Xác Chết Loạn Giang Hồ

Chương 160: Nghe Mách Nước Tiêu Lang Chữa Bệnh





Tôn Thành ngẩng đầu trông chiều trời nói:
- Đại ca tại hạ mắc bệnh gần một ngày một đêm rồi. Nếu đúng như
trong thơ thì chỉ bảy tám giờ nữa là tệ đại ca lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ đành cố hết sức cứu trị cho y.
Chàng đứng trước bệnh nhân mà không biết làm thế nào, đành nói tiếp:
- Bệnh tình của lệnh huynh quả nhiên khác thường. Tại hạ cần bàn tính với VÔ
Vi đạo trưởng mới có thể xác định được.
Tôn Thành trầm ngâm nói:
- Tại hạ tuy không hiểu y lý nhưng theo lời tệ đại ca thì y đã luyện đến trình độ
nóng lạnh bất xâm.Thế mà nay y bị bệnh một cách đột ngột nên tại hạ hoài nghi y
bị người ta ám hại.
Hắn nói rồi cùng Điền Trung Nguyên, Sài Uy lùi ra xa hơn một trượng ngồi
xếp bằng điều tức.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn hai đồng tử áo xanh nói:
- Các vị cũng lui ra để cho tại hạ cùng VÔ Vi đạo trưởng tĩnh tâm nghiên cứu
bệnh tình của lệnh sư.
Hai gã đưa mắt nhìn nhau rồi lùi lại năm bước.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn VÔ Vi đạo trưởng nói:
- Tại hạ chẳng hiểu người này bệnh thế ra sao. Xin đạo trưởng coi giùm.
VÔ Vi đạo trưởng gật đầu rồi đưa tay bắt mạch Trương Tử Vũ. L ão không khỏi
chau mày nói:
- Bần đạo coi mạch thì dường như không phải y mắc bệnh.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Chẳng lẽ là hắn giả tạo ư?
VÔ Vi đạo trưởng trầm ngâm khẽ đáp:
- Dường như y bị thương thì phải.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Đạo tưởng có cách nào cứu trị được chăng?
VÔ Vi đạo trưởng đáp:
- Chỉ có cách theo mạch bốc thuốc, còn có hiệu nghiệm hay không thì khó nói
lắm
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Không hiểu người nào đã đùa giỡn bằng cách này? Lạ ở chỗ Nam Hải ngũ
hung lại rất đem lòng tin tưởng.
VÔ Vi đạo trưởng nói:
- Nếu người để thư lại có ý giúp cho Tiêu đại hiệp thu phục Nam Hải ngũ hung
thì nhất định sẽ ngấm ngầm trợ giúp.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì thì không khéo họ cố ý gieo vạ cho
mình.
VÔ Vi đạo trưởng nói:
- Bây giờ chỉ có cách là bần đạo nghĩ ra một phương dược đọc cho Tiêu huynh
nghe. Nếu chờ một lúc nữa không có biến hoá gì thì Tiêu đại hiệp theo bài thuốc
của bần đạo bảo hết cho hắn uống. Tuy chưa chắc trị được thương thế nhưng cũng
không hại gì.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
Cứ tình thế này thì cũng đành làm như vậy . . .
Bọn Tôn Thành, Sài Uy tuy lùi ra xa hơn trượng nhưng vẫn ngấm ngầm để ý
từng cử động của bọn Tiêu Lĩnh Vu. Chúng thấy chàng thì thầm với VÔ Vi đạo
trưởng ra chiều đang nghiên cứu bệnh lý của Trương Tử Vũ nên đành nhẫn nại chờ
đợi
Nhưng sau nửa giờ vẫn không thấy có gì khác lạ, chúng không nhẫn nại được
nữa liền trở vào chắp tay nói:

- Nam Hải ngũ huynh đệ đã nói rõ tâm nguyện, mong Tiêu đại hiệp thi triển
diệu thủ cứu trị thương thế cho tệ đại ca cùng tứ đệ.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng phấp phỏng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh
dáP
- Coi mạch thì dường như lệnh huynh chẳng bệnh hoạn chi hết.
Nhiếp hồn chưởng Tôn Thành kinh hãi hỏi:
- Y không mắc bệnh tại sao ra nông nỗi này?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Dường như y bị nội thương.
Tôn Thành trầm ngâm nói:
- Nội tình ra sao tại hạ cũng không rõ. Lúc tại hạ trở về thì chứng điên khùng
của tệ đại ca đã phát tác. Còn y bị quái bệnh hay nội thương thì tại hạ không thể
biết được.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- Ta cứ hỏi tình hình lúc mắc bệnh rồi sẽ tính.
Chàng đảo mắt ngó hai gã đồng tử áo xanh hỏi:
- Chẳng lẽ hai tên đệ tử của lệnh huynh cũng không biết tình hình đã xảy ra
như thế nào ư~
Tôn Thành giơ tay vẫy một cái, hai gã đồng tử chạy ngay đến.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn hai tên đồng tử thấy chúng tuy tuổi còn nhỏ mà thái
độ rất lạnh lùng thì nghĩ thầm:
- Hai tên này không biết luyện môn võ công gì mà còn nhỏ tuổi thế đã tỏ vẻ
lạnh lùng đầy sát khí như người lớn.
Tôn Thành bảo chúng:
- Tiêu đại hiệp hỏi các ngươi câu gì thì các ngươi cứ thành thật trả lời, không
được dấu diếm.
Hai gã đồng tử "dạ" một tiếng rồi bốn con mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt
Tiêu Lĩnh Vu, chậm rãi hỏi:
- Tiêu đại hiệp có điều chi muốn hỏi?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Lệnh sư mắc phải chứng bệnh này nơi đâu?
Đồng tử mé tả đáp:
- ở ngay trong hang núi này. Gia sư cùng tứ sư thúc có việc ra đi nhưng chỉ
chừng nửa giờ lại cùng nhau trở về.
vô vi đạo trưởng hỏi:
- Rồi sao nữa?
Đồng tử mé hữu đáp:
- Bọn tiểu tư đã nhận thấy sư phụ cùng tứ sư thúc có thái độ khác lạ, nhưng
giới cấm của gia sư rất nghiêm ngặt, bọn tiểu tử không dám hỏi xen vào. Tứ sư thúc
không chống nổi ngã lăn ra trước. Gia sư dường như có điều muốn nói nhưng chưa
kịp thết ra đã té nhào. Bọn tiểu tử thấy cuộc đại biến xảy ra đột ngột, trong lòng rất
đỗi hoang mang, vị sư huynh này ở lại động coi giữ, còn tiểu tử chạy đi kiếm nhị vị
sư thúc
VÔ Vi đạo trưởng nghĩ thầm trong bụng:
- Đúng rồi? Nguyên Nam Hải ngũ hung đã ước hẹn đến bờ hồ để tiếp viện cho
Điền Trung Nguyên, chẳng ngờ xảy ra biến cố nên chúng không thể tới được.
Lại nghe Tôn Thành nói:
- Tại hạ nghe tin báo lật đật quay về thi triển Thôi cung quá huyệt thủ pháp
cứu tỉnh đại ca cùng tứ đệ, nhưng thần trí hai người đã mê loạn, chẳng biết ai quen
ai lạ, động thủ đánh tại hạ ngay. Vì tình thế bất đắc dĩ, tại hạ đành phải điểm huyệt
hai người, bận rộn mất nửa giờ. Sau khi phát giác trên tảng đá lớn có tấm giấy hoa
tiên để lại chỉ đường cho bọn tại hạ đến kiếm Tiêu đại hiệp về điều trị cho hai
người. Mảnh giấy hoa tiên Tiêu đại hiệp đã coi rồi đó.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:
- Được rồi? Tại hạ đối chứng lập phương cho lệnh huynh uống một phen xem
sao đã.
Tôn Thành nói:
- Tiêu đại hiệp chịu hết lòng cứu giúp thì bọn tại hạ suết đời không quên ơn
đức
Rồi hắn bảo đồng tử áo xanh lấy giấy bút cho Tiêu Lĩnh Vu kê thuốc.
Tiêu Lĩnh Vu vừa than thầm trong bụng, vừa viết toa thuốc theo lời dặn của VÔ
Vi đạo trưởng.
Tôn Thành không hiểu toa thuốc này có đúng bệnh chăng, hắn đảo mắt nhìn
thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu.
Bỗng nghe VÔ Vi đạo trưởng nói:
- Tiêu đại hiệp khoan rồi hẵn kê thuốc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Đạo trưởng còn cao kiến gì chăng?
VÔ Vi đạo trưởng đáp:
- Chúng ta nghiên cứu thêm một chút rồi hẵn kê thuốc cũng chưa muộn.
Tôn Thành hơi biến sắc, hắn toan phát tác nhưng rồi lại cố nhẫn nại.
VÔ Vi đạo trưởng lờ đi như không thấy gì. Lão nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Phải chăng Tiêu đại hiệp chuẩn bị mở phương dược giải độc cho Trương
huynh?
Tiêu Lĩnh Vu hàm hồ đáp:
- Đúng thế!
VÔ Vi đạo trưởng lắc đầu nói:
- Dùng thuốc phải cẩn thận. Nhưng tình thế này lại khác hẳn. Theo ý kiến của
bần đạo với quái bệnh phải dùng đến thủ đoạn bất thường mới được.
Tiêu Lĩnh Vu thấy vẻ mặt Tôn Thành rất thất vọng. Hắn đứng một bên lắng tai
nghe. Chàng liền nói:
- Vạn nhất mà bọn tại hạ nhỡ tay là tổn thương người há chẳng đáng tiếc ư~
Tôn Thành đáp:
- Người lưu thơ đã nói rõ là Tiêu đại hiệp có thể chữa được, chắc là nói về thủ
đoạn phi thường đó. Xin Tiêu đại hiệp cứ ra tay. Tại hạ chỉ cần cứu trị không lầm
phương pháp, còn có chữa khỏi hay không là chuyện khác. Nam Hải ngũ hung bất
luận thế nào cũng rất cảm kích Tiêu đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu không nói không khỏi run lên nghĩ thầm:
Bọn chúng đã tín nhiệm mình như vậy mà mình không trị khỏi chứng điên
khòng cho Trương Tử Vũ thì chẳng những khiến bọn họ thất vọng mà cả ta cũng áy
náy trong lòng.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe thanh âm lanh lảnh lọt vào tai.
Tôn Thành chau mày hỏi:
- Thanh âm gì vậy?
Lãnh thủ tú sĩ Điền Trung Nguyên đứng dậy đáp:
- Dường như là tiếng hú. Để tiểu đệ ra coi.
Tôn Thành gật đầu nói:
- Ngũ đệ cẩn thận.
Điền Trung Nguyên chạy đi rồi, VÔ Vi đạo trưởng dùng phép Truyền âm nhập
mật nói với Tiêu Lĩnh Vu:
- Tiêu đại hiệp? Bần đạo nghĩ kỹ thì phương dược đó khó lòng chữa khỏi bệnh
thế cho Trương Tử Vũ mà còn khiến bọn chúng hoài nghi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Vậy bây giờ phải làm thế nào?
VÔ Vi đạo trưởng đáp:
- Theo ý bần đạo thì Tiêu đại hiệp hãy thi triển Thôi cung quá huyệt, nắn bọp

vào người Trương Tử Vũ để cho chúng thấy nghĩ rằng mình cao thâm khôn lường
và ta có thêm thì giờ suy nghĩ.
Tôn Bất Tà vẫn chú ý đến thái độ của Tiêu Lĩnh Vu. Lão thấy mục quang
chàng đấy vẻ lo âu nóng nảy, bỗng động tâm nhìn Tôn Thành nói:
- Lão khiếu hóa nghe thấy tiếng hú vang dội đến tầng mây, quyết chẳng phải
nhân vật tầm thường. E rằng một mình lệnh đệ khó lòng địch nổi. Vậy lão khiếu
hóa cùng các hạ ra xem sao.
Tôn Thành đáp:
- Phải đấy !
Hắn quay lại dặn hai gã đồng tử áo xanh:
- Các ngươi trông coi sư phụ cho cẩn thận.
Rồi băng mình chạy trước.
Tôn Thành đi rồi, Tiêu Lĩnh Vu trấn tĩnh thêm được một chút, khẽ bảo VÔ Vi
đạo trưởng:
- Tại hạ xem chừng cách hành động mạo muội của mình không ăn thua, tưởng
nên nói rõ với bọn họ là hơn.
VÔ Vi đạo trưởng toan trả lời thì đột nhiên gã đồng tử áo xanh ở mé tả mấp
máy môi, một thanh âm nhỏ bé như muỗi kêu lọt vào tai Tiêu Lĩnh Vu.
Trương Tử Vũ bị thương do một loại kim châm đâm vào huyệt đạo ở sau gáy.
Tiêu đại hiệp cứ vén tóc rút ba mũi kim châm ra là lập tức thần trí u hồi tỉnh lại như
thường.
Mấy câu này rất nhỏ nhưng Tiêu Lĩnh Vu nghe rất rõ khiến chàng không khỏi
ngẩn người.
Thanh âm nhỏ bé lại nói tiếp:
- Đáng lẽ tiểu tử phải nói cho đại hiệp biết sớm nhưng nhị hung Tôn Thành là
người cẩn thận, soi xét tỷ mỷ, nếu để y phát giác ra thì thật nguy hiểm vô cùng. Bây
giờ đại hiệp cứ dùng phép Thôi cung quá huyệt nắm bóp vào người Trương Tử Vũ.
Khi Tôn Thành trở lại đại hiệp hăm dọa y mấy câu rồi bới sau gáy Trương Tử Vũ
rút kim châm ra. . .
Thanh âm dừng lại một chút rồi tiếp:
- Nam Hải ngũ hung võ công rất cao cường. Đại hiệp thi ân cho bọn họ ngày
sau sẽ được việc cho mình. Xin đại hiệp liệu lấy mà làm. Trước canh hai đêm nay
tiểu tử phải về phục mạng chủ nhân.
Tiếng nói đến đây là hết.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng kinh ngạc, đưa mắt nhìn đồng tử mé tả, thấy gã mỉm
cười một cái rồi vẻ mặt trở lại lạnh lùng.
Chàng lại ngó đồng tử mé hữu thấy gã vẫn đứng nghiêm trang, dường như
không hay biết gì.
Bất giác chàng thở phào tự nhủ:
- Không hiểu nhân vật nào mà ghê gớm đến thế. Cách an bài của họ thật chu
đáo và táo bạo.
Lại nghe VÔ Vi đạo trưởng nói:
- Tiêu đại hiệp? Sự việc đã đến thế này nếu đại hiệp không chịu giả vờ động
thủ tất Nam Hải ngũ hung không chịu tin tưởng. Vậy đại hiệp dùng phép Kim châm
quá huyệt mà bần đạo đã truyền thụ cho đâm vào mình Trương Tử Vũ mấy mũi rồi
để lại phương thuốc thì chúng ta mới có thể cáo từ ra về được.
Tiêu Lĩnh Vu biết gã đồng tử dùng phép truyền âm nhập mật chỉ nói cho một
mình chàng biết, VÔ Vi đạo trưởng cũng không hay. Chàng liền đáp:
- Đạo trưởng bất tất phải nhọc lòng. Tại hạ đã biết cách trị thương rồi.
VÔ Vi đạo trưởng sửng sết hỏi:
- Thật thế ư~
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chắc chắn không thể sai được, chỉ còn chờ Tôn Thành trở về là động thủ.
vô vi đạo trưởng biết chẳng bao giờ Tiêu Lĩnh Vu nói chuyện vu vơ. Nhưng
lão nghĩ không ra tại sao chàng lại biét cách cứu trị cho Trương Tử Vũ một cách đột
ngột.
Lão là người kín đáo cẩn trọng thấy Tiêu Lĩnh Vu không nói lão cũng không
hỏi nữa.Tiêu Lĩnh Vu đưa tay mặt ra đặt vào uyển mạch Trương Tử Vũ . Tay trái
chàng nắn bóp mấy chỗ huyệt mạch trong người hắn.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, bọn Tôn Bất Tà, Điền Trung
Nguyên, Tôn Thành kéo nhau trở về.
Tiêu Lĩnh Vu ngừng tay lại ngẩng đầu lên hỏi Tôn Thành:
- Tôn huynh ? Tôn huynh có thấy nhân vật nào không?
Tôn Thành đáp:
- Tại hạ đã đi quanh một vòng mà chẳng thấy tông tích địch nhân đâu.
Tiêu Lĩnh Vu đã hiểu nội vụ, chàng mạnh dạn hơn, thở phào một cái nói:
- Tại hạ đã nghiên cứu kỹ kinh mạch của lệnh huynh thì chẳng có bệnh tình
chi hết.
Tôn Thành hỏi:
- Chẳng lẽ tình trạng điên khùng là y cố ý tạo ra hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Y bị địch nhân ám toán bằng một thủ đoạn rất kỳ diệu làm thương tổn đến
thần kinh của lệnh huynh nên tâm trí mê loạn, phản ứng chậm chạp. Võ công của y
cũng bị ảnh hưởng, vì thế mà các hạ mới kiềm chế được y.
Tôn Thành nói:
- Phải rồi? Ngày thường tại hạ khó lòng địch nổi đại ca trong vòng trăm hiệp,
chứ đừng nói đến chuyện kiềm chế y nữa.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đại hiệp đã biết rõ căn bệnh của y, không hiểu đã nghĩ ra được phương pháp
cứu trị chưa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Trị bệnh khó ở chỗ chưa tìm ra được căn nguyên. Hiện giờ tại hạ đã tìm ra
được bệnh thế lệnh huynh thì việc cứu trị chẳng khó nào, phải tìm cho ra mới đối
chứng lập phương được.
Tôn Thành chắp tay xá dài nói:
- Vậy xin Tiêu đại hiệp ráng giúp cho.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ đã nhận lời, dĩ nhiên phải hết lòng.
Chàng đưa cả hai tay ta điều tra trước ngực Trương Tử Vũ .
VÔ Vi đạo trưởng thấy Tiêu Lĩnh Vu giả vờ tìm kiếm chỗ bị thương, trong lòng
rất kinh ngạc. Lão ngấm ngầm đề khí phòng bị cho chàng.
Lão quay đầu nhìn lại thấy Tôn Bất Tà cũng đang ngơ ngác nhìn Tiêu Lĩnh
Vu
Nguyên Tôn Thành giương cặp mắt soi mói theo dõi từng cử động của Tiêu
Lĩnh Vu mà chàng vẫn giả bộ giả tịch tra xét trong người Trương Tử Vũ nên trong
lòng lão rất lấy làm kỳ.
Tôn Thành cặp mắt láo liên chiếu ra những hào quang ngó vào hai tay Tiêu
Lĩnh Vu. Hiển nhiên ngoài miệng hắn một điều Tiêu đại hiệp, hai điều Tiêu đại
hiệp ra chiều rất thân thiết, mà thực tình hắn vẫn ngờ vực chàng, chỉ sợ chàng ngấm
ngầm hạ độc thủ gia hại Trương Tử Vũ.
Tôn Thành khẽ hắng một tiếng rồi hỏi:
- Tiêu đại hiệp? Y bị thương ở đầu hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu dừng tay lại, giương cặp mắt sáng ngời lên nhìn rồi lạnh lùng
đáp:
- Đúng thế!
Tay mặt chàng bỗng giơ lên. Ngón trỏ và ngón cái cặp một mũi kim châm dài
chừng một tấc.

Tôn Thành biến sắc từ từ cúi xuống nhìn.
Lúc nàySài Uy và Điền Trung Nguyên cũng bâu lại dòm ngó hai ngón tay Tiêu
Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt ngó đồng tử ở mé tả một cái rồi từ từ đưa mũi kim châm
ở tay mặt lại cho Tôn Thành.
Tôn Thành đón lấy mũi kim, nét mặt vừa kinh ngạc vừa kính phục.
Tiêu Lĩnh Vu vung tay trái khẽ vén mái tóc Trương Tử Vũ lên lại thấy hai mũi
kim châm nữa cách nhau chừng một tấc.
Tôn Thành thở phào một cái nói:
- Thật là một thủ pháp tàn độc.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ rút hai mũi kim châm ra nói:
- Xong rồi? Nếu nơi óc lệnh huynh chưa bị thương thì chỉ điều dưỡng một lúc
là khôi phục thần trí lại được ngay.
Tôn Thành nói:
- Nếu óc bị thương thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp:
- Có bị thương thì hơi phiền.
Tôn Thành thấy Tiêu Lĩnh Vu rút ra ba mũi kim châm ở đầu Trương Tử Vũ ra
rồi, nhưng còn sợ nội thương của hắn chưa hoàn toàn khỏi hẳn vội chắp tay nói:
- Mong rằng Tiêu đại hiệp đã cứu trị thì cứu trị cho đến nơi. Nam Hải Ngũ
huynh đệ vĩnh viễn ghi ơn đức vào phế phủ.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng ngấm ngầm hổ thẹn, ngoài miệng chàng đáp:
- Nhưng theo sự quan sát của tại hạ thì lệnh huynh không đến nỗi bị thương.
Tôn Thành nói:
- Tại hạ chỉ mong như vậy.
Rồi hắn giục Sài Uy đem lão tứ ra.
Sài Uy dạ một tiếng đi vào phía sau tảng đá lớn.
Chỉ trong khoảng khắc hai đại hán lại khiêng một cái võng tết bằng dây leo
đem đến.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
Chắc phía sau tảng đá lớn này có nhiều người.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, hai tay chàng đồng thời cử động. Chàng lại rút
ba mũi kim châm ở sau gáy lão tứ ra.
Lãnh thủ tú sĩ Điền Trung Nguyên đột nhiên cất tiếng hỏi:
Xin đại hiệp cho biết hai vị huynh trưởng của tại hạ có phải uống thuốc gì nữa
không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Không cần. Chỉ điều dưỡng một lúc rồi giải khai huyệt đạo xem tình hình thế
nào rồi sẽ liệu.
Chàng đứng lên thở phào một cái như được chút gánh nặng.
Bọn Nam Hải Ngủ Hung bản tính kiêu hãnh mà lúc này cũng sinh lòng cảm
kích Tiêu Lĩnh Vu. Chũng nóng ruột muốn giải khai huyệt đạo cho hai người để coi
cứu cách, nhưng chưa thấy Tiêu Lĩnh Vu chịu thi triển , không dám cử động.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng nói:
- Bây giờ giải khai huyệt đạo cho hai vị được rồi.
Tôn Thành "dạ" một tiếng, phóng tay giải khai huyệt đạo Trương Tử Vũ.
Tiêu Lĩnh Vu tuy được được đồng tử cho hay trên đầu hai bệnh nhân có mũi
kim điểm huyệt, rút ra là khỏi ngay, nhưng lòng chàng vẫn băn khoăn, đề phòng
phản ứng của Trương Tử Vũ.
Trương Tử Vũ từ từ mở mắt ra nhìn Tiêu Lĩnh Vu rồi ngồi ngay người dậy.
Hắn đứng đầu Ngũ Hung, chẳng những võ công cao cường lại tâm cơ ghê
gớm. Hắn mượn lúc ngồi dậy để đảo mắt nhìn tình hình xung quanh một lượt.
Tôn Thành biết hắn ra tay tàn độc vô cùng, chỉ sợ hắn đả thương Tiêu Lĩnh
Vu, vội trỏ vào chàng giới thiệu.
Vị này là Tiêu đại hiệp. Tiểu đệ mời y đến trị thương thế cho đại ca.
Trương Tử Vũ vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên hỏi:
- Ta bị thương khá nặng phải không?
Tôn Thành đáp:
- Đại ca bị người ám toán, cắm mũi kim vào huyệt đạo ...
Trương Tử Vũ thò tay ra cầm lấy mũi kim châm nói:
- Sau khi ta bị thương rồi tình hình ra làm sao?
Tôn Thành đáp:
- Đại ca bị thương ở sau gáy vì có người cắm mũi kim vào chỗ huyệt đạo thành
ra thần trí mê man . . .
Trương Tử Vũ lắc đầu không để Tôn Thành nói tiếp. Hắn đảo mắt nhìn Sài Uy
giục:
- Ngươi hãy giải khai huyệt đạo cho lão tứ?
sài Uy vâng lời làm ngay.
Trương Tử Vũ nhìn chằm chằm vào mặt Tứ hung không nói gì.
Bầu không khí trong trường đột nhiên yên lặng, nghe rõ từng hơi thở.
Sau khi Tứ hung hồi tĩnh, Trương Tử Vũ mới đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu chắp
tay nói:
- Nguyên anh em tại hạ vẫn đối nghịch với Tiêu huynh, nhưng nay nhờ ơn cứu
trị, dĩ nhiên Nam Hải Ngũ huynh đệ không chống đối Tiêu huynh nữa.
Tôn Thất Tà nghe kiểu cách lạnh lùng khinh bạc của Trương Tử Vũ bất giác
lửa giận bốc lên, không nhịn được, lão hắng giọng một tiếng.
Trương Tử Vũ nhìn Tôn bất Tà thủng thẳng nói:
- Tiêu đại hiệp đã cứu tại hạ, từ nay Nam Hải Ngũ huynh đệ không đối nghịch
với Tiêu đại hiệp là để báo đáp ơn nghĩa. Non xanh còn đó, sau này chúng ta còn
ngày tái ngộ. Bây giờ bọn tại hạ xin tạm biệt.
Dứt lời hắn trở gót đi vào phía sau tảng đá lớn.
Nhị hung là Tôn Thành nét mặt lộ vẻ áy náy, đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu một
cái rồi đi theo Trương Tử Vũ.
Bọn Tam hung, Tứ hung theo sau Tôn Thành khuất vào sau tảng đá núi.
Tôn Bất Tà đấy vẻ tức giận, nhìn tảng đá lớn hằn học như muốn nổi khùng,
nhưng VÔ Vi đạo trưởng cản lại khẽ nói:
- Chúng ta đi thôi.