Xác Chết Loạn Giang Hồ

Chương 155: Trong Nhà Gianh Xảy Biến Kinh Người





Hai người ra khỏi căn nhà gianh, theo đường cũ trở về gốc bách.
Tôn Bất Tà vừa đi vừa dặn:
- Huynh đệ! Khi gặp Vô Vi đạo trưởng không nên nhắc tới vụ này.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tại sao vậy?
Tôn Bất Tà đáp:
- Hiện giờ huynh đệ chẳng khác gì vầng trăng tỏ giữa là khói mây mờ mịt.
Trận đánh ở Bách Hoa sơn trang chẳng những làm huynh đệ nổi danh mà còn được võ lâm coi như thần tượng chống đối Thẩm Mộc Phong. Hơn nữa có điều huynh đệ chưa hay là huynh đệ đã trở thành một nhân vật lãnh tụ võ lâm. Thẩm Mộc Phong hết sức tìm cách bắt lệnh tôn cùng lệnh đường để huynh đệ phải quy thuận hắn. Như vậy hành tung của lệnh tôn cùng lệnh đường càng ít người biết càng hay.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:
- Lão tiền bối nói phải lắm! Nhưng biết trả lời họ ra sao?
Tôn Bất Tà đáp:
- Mình cứ thực mà nói, nhưng chỉ nói ra phân nửa.
Bọn Vô Vi đạo trưởng cùng Trung Châu Nhị Cổ đang nóng ruột chờ, thấy hai người trở về liền chạy ra đón.
Kim Hoa phu nhân chưa phục hồi sức khỏe, ngồi tựa gốc bách hỏi:
- Các vị có thấy người thổi tiêu không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chỉ nghe được tiếng tiêu chứ chưa thấy người.
Tôn Bất Tà sợ Tiêu Lĩnh Vu nói lộ mọi sự liền cười ha hả ngắt lời:
- Lão khiếu hóa cùng Tiêu huynh đệ rượt tới trước căn nhà gianh, thấy tiếng tiêu ở trong nhà vọng ra....
Kim Hoa phu nhân hỏi ngay:
- Sao các vị không mò vào mà xem?
Tôn Bất Tà đáp:
- Lão khiếu hóa ở bên ngoài nói mấy câu, người đó thừa cơ liền mở cửa sau chuồn đi. Khi bọn lão khiếu hóa tiến vào thì không thấy tung tích đâu nữa.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Thế là họ không muốn gặp chúng ta rồi.
Thương Bát nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Đại ca! Con hổ ngao này tuy khứu giác linh cảm, nhưng bị một phen nhiễu loạn e rằng bây giờ không thể rượt theo được nữa.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:
- Bọn họ đã tiêu liệu từ trước, mình nóng nẩy cũng bằng vô dụng. Đuổi theo không kịp thì thà đừng đuổi nữa còn hơn.
Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Bây giờ Tiêu đại hiệp định đi đâu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đệ tử quí môn cùng bọn Mã Văn Phi hiện đang chờ ở bờ hồ. Chúng ta hãy lại đó xem sao.

Vô Vi đạo trưởng trong lòng rất lấy làm kỳ nghĩ thầm:
- Tại sao Tiêu Lĩnh Vu lại biến đổi tâm ý một cách đột ngột, không muốn truy tầm hành tung của song thân nữa?
Lão là người trì trọng, tuy trong lòng có mối hoài nghi nhưng không nói ra miệng.
Bỗng nghe Đỗ Cửu lạnh lùng lên tiếng:
- Vì bọn tiểu đệ bất tài để cho hai vị lão nhân gia bị người cướp đi. Dù cho có phải tới bên trời góc biển cũng phải tìm cho bằng được.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói:
- Lòng dạ của Đỗ huynh đệ khiến tiểu huynh rất lấy làm cảm kích. Nhưng lúc này tình thế đặc biệt chúng ta chẳng thể bỏ người bị thương mà không chiếu cố Tiêu Lĩnh Vu được biết song thân có dị nhân đưa đi nên chàng yên tâm trở về chỗ cũ để cứu trị những võ lâm đồng đạo bị thương.
Tôn Bất Tà cũng hiểu nội tình vội nói:
- Thật đó! Lão khiếu hóa cũng nghĩ rằng nếu chúng ta cũng ròi khỏi đó mà Thẩm Mộc Phong lại phái cao thủ tới tập kích thì dù bọn Vân Dương Tử võ công có cao thâm đến đâu cũng khó lòng địch nổi số đông.
Kim Hoa phu nhân đột nhiên đứng dậy nói:
- Các vị đã định trở về chỗ cũ thì bản nhân không thể đi theo được.
Mụ nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Tiêu huynh đệ hảy bảo trọng. Tỷ tỷ đi đây.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy nhảy xổ ra ngăn Kim Hoa phu nhân nói:
- Thương thế tỷ tỷ chưa lành thì đi thế nào được.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách hỏi:
- Không đi thì làm thế nào bây giờ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Theo y tiểu đệ thì tỷ tỷ nên đi cùng bọn với tiểu đệ để tiểu đệ hết sức bảo vệ cho.
Kim Hoa phu nhân hỏi:
- Phải chăng tiểu đệ muốn khuyên ta bỏ chỗ tối ra chỗ sáng, thoát ly Bách Hoa sơn trang?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ không dám có ý như vậy mà chỉ xin tỷ tỷ đợi thương thế lành mạnh rồi đi đâu một mình cũng được.
Kim Hoa phu nhân thu nụ cười lại, chậm rãi nói:
- Nếu bây giờ ta cùng đệ đệ trở lại bờ hồ, thì tin này đưa đến tai Thẩm Mộc Phong ngay.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tỷ tỷ sợ Thẩm Mộc Phong đến thế ư?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Hắn mà đoạn tuyệt không cho thuốc giải là ta tất bị chất độc phát tác làm cho chết ngay thì tiểu đệ bảo là có đáng sợ hay không?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ còn có một vấn đề nghĩ mãi không sao hiểu được.
Kim Hoa phu nhân giục:
- Đệ đệ thử nói nghe, hoặc giả tỷ tỷ có thể giải thích được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tiểu đệ cũng từng ở Bách Hoa sơn trang lâu ngày mà sao Thẩm Mộc Phong chưa động thủ vào người tiểu đệ.
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Cái đó chỉ có thể coi là đệ đệ may mắn hơn người. Hoặc Thẩm Mộc Phong chưa nghĩ đến hay chưa muốn động thủ, có khi hắn cho đệ đệ là một chú bé mới ra khỏi thảo lư, không dám chống đối lại hắn.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Tỷ tỷ nhất định phải đi ư?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Ta còn muốn sống tất nhiên phải đi.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu nói:
-Thương thế của tỷ tỷ rất trầm trọng mà dọc đường không ai hộ vệ há chẳng nguy hiểm lắm ư?
Kim Hoa phu nhân cười đáp:
- Đệ đệ cứ yên lòng. Trong mình ta mang nhiều độc vật, chúng có thể hộ vệ cho ta.
Mụ nói rồi vẫy tay từ biệt, từ từ cất bước.
Kim Hoa phu nhân thương thế chưa lành, chân bước loạng choạng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống.
Tiêu Lĩnh Vu thấy thế trong lòng bất nhẫn liền rượt theo ngăn lại chắp tay xá dài nói:
- Tỷ tỷ mấy phen cứu mạng cho tiểu đệ mà tiểu đệ chưa báo đáp được chút nào. Thương thế tỷ tỷ trầm trọng như vậy, tuyệt không một chút năng lực bảo vệ.
Nếu đệ không biết thì chẳng nói làm chi, bây giờ chính mắt trông thấy, khi nào yên tâm để tỷ tỷ đi một mình cho đành.
Kim Hoa phu nhân hai mắt sáng lên nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu cười nói:
- Đệ đệ không nhiều tình cảm như vậy. Tỷ tỷ coi người đã nhiều, khi nào lại ăn bánh phỉnh?
Mụ nói rồi không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời, lật đật cất bước.
Tiêu Lĩnh Vu không ngờ Kim Hoa phu nhân lại nói thế. Chàng đứng ngẩn ra không biết làm thế nào.
Chàng nhìn bóng sau lưng Kim Hoa phu nhân lảo đảo bước đi cho đến khi mất hút rồi mới quay lại Vô Vi đạo trưởng nói:
- Không ngờ Kim Hoa phu nhân lại quật cường đến thế.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Hình như phu nhân là người túc trí đa mưu, tất y liệu được việc an nguy cho mình, Tiêu đại hiệp bất tất phải lo âu.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ chịu ơn của người không báo đáp được nên trong lòng rất đỗi không yên.
Tôn Bất Tà nói:
- Hậu hội còn dài, huynh đệ hà tất phải uỷ mị. Chúng ta đi thôi.
Vô Vi đạo trưởng khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu:
- Tiêu đại hiệp! Kim Hoa phu nhân lúc ra đi tuy buông lời quyết tuyệt nhưng không phải tự đáy lòng mà ra.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao đạo trưởng biết thế?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Nếu Kim Hoa phu nhân quả thật có y cương quyết thì nhất định y không khóc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tại hạ đứng rấ gần sao không thây y sa lệ?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Tiêu đại hiệp không để ý mà thôi. Bần đạo thấy lúc phu nhân trở gót lần thứ hai, y đã giơ tay lén lau nước mắt.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thế thì đạo trưởng đã thấy rõ nội tâm y hơn là tại hạ.
Khi về đến chân núi, Vô Vi đạo trưởng đã cảnh giác. Lão lo lắng nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Chúng ta về chậm mất rồi! Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Đã xảy ra biến cố rồi chăng?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Đúng thế! Nếu bọn họ không chạy đi thì nhất định đã xảy ra biến cố kinh người.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Lão nói đúng rồi! Nếu? ở đây còn đệ tử phái Võ Đương thì dù họ chẳng chạy ra nghênh tiếp thì cũng phải có người dưới chân núi.
Bọn Tôn Bất Tà, Trung Châu Nhị Cổ, Tư Mã Càn và cả Vương Phương, Trương Tự An cũng có cảm giác khác lạ, biết là đã xảy ra biến cố.
Vô Vi đạo trưởng bước lẹ chạy về phía một ngôi nhà gianh.
Tiêu Lĩnh Vu chạy theo. Chàng ngấm ngầm vận công đề phòng. Tuy miệng không nói ra nhưng trong lòng đã biết những nhân vật tuỳ tòng Vô Vi đạo trưởng tới đây đều là những tay cao thủ phái Võ Đương. Nếu xảy ra biến cố thê thảm thì phái này bị một đòn đả kích rất nặng.
Đi tới gần nhà gianh, Vô Vi đạo trưởng đột nhiên dừng bước quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu. Lão từ từ đưa tay trái đẩy cánh cửa gỗ. Tuy lão cố hết sức chấn tĩnh nhưng Tiêu Lĩnh Vu vẫn thấy tay lão run lẩy bẩy dường như cánh cửa gỗ nặng tới ngàn cân, lão phải dùng toàn lực mới đẩy ra được.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm thở dài, đột nhiên tiến lên một bước đến gần Vô Vi đạo trưởng . Chàng biết tâm tình lão lúc này cực kỳ trầm trọng, không phản ứng được mau lẹ như thường. Chàng nghĩ có thể trong nhà lúc này đầy xác chết của đệ tử phái Võ Đương nằm ngổn ngang hoặc cường địch ẩn nấp bên trong nên chàng đến gần bên lão để tiện kịp thời bảo vệ.
Cánh cửa kẹt mở. Cảnh vật hiện ra trước mắt mọi người nhất nhất đều không như đã tiêu liệu. Trong nhà không có một xác chết nào mà cũng chẳng có cường địch mai phục.
Vân Dương Tử ngồi xếp bằng giữa nhà. Hai bên có sáu tên đệ tử, lưng đeo trường kiếm cũng ngồi cả đó.
Tiêu Lĩnh Vu thấy trong nhà không có đại biến, chàng thở phào một cái như cất được khối đá ngàn cân treo nặng bên lòng.
Vô Vi đạo trưởng khẽ thở dài hỏi:
- Sư đệ có sao không?
Lão vừa nói vừa cất bước vào trong nhà.
Vân Dương Tử mở mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng một cái rồi lại nhắm mắt lại, lặng lẽ không nói gì.
Vô Vi đạo trưởng lại hỏi:
- Sư đệ bị nội thương nặng lắm phải không?
Vân Dương Tử lại mở mắt ra nhìn Vô Vi đạo trưởng khẽ gật đầu.
Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Sư đệ bị thương ở đâu? Nói mau cho tiểu huynh coi.
Lão vừa nói vừa bước vội về phía Vân Dương Tử.
Vân Dương Tử vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chờ cho Vô Vi đạo trưởng lại gần bất ngờ xuất thủ điểm huyệt Vô Vi đạo trưởng .
Vô Vi đạo trưởng không ngờ Vân Dương Tử lại hạ độc thủ với mình. Lão đang ngơ ngác thì ngón tay Vân Dương Tử đã chạm vào đạo bào của lão.
Biến cố xảy ra đột ngột, Vô Vi đạo trưởng vội hít một hơi chân khí co mình lại tránh sang một bên.
Vân Dương Tử ra tay cực kỳ mau lẹ, biến chiêu nhanh như điện chớp. Y thấy Vô Vi đạo trưởng né tránh lập tức đưa tay điểm vào huyệt Thương môn.
Vô Vi đạo trưởng đang lúc hoảng hốt, không tài nào tránh kịp liền bị điểm trúng huyệt đạo, lập tức nửa người tê dại.
Nhưng lão là chưởng môn phái lớn, võ công cực cao. Lão hắng dặng một tiếng, xoay tay chém xuống huyệt mạch môn trên cổ tay mặt Vân Dương Tử.
Giữa lúc Vân Dương Tử tập kích đột ngột Vô Vi đạo trưởng thì sáu đạo nhân ngồi hai bên cũng đồng thời nhảy xổ vào tấn công Tiêu Lĩnh Vu. Mười hai cánh tay chia ra nhằm vào mười hai bộ vị trong mình chàng mà tấn công.
Tiêu Lĩnh Vu cũng không kịp phòng bị, bỗng thấy bóng chưởng từ bốn mặt tám phương xô tới. Chàng biết khó có thể dùng một chiêu để ngăn chặn cả bốn mặt tám phương tậích. Chàng liền vung tay bảo vệ yếu huyệt đồng thời nghiêng mình né sang một bên.
Bỗng hai tiếng "binh binh". Vai bên trái và sau lưng chàng đều trúng chưởng.
Đạo nhân phóng chưởng rất nặng, nhưng Tiêu Lĩnh Vu đã kuyện nội công huyền môn chính tông và môn Hộ thân cương khí cũng đã thành tựu nên tuy chàng chưa kịp vận khí đề phòng, nhưng bản năng phản ứng tự vệ cũng hộ vệ chàng khỏi bị thương nặng.
sáu đạo nhân thấy Tiêu Lĩnh Vu trúng chưởng rồi mà vẫn tự nhiên không sao hết mà hai đạo nhân đánh trúng Tiêu Lĩnh Vu kại thấy cổ tay tê chồn phải lùi lại một bước thì trong lòng cực kỳ kinh hãi.
Bỗng nghe đạo nhân mé tả hô:
- Rút kiếm ra! Bầy lục hợp kiếm trận vây đánh gã! Tiếnh hô vừa dứt, trong nhà ánh kiếm lấp loáng. Một là kiếm ảnh nhằm chụp lấy Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu trúng phải hai chưởng, tuy chàng không bị thương nặng nhưng vì chưa kịp phòng bị nên khí huyết nhộn nhạo, nên trong lúc nhất thời chưa có thế phản kích.
Mãi đến lúc sáu đạo nhân rút trường kiếm vây đánh bốn mặt, chàng mới kịp hít một hơi chân khí, quát to lên một tiếng, phóng liền bốn chưởng để ngăn chặn thế công bốn mặt. Đoạn chàng rút trường kiếm ra chiêu " Vân khí di không" cho vọt ra một luồng kiếm khí bảo vệ thân mình.
Bỗng nghe tiếng kim khí va chạm nhau choang choảng. Sáu thanh trường kiếm đều bị hất ra.
sáu đạo nhân dường như cũng biết gặp phải tay kình địch ghê gớm. Chúng không hấp tấp tấn công mà phát huy Lục Hợp kiếm trận vây Tiêu Lĩnh Vu vào giữa.
Tiêu Lĩnh Vu lửa giận bốc lên ngùn ngụt, mở cuộc tấn công vũ bão hi vọng đả thương mấy người cho tiêu lửa hận.
Không ngờ Lục Hợp kiếm trận của đối phương phối hợp một cách rất vi diệu.
Tiêu Lĩnh Vu tấn công mười mấy chiêu đều bị trường kiếm đối phương đỡ gạt được.
Bây giờ chàng mới biết mình bị hãm vào kiếm trận biến hoá ly kỳ. Chàng không dám tấn công bừa bãi nữa, biến thế công thành thế thủ.
Ngày trước chàng học nghệ ở Tam Thánh Cốc đã được nghe ân sư là Trang sơn Bối bàn về chỗ diệu dụng của kiếm trận. Lúc hợp lại tấn công thì rất mạnh mẽ mà khi phân ra phòng thủ cũng rất kiên cố.
sáu đạo nhân bày Lục Hợp kiếm trận tuy vây hãm được Tiêu Lĩnh Vu nhưng kiếm pháp của Trang sơn Bối truyền thụ cho chàng kỳ ảo vô cùng. Sau khi biến thành thế thủ là kiếm quang bao quanh mình rất nghiêm mật. Lục Hợp kiếm trận tuy uy thế kinh người nhưng cũng không thể đả thương được chàng.
Nhưng Vô Vi đạo trưởng lại lâm vào tình trạng nguy hiểm. Vân Dương Tử ra tay mỗi lúc một mau lẹ khiến cho lão chân tay luống cuống.
Nguyên lão đã bị kiềm chế huyệt đạo, nửa người tê chồn hành động khó khăn mà chưởng chỉ của Vân Dương Tử tấn công rất cấp bách. Lão gắng gượng mới tránh được những chiêu thức nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Vô Vi đạo trưởng lâm nguy mà mình lại bị Lục Hợp kiến trận vây hãm không sao phá ra được, trong lòng rất đỗi bồn chồn tự hỏi:
- Bọn Tôn Bất Tà đều là những nhân vật giàu kinh nghiệm giang hồ mà sao lại chần chờ mãi không thấy đến?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe đánh "huþch" một tiếng,Vô Vi đạo trưởng ngã lăn xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy nghĩ thầm:
- Bọn Tôn Bất Tà đã lâu không tới được, e rằng cũng bị cường địch ngăn trở.
Xem chừng mình khó hi vọng trông vào bọn họ tới cứu viện.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ , tay mặt chàng biến đổi thế kiếm, tay trái đánh ra thật mạnh.
Cùng một lúc Tiêu Lĩnh Vu thi triển tuyệt nghệ của Nam Dật Công và Trang sơn Bối uy thế mãnh liệt như nước vỡ bờ làm cho Lục hợp kiếm phải xoạy chuyển loạn lên.
Lục hợp kiếm trận tuy bị thế kiếm hung hiểm của Tiêu Lĩnh Vu uy hiếp nhưng chàng cũng chẳng có cách nào phá vây nhanh chóng được.
Lại thấy Vân Dương Tử điểm huyệt Vô Vi đạo trưởng rồi hắn thò tay vào bọc lấy ra một sợi dây cột chặt lão lại.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Vô Vi đạo trưởng bị trói mà không sao giải cứu được. Nỗi căm hận xông lên tận đầu. Tay mặt chàng phóng ra ba chiêu kiếm tuyệt học. Tay trái chàng lấy bao tay bằng da giao ra đeo vào thật lẹ.
Tiêu Lĩnh Vu cố tĩnh tâm để tìm cách sử dụng biện pháp bất ngờ đặng phá thế kiếm đối phương. Chàng liền cố ý để lộ ra một chỗ sơ hở.
sáu người bên địch bị Tiêu Lĩnh Vu tấn công như gió táp mưa sa, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi. Nhưng chúng hiểu rõ là kiếm trận chưa bị tan vỡ là còn có thể chống chọi được một lúc. Nếu để trận pháp rối loạn, riêng lẻ độc đấu thì chỉ trong vòng mười hiệp là bị hạ ngay, nên chúng đều hết sức duy trì Lục hợp kiếm trận.
Chúng nhìn thấy Tiêu Lĩnh Vu sau khi cấp công đột nhiên để lộ sơ hở. Không kịp suy nghĩ gì nữa, hai tên thừa cơ phóng trường kiếm đâm vào.
Giảy tỷ Tiêu Lĩnh Vu có thu kiếm về đón đỡ thì dù có gạt được hai thanh trường kiếm này thì tất bị thương do bốn thanh trường kiếm thừa cơ tập hậu.
Chẳng ai ngờ Tiêu Lĩnh Vu lại vươn tay ra chụp lấy lưỡi kiếm.
Địch nhân cầm kiếm cười lạt, cố ý để thanh trường kiếm chậm lại cho năm ngón tay Tiêu Lĩnh Vu nắm lấy. Hắn chắc mẩm:
dù ngươi có kuyện được những môn như "Kim Chung Tráo" hay "Thiết bố sam" đi chăng nữa cũng không thể chịu nổi thanh kiếm sắc bén của ta. Sao gã này lại cuồng vọng như vậy?
Hắn còn đang ngẫm nghĩ thì thanh kiếm đã bị Tiêu Lĩnh Vu nắm lấy. Hắn liền vận nội kình hất mạnh thanh kiếm ra ngoài.
Con người tấm thân bằng da bằng thịt, bất luận luyện thành môn võ công gì mà tránh được thế kiếm là nhờ luồng kình khí. Đạo nhân thấy Tiêu Lĩnh Vu nắm được lưỡi kiếm rồi liền chuyển động thế kiếm theo phép phá giải kình khí để chặt đứt ngón tay chàng.
Hắn có ngờ đâu là chàng đã đeo bao tay bằng da giao ngàn năm tránh được bảo kiếm, lợi đao.
Đạo nhân đẩy thế kiếm ra nhưng không hớt đứt được ngón ta Tiêu Lĩnh Vu.
Chàng lại thừa cơ kéo mạnh vào lòng một cái, đạo nhân liền chúi về phía trước.
Vì một đạo nhân rời khỏi phương vị mà toàn thể Lục hợp kiếm trận đang biến hóa đột nhiên gặp trở ngại.
Tiêu Lĩnh Vu phóng cước đá mạnh ra trúng ngay vào đầu gối bên trái đạo nhân.
Đạo nhân rên lên một tiếng, chân trái hắn bị Tiêu Lĩnh Vu đá gẫy phải ngồi phệt xuống đất.
Lục hợp kiếm trận mất đi một người, cuộc biến hóa của toàn kiếm trận mất đi hiệu dụng.
Tiêu Lĩnh Vu thừa cơ phản kích. Thanh trường kiếm của chàng liên tiếp phóng ra những kỳ chiêu. Trong lúc ánh kiếm lấp lánh, hai tiếng rú thê thảm vang lên. Lại hai đạo nhân bị trọng thương dưới lưỡi kiếm của Tiêu Lĩnh Vu.
Vân Dương Tử liền rút kiếm xông lại quát:
- Các ngươi hãy lui ra! sáu người đã bị thương mất ba, ba người còn lại cũng bị những chiêu kiếm lợi hại của Tiêu Lĩnh Vu làm cho luống cuống sắp nguy đến nơi. Chúng nghe tiếng quát liền thu kiếm về lùi lại.
Tiêu Lĩnh Vu nghe thanh âm biết người này không phải là Vân Dương Tử liền cầm ngang thanh trường kiếm trước ngực, quát hỏi:
- Ngươi là ai? sao lại giả mạo người phái Võ Đương thi hành thủ đoạn ? Như vậy há phải là hành động của bậc anh hùng?
Vân Dương Tử giả mạo liền cười lạt, đưa tay lên vuốt mặt cho râu tóc giả rơi xuống, để lộ ra bộ mặt dài thượt, gày nhom. Hắn thủng thẳng hỏi:
- Phải chăng tôn giá là Tiêu Lĩnh Vu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chính thị! Các hạ là ai?
Ngời kia cười lạt hỏi lại:
- Tôn giá đã nghe danh của Nam Hải ngũ thánh bao giờ chưa?
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Tại hạ chưa từng nghe tiếng của Nam Hải ngũ thánh mà chỉ nghe thấy người ta nhắc tới Nam Hải ngũ hung mà thôi.
Người kia cười khẩy đáp:
- Ngũ thánh cũng thế mà Ngũ hung cũng vậy. Chính là năm anh em ta.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn ba đạo nhân giả hiệu nằm dưới đất hỏi:
- Phải chăng đây là mấy vị huynh đệ của các hạ?
Người kia lạnh lùng đáp:
- Nam Hải ngũ hung mà để cho người ta đả thương dễ dàng như vậy chẳng hóa ra cái danh hiệu Ngũ hung là uổng phí ư?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Vậy sáu vị hóa trang làm môn hạ phái Võ Đương là những ai?
Người kia đáp:
- Họ đều là Kim thủ trong Bách Hoa sơn trang Tiêu Lĩnh Vu cười khẩy nói:
- Không ngờ Nam Hải ngũ hung tiếng tăm lừng lẫy giang hồ lại can tâm làm nanh vuốt cho Bách Hoa sơn trang.
Người kia tuyệt không nổi giận, thản nhiên đáp:
- Cái đó không can dự gì đến các hạ.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Thằng cha này tính khí thâm trầm, không hiểu hắn là thứ mấy trong Nam Hải ngũ hung?
Chàng liền hỏi:
- Các hạ đứng đầu trong Nam Hải ngũ hung có phải không?
Người kia cười lạt đáp:
- Tại hạ bất quá chỉ là kẻ nhỏ nhất trong năm anh em. Lãnh thủ tú sĩ Điền Trung Nguyên chính là tại hạ.