phết.

...

Lúc ăn cơm, mọi người thi nhau gắp đồ ăn cho Lâm Uyển khiến đồ ăn trong chén cô chất thành núi, suýt thì đụng cả mũi.

Thẩm Phi gõ bàn mắng:

- Tụi bây tém tém lại coi, sao chút lịch sự tối thiểu cũng không biết vậy hả? Bây gắp kiểu đó thì hướng đạo Lâm biết ăn kiểu gì?

Nói xong, anh ta tính đổi cái chén mới cho Lâm Uyển nhưng cô lanh lẹ giơ tay ra chắn trước cái chén để bảo vệ đống đồ ăn của mình.

Đùa gì vậy trời? Núi đồ ăn trong chén cô toàn là mấy món ngon nhất mâm, đừng hòng ai lấy được của cô.

Đám lính gác hễ ăn cơm là phải nốc rượu. Rượu họ uống là rượu gạo do nhà Thẩm Phi tự ủ, có vị thơm ngọt và ngấm chậm.

Lâm Uyển cũng đòi uống.

Reichert bèn rót cho cô một ly nhỏ và dặn:

- Em nhấp môi tí là được rồi.

Anh ta sợ cô hướng đạo Tháp Trắng không quen uống rượu mạnh nơi này.

“Má ơi!”

“Á!”

“Ngon nha!”

“Tao nếm với!”

Cả đám xúc tu xồ ra.

Hổ Kềnh đứng dậy, nâng ly mời Lâm Uyển: 

- Hướng đạo Lâm, anh không biết nói gì, đành nhờ ly rượu nói thay vậy.

Lâm Uyển bèn uống một ly với cậu ta.

Khi Chim Nhỏ nâng ly mời, cô cũng uống cạn một cách vui vẻ.

- Rượu này ngấm chậm lắm, chưa chắc hướng đạo Lâm đã chịu được, mọi người mời em ấy ít thôi.

Đồn phó Reichert giữ bình rượu không chịu rót nữa, khuyên Lâm Uyển:

- Em đừng uống nữa.

- Cho em uống thêm xíu đi mà.

Lâm Uyển nài.

Đêm dần về khuya, nguyên bàn lính gác gồm Hổ Kềnh vạm vỡ, Reichert tóc vàng và Chim Nhỏ tháo vát đều gục sạch, chỉ còn mỗi Lâm Uyển cầm ly rượu ngồi đó với cặp mắt sáng trưng.

Làn da bọn xúc tu bóng mỡ bóng màng, đứa nào đứa nấy đều phởn phơ bò loạn dưới gầm bàn, có đứa còn tìm thấy một bình rượu bèn cạy nắp rồi ngâm cả người vào đó.

...

Sau khi khách khứa về hết, lúc phụ vợ dọn dẹp, Thẩm Phi mới hỏi:

- Em thấy hướng đạo Lâm thế nào?

- Quả thật khác hẳn hướng đạo trong tưởng tượng của em.

Vợ Thẩm Phi đứng bên bồn rửa chén, mỉm cười đáp:

- Con bé vừa xinh xắn vừa tốt bụng, bản tính lại ngây thơ chất phác, đúng là một cô gái tốt hiếm có.

Rồi chị sực nhớ đến vài tin đồn hóng được từ nhà ngoại về hướng đạo này, bèn thở dài cảm thán:

- Không ngờ một cô gái tốt như vậy còn bị người ta hắt hủi. Em mong con bé ở luôn chỗ mình luôn cho rồi, đừng về chốn kinh đô ăn thịt người kia nữa.

- Ai mà chẳng mong vậy.

Thẩm Phi lẩm bẩm.

Tại đồn biên phòng Đông Tân, Lâm Uyển thoải mái như cá gặp nước, sống vui quên trời đất.

Chim Nhỏ thường xuyên đưa cô bay lượn khắp nơi, có khi bọn họ phóng xuống vực thẳm hay phi lên vách cao chỉ để hái một bông hoa.

Thỉnh thoảng bé Mục sẽ rủ cô lặn xuống biển nghịch cá, hai người chia sẻ thị giác với nhau và trở về nhà với những viên ngọc trai xinh đẹp.

Hổ Kềnh lần nào đi tuần tra khu vực xung quanh cũng mang đồ ăn ngon về cho Lâm Uyển. Có hôm cậu ta mang về một cái hũ, cô mở ra xem thì thấy đó là mật ong rừng màu hổ phách ngọt điếng người.

Sau khi khai thông tinh thần cho toàn bộ lính gác ở đây, Lâm Uyển tự thấy kỹ năng khai thông tinh thần của mình đã tiến bộ hơn trước nhiều.

Lúc cô dọn dẹp thế giới tinh thần cho lính gác, những cảm xúc tiêu cực bám lì nhiều năm bị quét sạch trơn như gió thu cuốn sạch lá vàng, lần nào cũng kết thúc việc chữa trị một cách nhanh gọn lẹ.

Reichert đang tính vào phòng khai thông thì đụng Hổ Kềnh đi ra, bèn hỏi cậu ta:


- Thấy sao? Hướng đạo Lâm chữa ngon sao?

- Ông anh làm ơn đỡ em với!

Hổ Kềnh vịn một tay vào vai Reichert, vùi đầu vào mớ tóc vàng của đồn phó than:

- Chân em nhũn hết ra rồi nè.

Lúc đám lính gác huấn luyện, Lâm Uyển ló đầu ra ngoài cửa sổ trạm xá ngắm họ.

Reichert thấy vậy bèn lên hỏi cô:

- Em có muốn học cách xài dao không?

Trong tay Reichert là một con dao găm xinh đẹp, anh ta xoay tay biểu diễn màn múa dao thoăn thoắt.

- Bộ anh tính dạy em hả?

Lâm Uyển tròn mắt hỏi.

Lúc ở Học viện hướng đạo, cô từng biến thành trò cười cho cả lớp khi đăng ký học lớp kỹ thuật cận chiến bằng dao.

- Cậu buồn cười ghê.

- Đó là chương trình học của lính gác mà.

- Hướng đạo học xài dao làm gì?

- Nếu học cách dùng dao để nấu nướng thì còn đáng cân nhắc.

Nhưng ở Đông Tân không có ai nói mấy câu kiểu đó.

Reichert đặt cán dao vào lòng bàn tay Lâm Uyển, dạy cô cách cầm dao.

- Anh nghĩ là em sẽ học được.

Người lính gác có mái tóc dài vàng óng cúi đầu dạy cô khiến bím đỏ xoà xuống.

- Chỉ cần em muốn học, anh sẽ dạy em mọi thứ anh biết.

Nói xong, Reichert đứng thế trung bình tấn, ép sống dao sát người, mặt đanh lại nói:

- Chúng ta cứ bắt đầu từ căn bản trước, nhưng em phải chăm chỉ luyện tập mỗi ngày mới được.

Lâm Uyển vụng về cầm dao và bắt chước anh ta hạ trọng tâm cơ thể xuống.

Tuy lính gác luôn dốc toàn lực bảo vệ hướng đạo, nhưng Reichert cho rằng dù họ cố gắng bảo vệ Lâm Uyển tốt cỡ nào cũng thua việc giúp cô nắm vững kỹ năng tự vệ, dù không thể trở nên mạnh mẽ như lính gác thì vẫn tốt hơn phải dựa dẫm hoàn toàn vào người khác.

Đây là sự dịu dàng chỉ riêng lính gác mới có, là sự báo đáp chân thành nhất từ những người quen sống giữa lằn ranh sinh tử, biết vực thẳm chân chính ra sao như bọn họ.

Roy của tổ nghiên cứu đặc biệt đã gọi điện hối thúc không biết bao nhiêu lần.

- Cô đi chơi lâu lắm rồi đó, rốt cuộc tính bao giờ về hả? Có ai được cử đi công tác rồi trốn biệt luôn như cô không? Tôi hết bao che cho cô nổi rồi.

Lâm Uyển lầm bầm: 

- Một hai bữa nữa.

Hễ phải vào khu ô nhiễm, mọi người đều khoái rủ Lâm Uyển theo.

- Em có đi không? Khu ô nhiễm 103 sắp tới ban ngày rồi, bọn chị tính vào đó một chuyến.

Chim Nhỏ ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Uyển hỏi.

Thế là một đám lính gác to cao vạm vỡ đi chung với một hướng đạo gầy yếu xinh xẻo.

Lúc đứng chờ ngoài cổng vào khu ô nhiễm, họ gặp lính gác đến từ những đồn biên phòng khác.

Bọn kia thấy Lâm Uyển đứng trong đội họ bèn huýt sáo vang rồi cười nhạo đội trưởng Reichert.

- Đội trưởng Rei, tôi thấy anh bị quái vật tra tấn méo cả đầu rồi thì phải, nếu không mắc gì lại dẫn theo một hướng đạo õng à õng ẹo vào khu ô nhiễm làm gì?

Méo cả đầu là câu chửi ác khẩu nhất của lính gác.

Lúc thằng cha này mở miệng là đã chuẩn bị trước tinh thần bị phản đòn. Lính gác thường rất nóng tính, mà cái bọn Đông Tân này còn nổi tiếng bao che người nhà nữa.

Không ngờ mấy lính gác Đông Tân đang vây quanh hướng đạo chẳng buồn khịa lại câu nào, đã thế cả bọn còn nhìn hắn với ánh mắt thương hại.

Tên lính gác bị khi dể kia không hiểu mô tê gì, lầm bầm đi vào khu ô nhiễm.

Chẳng hiểu sao chuyến này hắn bạ đâu hỏng đấy. Tuy đây là khu cũ đã từng vào nhiều lần, lại còn là ban ngày nhưng hắn cứ liên tiếp làm đủ thứ chuyện ngu xuẩn mà không rõ lý do, nếu không lơ đễnh vấp té thì cũng vô tình khiêu khích bọn quái vật trong vùng cấm khiến cả đội hắn phải ra về trắng tay, mặt mày xám xịt, thậm chí hắn còn bị thương.

Lúc ra tới nơi, hắn lại đụng mặt bọn Đông Tân, chẳng biết mấy đứa chết tiệt kia gặp vận đỏ gì mà bội thu tới mức làm người ta sôi máu.

Hổ Kềnh và Reichert khiêng một buồng điều trị vẫn mới nguyên, còn Chim Nhỏ đang cầm một khẩu súng xung điện.

Lúc đi ngang qua, bọn họ còn liếc hắn một cách đắc thắng.

Ôi tức chết đi được!

Đội kia chẳng những không hề hấn gì mà thậm chí con bé hướng đạo nhỏ yếu trong đội mặt mày còn không có lấy một vết bùn, đang cầm một con búp bê vải mới tinh.

“Vào khu ô nhiễm chẳng tranh thủ kiếm thứ tốt mà lại lấy một món đồ chơi chỉ bọn con nít mới thích.” Tên lính gác kia ghen tị nghĩ, “Cũng chỉ có đám sinh vật yếu ớt như hướng đạo mới làm ba cái chuyện ngu ngốc cỡ đó!”

Chẳng rõ vì sao hắn lại có cảm giác hình như con bé hướng đạo mặt đơ kia đi guốc trong bụng mình, vì hắn vừa chửi thầm xong là nó ngó sang đây luôn, còn lạnh lùng lườm hắn một cái nữa.

Rồi tự dưng chân hắn mềm nhũn, mất thăng bằng té chỏng cẳng.

Sao mà hắn lại xui dữ vậy không biết!

Sau khi lên xe, Chim Nhỏ nhìn Lâm Uyển ngồi trên chiếc nệm dành riêng cho cô ngắm nghía con búp bê trên tay, thấy cô thật đáng yêu.

- Uyển Uyển, em thích cái này hả?

Lâm Uyển lật đi lật lại món đồ chơi mềm như bông trên tay, đáp:

- Cũng không tính là thích, nhà em đầy nhóc.

- Thế sao khi nãy em vừa thấy đã xông tới lấy thế?

Chim Nhỏ bật cười:

- Lúc đó bọn chị cứ tưởng em muốn đi nhặt bảo bối gì ghê gớm lắm cơ, thành ra cả đám sốt ruột bám theo sát rạt.

Lâm Uyển im lặng chống cằm ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Lúc cô đến đây vẫn là mùa thu, bờ biển đâu đâu cũng chật kín người, thế mà bây giờ đất đai đã đóng băng hết, cảnh vật trông tiêu điều lạ.

Chung quy cũng đến lúc phải về rồi.

Sáng sớm hôm sau.

Bé Tròn vừa lơ mơ tỉnh dậy, dụi dụi mắt, sau đó thấy món quà trên đầu giường mình – một con búp bê vải mới tinh, tóc bồng bềnh, được nhồi lông vũ căng phồng.

Bé Tròn lồm cồm bò dậy, ôm con búp bê vải xoay mấy vòng, rối rít hỏi:

- Mẹ ơi mẹ, ai tặng quà cho con thế ạ?

Mẹ cô bé ngồi xổm xuống trước mặt con gái, xoa cái đầu nhỏ đang mừng quýnh của nó, đáp:

- Chị Uyển tặng con đấy.

- Chị Uyển của con về kinh đô rồi.