Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 25-2




Sau khi bước chân hư vô đi vào giữa phòng, cô không có lập tức mở cái túi đó ra, mà chờ thật lâu sau cô mới đưa tay mở ra.

Cô chợt hiểu tại sao chủ nhà có thể đối với tốt cô như vậy rồi, tại sao gian phòng đột nhiên trở nên xinh đẹp như thế. . . . . .

Rõ ràng cô mới tới một ngày, vòi sen dùng không tốt. Nhưng bây giờ vòi sen đều là mới tinh, chòi gác cũng được quét dọn sạch sẽ. . . . .

Còn có bệ cửa sổ của cô đặt những loài hoa kia. . . . . .

Đồ trong túi rất đơn giản, một vài bộ quần áo để thay đổi, còn có một hộp trang sức nhỏ không thu hút chút nào. Giống như có một dự cảm, chờ sau khi mở cái hộp kia ra, rất nhanh rơi vào mi mắt chính là chiếc nhẫn bị cô giẫm đạp vô số lần.

Lúc ấy chiếc nhẫn đã bị cô đạp đến biến hình, nhưng lúc nhìn qua lại giống như rất mới . . . . .

Kiều Hân khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bên ngoài rất an tĩnh, cô cũng không có cảm giác bị người một đường truy lùng.

Đến tột cùng là bị phát hiện vào lúc nào, đến tột cùng là bị đuổi kịp vào khi nào?

Hơn nữa sau khi đuổi theo, Kiều Bùi không hề làm gì cả, ngược lại giúp cô có chỗ ở thật tốt. . . . . .

Kiều Hân vừa nghĩ liền giống như thở không được.

Chỉ là nội tâm cô còn chưa từ bỏ ý định, chờ sắc trời tối xuống, Kiều Hân vẫn đi ra ngoài tản bộ giống như bình thường.

Cô cố ý nhìn hai bên, thấy người trên đường đều rất bình thường, cũng không có người giống như những vệ sĩ kia.

Phiến đá bị quá nhiều người đi qua, có nhiều chỗ trở nên vô cùng bóng loáng.

Căn phòng nhỏ chung quanh có phong cách rất cổ xưa, rất đẹp, nhưng Kiều Hân không có một chút cảm giác muốn nhìn. Cô không chú ý dưới chân, trong lòng cô sợ hãi, cô càng chạy càng nhanh, rốt cuộc ở trên một đường nhỏ yên tĩnh, cô chạy trốn.

Sau khi chạy thật lâu, cuối cùng cô không chạy nữa.

Cô cảm thấy sẽ không có người đuổi theo, chỉ là cô chạy quá nhanh, miệng rất khát, vừa đúng bên cạnh có một tiệm nước nhỏ.

Cô vội vàng đi tới, muốn một ly đồ uống, đang muốn đưa tiền cho đối phương.

Cô gái nhỏ bên trong liền cười nói: "Không cần, vị hôn phu của chị đã thanh toán rồi."

Kiều Hân kinh ngạc một chút.

Cô gái nhỏ hiển nhiên ấn tượng sâu sắc với người đó, cười ha hả nói: "Bạn trai chị rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả minh tinh. Nhưng vị hôn phu của chị làm cái gì vậy, rất có khí thế đó."

Kiều Hân rốt cuộc hiểu rõ tại sao lúc cô đến đây, ánh mắt của những cô gái nhỏ kia nhìn cô rất kỳ lạ.

Rốt cuộc cô biết mình giống cái gì rồi, cô giống như là con chuột bị mèo trêu đùa, tránh né chạy trốn khắp nơi, nhưng mà một chút biện pháp cũng không có.

Mặc kệ chạy thế nào đều sẽ bị anh đè lại trêu đùa.

"Đúng rồi, anh ấy nhờ em chuyển lời với chị, anh ấy ở trong nhà hàng đối diện."

Kiều Hân rất nhanh liếc mắt nhìn sang bên kia, quả nhiên nhìn thấy trước cổng nhà hàng cổ kính đó có mấy vệ sĩ canh giữ. Phụ tá Lý vẫn chú ý bên này, vừa thấy cô nhìn sang, lập tức chạy chậm đến bên cạnh cô, cẩn thận nói: "Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh còn đang chờ cô đấy. . . . . ."

Kiều Hân chần chừ một lúc, rốt cuộc bước nhanh tới.

Trong nhà hàng vắng vẻ, Kiều Bùi không làm gì, chỉ ngồi ở một chỗ trên lầu hai.

Lúc Kiều Hân đi vào, anh cũng không có động tĩnh gì.

Kiều Hân hít sâu một hơi, đi lên cầu thang.

Cô bước từng bước đi tới bên cạnh Kiều Bùi, ngồi xuống đối diện với anh.

Bọn họ cách nhau một cái bàn gỗ nhỏ hơi cũ.

Trên bàn bày một dĩa bánh Lệ Giang.

Trước kia Kiều Hân đã từng ăn bánh kia ở ven đường rồi.

Kiều Hân ngồi xuống, lúc này mới phát hiện hóa ra anh vẫn luôn nhìn nơi cô vừa chạy trốn. . . . . .

Điểm không tốt của Lệ Giang là đây. . . . . . Chỗ hơi cao một chút là có thể thấy rõ ràng phía dưới. . . . . .

Kiều Hân lập tức suy nghĩ cẩn thận, bộ dáng chạy gấp như đoạt mệnh mới vừa rồi của cô, hơn phân nửa đã bị anh nhìn thấy đi?!

Khi cô nghĩ như vậy, Kiều Bùi rốt cuộc xoay đầu lại.

Anh cười rất nhẹ, trong đôi mắt hoàn toàn không có một chút ý cười.

Kiều Hân không quan tâm, cô trừng mắt về phía Kiều Bùi, không sợ chết chất vấn anh: "Anh làm vậy là có ý gì?"

Nếu như không muốn cô đi ra ngoài thì bắt cô lại, nếu như cho cô tự do thì cho sảng khoái, giống như chơi trò mèo bắt chuột thì tốt lắm sao.

Kiều Bùi nhẹ nhàng bâng quơ nhìn bàn bánh trước mặt, nói với cô: "Địa phương đặc sắc."

Sắc mặt Kiều Hân tái nhợt.

Kiều Bùi ngược lại rất tự đùa tự vui, anh dùng đũa gắp một miếng, hình như hài lòng với mùi vị này, rất nhanh lại gắp lên một miếng đưa đến trước mặt cô, giống như dỗ đứa bé nói với cô: "Nếm thử một chút xem."

Kiều Hân đánh một cái liền rớt chiếc đũa của anh, mặt cô nhanh chóng đỏ rần, người càng thêm khó thở: "Tôi muốn điên rồi Kiều Bùi, tôi thật sự bị anh ép điên rồi, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy!? Anh là anh của tôi, đâu phải anh không biết?"

Kiều Bùi nhìn chiếc đũa rơi trên mặt đấy, hai, ba giây sau, anh lần nữa thu hồi ánh mắt. Trong mấy giây anh trầm mặc này, Kiều Hân cảm thấy nhịp tim của mình như sắp ngừng đập.

Biết Kiều Bùi lâu như vậy, cô rất rõ ràng Kiều Bùi là loại người trong lòng giận dữ nhưng vẻ mặt lại như mặt hồ phẳng lặng, lúc đó càng không thể chọc tới anh.

Kiều Hân hít sâu một hơi, âm thầm tự nhủ: "Sợ cái gì, tình huống còn có thể tệ hại hơn bây giờ sao?!"

Ngược lại sau khi thu hồi ánh mắt, Kiều Bùi nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Em không phải em gái của anh."