Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 34




Kiều Hân ở trên giường vẫn không nhúc nhích, lúc Kiều Bùi đi, cô đã sớm tỉnh. Thời điểm anh cúi xuống hôn cô, trong lòng cô đều rõ ràng hết, nhưng cô vẫn không chịu chuyển động.

Chỉ là khiến cô có chút ngoài ý muốn chính là lúc buổi sáng Kiều Bùi mặc lại quần áo, anh trực tiếp mở tủ treo quần áo ra, lấy quần áo từ bên trong.

Kiều Hân biết anh có một thói quen, không mặc cùng một bộ quần áo liên tục hai ngày, nhưng khi nhìn đến hành động tự nhiên lấy một bộ quần áo ra từ tủ quần áo của mình, Kiều Hân vẫn bị kinh hãi.

Cho nên khi anh vừa đi ra ngoài, cô lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, nhanh mở tủ treo quần áo ra kiểm tra. Vừa mới kiểm tra, thiếu chút nữa đã hù chết Kiều Hân rồi.

Cô ở nhà Đỗ Thiến Thiến mới một thời gian, tủ treo quần áo có hơn một nửa đều là trống không, nhưng lúc này mở ra, lại không trống không chút nào. Ở trong đó, bên trái treo quần áo của cô, bên phải đều là những bộ quần áo nam có kiểu dáng quen thuộc!!

Kiều Hân không thể giải thích vì sao, sao Kiều Bùi có thể làm được tất cả chuyện này, rốt cuộc anh lấy tâm tư gì để nghĩ đến những chuyện này, cứ như vậy nghĩ tới đường hoàng đến ở trong nhà của cô và bạn của cô?

Trong lòng Kiều Hân buồn nôn muốn chết rồi, chờ khi trở lại trường học, cô còn tới trễ hơn một giờ, mặc dù không có làm trễ tiết học, nhưng cô là giáo viên mới, không đúng giờ vẫn rất dễ dàng nhận được cái liếc mắt của người ta.

Hơn nữa cô vừa tới trong phòng làm việc, chủ nhiệm quản lý kỷ luật bên kia đã đi tới.

Kiều Hân lúng túng, cô vội đứng lên, chuẩn bị chờ đối phương giáo huấn. Kết quả đối phương chỉ cười ha hả đứng ở bên bàn của cô, rất ân cần nói: "Kiều Hân, thân thể cô không thoải mái có thể nghỉ ngơi mấy ngày, không cần thiết sớm như vậy liền chạy tới."

Trong nháy mắt, trong lòng Kiều Hân liền lộp bộp một tiếng, chủ nhiệm quản lý kỷ luật này nổi danh nói chuyện không dễ nghe, bình thường đến giáo sư già cũng không nể mặt chứ đừng nói là nói chuyện với vẻ mặt ôn hòa như vậy.

Hơn nữa hành động này của chủ nhiệm không chỉ khiến Kiều Hân ngoài ý muốn, ngay cả những đồng nghiệp cũng ghé mắt sang.

Đồng nghiệp cũ lúc trước - Tiểu Lý cũng ở phòng làm việc này, sau khi nghe lời nói của chủ nhiệm, động tác càng khoa trương hơn, nghiêng đầu trực tiếp nhìn sang Kiều Hân bên này.

"Không có chuyện gì." Kiều Hân bị ánh mắt ân cần của chủ nhiệm, còn tầm mắt dò xét của đồng nghiệp nhìn đến vô cùng xấu hổ, cô vội trả lời: "Lát nữa tôi còn có lớp, tôi sẽ soạn bài lên lớp thật tốt."

"Không nên quá mệt nhọc." Lời nói ân cần của đối phương, không biết tại sao nghe vào trong lỗ tai Kiều Hân chỉ cảm thấy châm chọc.

Quả thật Kiều Bùi - người cặn bã đó lại thông qua người khác nhắc lại với cô!

Cô giống như bị gian trá của anh làm mệt nhọc!!

Hiện tại Kiều Hân đã hiểu rõ mọi thứ, lại nói thái độ chủ nhiệm đã biểu lộ rõ ràng như vậy. Kiều Bùi sau khi nỗ lực ở trên thân thể cô, giờ lại đang thực hiện từng bước tới quấy rầy cuộc sống của cô.

Càng buồn nôn hơn chính là, sau những chuyện Kiều Bùi đã làm với cô vào buổi tối hôm qua, anh còn có thể lười biếng gác chân, hỏi cô có muốn báo cảnh sát thử hay không?

Sau khi cô lên tiếng chống đối, anh lại ép buộc cô vài lần.

Nhớ tới đủ loại không chịu nổi vào tối hôm qua, nhịp tim của Kiều Hân đập rất nhanh, cổ họng giống như bị cái gì chẹn lại. Nếu cô đã ăn sáng, cô hoài nghi mình đã muốn ói.

Chỉ là sau khi trải qua phần quan tâm chăm sóc này của chủ nhiệm, chờ Kiều Hân chuẩn bị tốt bài để lên lớp, Kiều Hân có thể cảm nhận rõ ràng, thời điểm đồng nghiệp cũ Tiểu Lý nhìn cô, cặp mắt quả thật như máy quét, hận không được quét toàn thân cao thấp của cô một lần.

Hơn nữa không riêng gì Tiểu Lý, thái độ một vài giáo viên mới đối với cô cũng rất lạ.

Chịu đựng như vậy đến khi tan việc, Kiều Hân thu dọn đồ trên bàn.

Mới vừa nói muốn đi ra ngoài, Tiểu Lý luôn chỉ biết được người khác khẩu đầu nịnh bợ, lần này lại phá lệ chạy tới, thân thiết kéo cánh tay của cô nói: "Kiều Hân, cô lại muốn đi chen xe điện ngầm ư. Ai nha, tôi đưa cô đi, tôi thuận đường."

"Không cần." Kiều Hân khách khí trả lời: "Chỗ tôi ở cách đường tàu điện ngầm rất gần."

"Cái gì không cần, không nên khách khí, sau này tôi đưa cô đi, chúng ta vừa vặn làm bạn với nhau." Nói xong Tiểu Lý liền muốn đi ra ngoài với Kiều Hân.

Kiều Hân ngược lại rất nhanh rút cánh tay mình từ trong ngực cô ta, nói rất khẳng định: "Không cần."

Cô không có cảm giác gì với Tiểu Lý, cảm giác duy nhất chính là cô không muốn để Tiểu Lý quan sát cuộc sống của mình. Hơn nữa ánh mắt đối phương nhìn mình giống như đèn pha, càng làm cho trong lòng cô không thoải mái.

Sau khi vòng qua Tiểu Lý, Kiều Hân nhanh chóng đi ra ngoài.

Kết quả đúng lúc xe hôm nay muốn chở cô đi thật đã tới rồi. Cô vừa ra cửa, rất nhanh đã nhìn thấy bên ngoài có tài xế đang đợi cô.

Tài xế là người trước kia cô hay dùng, đi theo cô rất nhiều năm. Còn nhớ lúc ở nhà họ Kiều, hắn vẫn luôn phụ trách đưa đón cô.

Tài xế rất cơ trí, khi thấy cô ra ngoài từ cửa sau, rất nhanh liền mở cửa xe ra, một bộ dáng nghênh đón cô đi qua.

Mặc kệ là đối phương mặc quần áo giống như đồng phục, chỉ là vẻ ngoài của chiếc xe kia đã sớm khiến cho một số người trong trường học chú ý.

Kiều Hân không chút suy nghĩ, cúi đầu giả bộ không biết vòng qua chiếc xe kia.

Chờ khi đến xe điện ngầm, Kiều Hân mới thở dài.

Không biết là chột dạ hay là cảm ứng, cô luôn cảm thấy có ánh mắt bao phủ mình.

Thật may là thời điểm ngồi tàu điện ngầm rất thuận lợi, cô chen lấn tàu điện ngầm một thời gian, cũng không phải lần nào cũng có chỗ ngồi. Nhưng lúc này Kiều Hân vừa tới bên trong đã có một chàng trai trẻ tuổi đứng lên, nhường chỗ ngồi cho cô.

Kiều Hân rất kì quái, cô vẫn là đầu lần gặp được một nam thân sĩ như vậy. Lúc trước ngồi tàu điện ngầm, chắc chắn sẽ không có đàn ông chủ động nhường chỗ ngồi cho phụ nữ.

Ngược lại sau khi ngồi một lát, đến một trạm có một người phụ nữ có thai đi lên, Kiều Hân vừa nhìn thấy người lớn bụng đó liền nhanh chóng đứng lên, chỉ chỗ ngồi của mình nói: "Đến đây đi."

Chỉ là vừa dứt lời, đã có người còn đứng lên nhanh hơn cô, nhường vị trí cho người phụ nữ có thai này.

Kiều Hân cảm thấy là lạ, bởi vì khoảng cách chỗ ngồi mà người kia nhường cho phụ nữ có thai cũng không tính là gần. . . . . .

Cô hồ đồ mông lung, giống như đang được nhắc nhở, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một lần. Lúc trước bên trong buồng xe đều rất chật chội, không biết tại sao lại tạo ra một chỗ trống nhỏ.

Có mấy người đàn ông mặc quần áo bình thường đứng ở trước người của cô, cố ý vô ý chặn lại những đám người đi ngang qua. . . . . .

Kiều Hân bỗng nhiên hiểu rõ điều gì đó, mặc kệ cô ở đâu, cô muốn làm cái gì, luôn có người có thể dùng phương thức cô không nghĩ tới để đạt được mục đích.

Tỏ rõ phạm vi thế lực của anh với cô, nói cho cô biết, mặc kệ cô làm gì, cô thủy chung trốn không thoát lòng bàn tay của anh.

Kiều Hân đã có chút chết lặng, chỉ là lúc cô ở trên đường, nhớ tới buổi sáng Kiều Bùi để những bộ quần áo kia ở chỗ cô, cô không nhịn được nghĩ, rốt cuộc tên khốn cặn bã kia có ý gì, để nhiều quần áo ở chỗ cô như vậy, chẳng lẽ anh đang chuẩn bị ở lại nhà của Đỗ Thiến Thiến?

Không phải anh có bệnh chứ, nước vô đầu rồi sao?

Khu nhà cao cấp của anh để đó không dùng, chen chúc với cô ở trong căn nhà cũ của Đỗ Thiến Thiến. Hơn nữa anh muốn giải thích thế nào về hành động biến thái thích ở chung phòng của anh em bọn họ đây? !

Anh có thể không biết xấu hổ, nhưng cô muốn có cuộc sống bình thường!

Chờ thời điểm Kiều Hân về đến nhà lần nữa, vừa mới mở cửa phòng liền nhìn thấy Đỗ Thiến Thiến đã sớm vọt một bước tới trước cửa.

Mặt Đỗ Thiến Thiến tái xanh rồi, tay chân khẩn trương đổ mồ hôi, vừa thấy Kiều Hân, Đỗ Thiến Thiến kích động liền lôi Kiều Hân vào, đẩy Kiều Hân một đường tới trong phòng ngủ.

Sau đó Kiều Hân đã nhìn thấy trong phòng ngủ nhỏ, Kiều Bùi đang rất tùy ý đọc sách cô dùng để soạn bài.

Hôm nay Đỗ Thiến Thiên đều sắp bị hù chết rồi. Hôm nay cô trở về sớm, sau khi bước chân vào nhà, cô còn chưa kịp thay quần áo ở nhà đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô còn tưởng rằng là Kiều Hân quên mang chìa khóa chứ, nhưng vừa nghe thấy tiếng nói, cô mới biết mình nghĩ sai rồi.

Chờ khi mở cửa ra nhìn thấy Kiều Bùi, Đỗ Thiến Thiến liền luống cuống tay chân, quả thật giống như trong nhà có lãnh đạo ở trên xuống.

Đó không phải là người khác, đây chính là Kiều Bùi - anh của Kiều Hân!!

Coi như quan hệ của cô và Kiều Hân rất tốt, nhưng Kiều Bùi!

Kiều Bùi tồn tại như một truyền thuyết thần thoại.

Cảm giác nhân vật này thật sự chạy đến nhà mình để làm khách, khiến Đỗ Thiến Thiến giống như nuốt một quả trứng vịt vậy. Vốn cô đang cho là chuyện xảy ra vào ban ngày là ảo giác, hiện tại Đỗ Thiến Thiến có thể khẳng định, Kiều Bùi có chứng khống chế em gái rất nặng.

Kinh khủng hơn chính là ở trong thời gian kế tiếp, Kiều Bùi lại còn muốn nói mấy câu về chuyện thường ngày với cô. Mặc dù những câu chuyện đó đều vây quanh Kiều Hân, ví dụ như gần đây Kiều Hân như thế nào, tâm tình tốt không, gần đây làm những gì!!

Nhưng vấn đề là trước mặt người như vậy, dù là thảo luận đề tài thời tiết cũng làm cho người ta khẩn trương. Cho dù lúc đi phỏng vấn, Đỗ Thiến Thiến cũng chưa từng khẩn trương như vậy, cô ưỡn thẳng lưng, quả thật giống như đang ứng phó với lời dạy dỗ của ông chủ.

Kiều Bùi có một đôi mắt phượng, trước kia cô xem tiểu thuyết, trong đó luôn nói đến mắt phượng. Cô một mực cảm thấy mắt hình đó rất quái lạ, hơn nữa người có mắt phượng hẹp dài nên có hình dáng như thế nào

Hiện tại cô coi như đã hiểu, mắt đó đẹp giống như có thể phóng điện, hơn nữa Kiều Bùi có một loại cảm giác rất cao quý.

Khí thế đó không phải là do mặc một bộ quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng là có thể toát ra ngoài, đó là khí thế tỏa ra từ bên trong.

Đỗ Thiến Thiến cũng cảm thấy mình kìm chế đến sắp chết rồi. Cô buồn bực, rõ ràng Kiều Bùi và Kiều Hân là hai anh em, có liên hệ máu mủ. Sao lúc cô nhìn thấy Kiều Hân, toàn thân đặc biệt thoải mái, tại sao khi gặp Kiều Bùi, quả thật giống như gặp phải áp suất thấp!!

Cho nên Kiều Hân vừa trở lại, Đỗ Thiến Thiến quả thật giống như được cứu trợ, nhanh đẩy Kiều Hân tới trước mặt Kiều Bùi. Cô dùng tốc độ nhanh nhất xách túi lên, giống như chạy trối chết nói: "Kiều tiên sinh, ngượng ngùng, mẹ tôi gọi tôi trở về ăn cơm, tôi...tôi đi trước một bước. . . . . ."