“Các ngươi đang làm cái gì…”
Lệ trong mắt Thu Anh còn chưa khô nên lúc này cũng không thấy được biểu tình trên mặt của Thu Tiểu Bạch, nhưng nghe thấy âm thanh run rẩy của hắn cũng biết hắn rất muốn đánh Thu Anh một trận.
Giống như muốn đem ngón tay bấu vào trong da thịt, y dùng sức nắm chặt Thu Minh, lúc này đầu óc y hoàn toàn rối bời lại bị gió lạnh thổi càng thêm hỗn loạn.
Thu Minh kinh ngạc đến nỗi thậm chí quên cả việc buông y ra, “ cứng rắn “ đang ở trong cơ thể y vẫn bừng bừng phấn chấn như trước.
Tuy Thu Tiểu Bạch đơn thuần, nhưng cũng không phải tên ngốc , từ nhỏ vẫn theo Bạch Quỳ học y thuật, những chuyện thế này hắn cũng hiểu biết một chút.
Nhưng sao lại như vậy, tuy rằng phụ thân và cha đều là nam nhân, nhưng hiện tại ở trước mặt hắn lại là hai người huynh đệ của hắn a.
Bởi vì từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh luôn được bảo vệ nghiêm ngặt ở Thu gia , chưa từng tiếp xúc nhiều với bên ngoài nên nhận thức của Thu Tiểu Bạch đối với một số chuyện cũng còn hạn chế, nhưng sự thật trước mắt này khiến hắn hoàn toàn bất động , mất hết khả năng suy nghĩ.
Phụ thân cũng là nam nhân, còn sinh ra bọn họ, nếu nói các ca ca làm chuyện này là nghịch lại luân thường đạo lý, vậy phụ thân chẳng phải chính là nghịch thiên sao?
Nghĩ như vậy, dường như chuyện trước mắt hắn cũng không phải… Cái gì… Cùng lắm thì…
Thu Tiểu Bạch bị chính mình làm cho hồ đồ luôn rồi, hai mắt vô thần, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi.
Thu Anh nhìn thu Tiểu Bạch rời đi, trong lòng trừ bỏ hoảng sợ còn có lo lắng, không biết Tiểu Bạch muốn làm gì, nhất định là bị đả kích rất lớn.
Hơn nữa, Thu Minh đâu… Bị người mình thích thấy được cảnh…
Thu Anh không dám nhìn Thu Minh, hai người bọn họ vẫn duy trì tư thế như vậy, lửa nóng trong Thu Minh không có dấu hiệu nhuyễn xuống, nhưng cũng không có ý rút ra.
Cuối cùng Thu Anh cố lấy hết dũng khí giương mắt lén nhìn Thu Minh, không nghĩ tới Thu Minh vẫn đang nhìn y, dường như hai con ngươi phản xạ ánh sáng của mặt trăng, sự lạnh lùng kia như muốn đả thương người khác.
Hắn nói, ” Nhìn đủ chưa?”
Thu Anh không rõ những lời này của hắn là có ý gì? Thu Minh giữ lấy thắt lưng đột nhiên rút ra, ngay lúc Thu Anh còn chưa kịp kêu lên hắn lại dùng hết sức cắm vào.
“A!” thanh âm đau đớn vang lên lanh lảnh.
Lưng trần ma xát vào thân cây thô ráp, lại không cảm thấy đau đớn, mọi cảm giác đều tập trung nơi hai người mập hợp.
Đau quá, đau quá, có thể cứ như vậy mà chết đi hay không…
Khổ hình cứ kéo dài đến lúc Thu Anh gần như muốn hôn mê cuối cùng cũng chấm dứt, sau khi phát tiết Thu Minh lập tức buông Thu Anh ra , vùng eo bị hắn giữ hiện lên một mảng hồng hồng, mặc cho hắn ném y xuống đất.
Dưới ánh trăng bạc thoạt nhìn thân thể trần truồng của Thu Anh mờ ảo mông lung không giống người thường, kết hợp với ánh trăng nhu hòa, thậm chí có loại cảm giác như thần thánh, nhưng cảm giác kia lại hoàn toàn bị vết máu loang lổ trên đùi y phá hủy.
Sau khi Thu Minh mặc quần áo tử tế , liếc mắt nhìn Thu Anh như búp bê vải bị hỏng, lại liếc mớ quần áo bị hắn xé quăng đầy đất, Thu Minh cởi ngoại sam của chính mình, tùy tay quăng lên người Thu Anh , cũng không buồn quay đầu lại liền xoay lưng rời đi.
Sau một lúc lâu, Thu Anh nắm chặt ngoại sam Thu Minh để lại, rơi lệ trong im lặng.
Y xong rồi, hết thuốc chữa rồi , cho dù hắn đối xử với y như vậy, y hận hắn , oán hắn, cũng bị một kiện quần áo mà hắn tùy tay ném lại này, bị hành động ôn nhu kia mà cảm động.
Thu Anh cho tay vào trong miệng, dùng sức cắn, mùi máu sao lại nhạt như vậy , sao lại không đau?
Y sinh bệnh sao? Hay đã thành hồn ma rồi?
Lúc Thu Anh từ trong rừng cây đi ra trăng cũng sắp lặn, máu đã ngừng chảy, nhưng mỗi bước đi phía sau liền giống như bị xé rách, đau đến nỗi tay chân y phát run.
Ánh lửa dần hiện ra trước mắt, Thu Anh cắn chặt răng đi về phía trước , ngoại sam không che được đôi chân trần trụi của y, nhất định phải về trước khi trời sáng, thừa dịp những người khác còn đang ngủ, mau chóng bôi thuốc thay quần áo.
Ngoài bìa rừng cây cối thưa thớt, không che được đội ngũ đang nghỉ bên ngoài , cũng không che được mấy người đang tranh chấp bên kia.
Thu Minh đưa lưng về phía y, trên mặt Thu Tiểu Bạch là nước mắt, đang giãy giụa trong lòng ngực Thu Minh.
Thu Anh vì không muốn để cho tay mình run rẩy, ngón tay hung hăng bấu vào vỏ cây.
Y còn cách bọn họ khá xa, không nghe rõ bọn họ đang tranh chấp cái gì, nhưng Thu Anh không dám bước tới trước, y sợ bị Thu Minh phát hiện.
Thu Tiểu Bạch không có võ công, bất quá hai tay Thu Minh rất mạnh, ngay lúc mất đi lý trí hắn giang tay cho Thu Minh một cái tát.
Thu Anh trừng to mắt , cảm thấy như có gió lạnh thổi qua, y chạy nhanh đến chỗ hai người đang tranh chấp, sự lợi hại của Thu Minh y từng được lĩnh giáo, nếu hắn thật sự tức giận, Thu Anh sợ Thu Tiểu Bạch sẽ chịu thiệt.
Vì phía sau bị thương nên cước bộ của y không nhanh được, cũng may mắn là không đi nhanh, bởi vì Thu Minh không có tức giận, hắn nắm chặt tay Thu Tiểu Bạch , nói một câu gì đó, khiến cả người Thu Tiểu Bạch đều cứng ngắc lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Thu Anh cảm thấy trái tim mình nhói đau! Nhưng chỉ một chút thôi.
Hắn nói sao, hắn nói sao, hắn nói kỳ thực trong lòng của hắn chỉ có đệ ấy…
Tầm mắt Thu Tiểu Bạch nhìn loạn khắp nơi, một lần nữa đứng lên cùng Thu Minh , Thu Minh không hề cường ngạnh giam cầm tay Thu Tiểu Bạch, cả thân thể và biểu tình của Thu Tiểu Bạch đã nhu hòa phần nào.
Một trận gió thổi qua lỗ tai Thu Anh , y nghe được âm thanh mềm mại của Thu Tiểu Bạch nói, “Thật vậy không? Vậy, ta sẽ tha thứ cho các ngươi…”
Thu Minh vẫn đưa lưng về phía Thu Anh như trước, hắn giơ tay lên xoa xoa mái tóc Thu Tiểu Bạch đang bị gió thổi rối tung .
Vẻ mặt Thu Tiểu Bạch mất tự nhiên còn trừng mắt lườm hắn một cái, sửa sang lại tóc.
Mấy ngón tay Thu Anh đang bấu vào vỏ cây đã rớm máu , chỉ là y vẫn không có cảm giác đau.
Thu Anh xoay người, sắc trăng đã phai nhạt hơn rất nhiều.
Ánh trăng thực mê hoặc, y còn chưa kịp biểu lộ tình cảm của mình đã bị bức cho thanh tỉnh .
Ba năm sau.
Thu Anh nghiêng người dựa vào thành giường, cách tầng tầng màn che nhìn nam nhân đang run rẩy quỳ trên mặt đất, một bên lười biếng chớp mắt, lập tức có chùm nho đưa đến bên miệng.
Chờ hắn thưởng thức bộ dáng khủng hoảng của nam nhân xong, Thu Anh mới mở miệng, “Ngươi có biết ta vì sao lại tìm ngươi không?”
Thân mình người nọ hơi run một chút, tiếp theo run rẩy càng thêm lợi hại, vốn dĩ gương mặt cũng tuấn lãng giờ lại xanh mét “Đại hiệp khai ân! Đại hiệp khai ân!”
“Khai ân cũng không phải không được.”
“Tạ ơn đại hiệp! Tạ ơn đại hiệp!” Người nọ liều mạng dập đầu, chỉ chốc lát một vùng trên trán đã ửng đỏ, nhưng vẫn còn dập đầu không ngừng.
“Trở về, lập tức hưu(bỏ) lão bà ngươi ngay.”
Trên mặt nam nhân có chút sợ hãi , lại có chút khó xử.
“Không chịu sao? Được thôi, trở về mua sẵn quan tài đi, chờ độc phát chết đi.”
“Đại hiệp, đại hiệp, ngài tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân cũng không dám … nữa !”
“Không dám cái gì? Không dám chơi đùa nam nhân? Hay là không dám để cho lão bà ngươi hủy đi gương mặt người ta ?” ngay lúc Thu Anh nói ra những lời đó, nam nhân mang khăn che mặt vẫn đứng bên cạnh y , thân thể gầy yếu nhịn không được run rẩy một hồi.
Thu Anh liếc nhìn người đang mang khăn che mặt một cái, ý bảo hắn lại đây, người nọ đi đến bên cạnh Thu Anh liền bị y kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, “Liên Tình, hôm nay công tử trút giận thay ngươi , ngươi nói việc này nên xử lý thế nào đây?”
Người đang quỳ dưới đất nghe thấy thế, tiếng khóc cao thêm một bậc, “Đại hiệp tha mạng a! Tình nhi, một ngày vợ chồng trăm ngày ân! Ngươi phải giúp ta a! Ta là bất đắc dĩ thôi!”
Mặc dù cách một tầng lụa mỏng, nhưng bộ dáng sợ chết hèn nhát của người nọ, rơi vào mắt Liên Tình, khiến cho hắn không đành lòng xoay mặt qua một bên.
Thu Anh thấy hắn như vậy, phất phất tay, mấy đại hán đứng ở ngoài lập tức lôi người nọ ra bên ngoài.
“A! A! Đừng mà! Ta không muốn chết! Tha mạng a! Tình nhi! Ngươi không thể vô tình như thế a! A a!”
” Khoan đã!” Cuối cùng Liên Tình vẫn không đành lòng, lên tiếng ngăn lại, “Công tử, ngài… Tạm tha hắn đi.”
Thu Anh cái gì cũng không nói, nhưng nhìn vào ánh mắt Liên Tình dần dần khiến y nổi giận, y tức giận, là vì Liên Tình không đành lòng!
” Hắn mặc kệ lão bà của mình hủy đi gương mặt ngươi, ngươi lại vì hắn mà cầu xin?”
Liên Tình dường như nhớ lại cảnh tượng đó, thân thể nhịn không được liền run rẩy, một đôi mắt trong trẻo lại ngập tràn nước mắt: ”Liên Tình không dám cầu xin giùm hắn, khi đó nếu không có công tử ra tay , chỉ sợ Liên Tình đã không còn sống trên đời này. Ta hận hắn, hận hắn vô tình, hận hắn hèn nhát, nhưng nỗi hận lớn nhất là hắn không thương ta…”
Thu Anh từ từ nắm chặt tay, chỉ có y biết, trong lòng y cũng có một vết thương rất lớn, cũng bị một người không yêu y đả thương.
“Chỉ là Liên Tình thấy bộ dạng hiện tại của hắn, cũng không trách hắn, chỉ tự trách Liên Tình , mắt mù, cư nhiên lại nghĩ hắn là chính nhân quân tử, còn đem hạnh phúc cả đời mình giao cho hắn… Là lỗi của Liên Tình, loại người dơ bẩn này, không xứng làm ô uế tay công tử.”
Tay Thu Anh từ nắm chặt thành quyền liền chậm rãi buông lỏng, “Tóm lại, ngươi chính là cầu xin vì hắn.”
“Công tử…”
Thu Anh thở dài, “Được rồi, ta có thể tha cho hắn một mạng, nhưng lão bà của hắn chém ngươi một ngón tay, ta muốn chặt bàn tay hắn.”
“Công tử…”
“Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi.”
“A a! Tha mạng a! Tha mạng a! !”
Thấy chuyện này đã không còn cách cứu vãn, nhìn người ngày xưa đối với mình lời ngon tiếng ngọt ôn nhu săn sóc, giờ lại giống như con chó bị lôi ra ngoài, Liên Tình cũng biết, tình cảm cả đời này của hắn đã dùng hết.
Nếu đổi thành ba năm trước đây, nhất định Thu Anh sẽ không hiểu được tình cảm hiện lên trong mắt Liên Tình lúc này, nhưng hiện tại, y hiểu rất rõ cảm giác ấy.
Trái tim đã chết, cho dù cố gắng cũng không níu kéo được gì .
Đợi những người khác lui xuống, từ trên tháp Thu Anh đứng dậy, cầm lấy một bầu rượu đi đến bên cửa sổ.
Lại là trăng tròn, ánh trăng vẫn xinh đẹp như vậy, cũng không biết nó muốn cho ai xem đây.
Gió thổi vào từ ngoài cửa sổ, thổi bay tầng lụa mỏng trong phòng, tựa như lũ quỷ múa loạn.
Bầu rượu trong tay Thu Anh rớt xuống, liền lập tức vỡ tan trên mặt đất rồi phát ra tiếng vang thanh thúy, y quay đầu nhìn lại , có người đang dựa vào một bên cây cột.
Không biết đã vào đây từ lúc nào, dường như đã đứng ở đó thật lâu, nếu không phải gió thổi qua màn lụa khiến Thu Anh vô tình nhìn qua thì y cũng không phát hiện được sự tồn tại của người này.
Gió ngừng thổi, ánh sáng ngọn nến dần dần chiếu vào gương mặt người nọ.
Thu Anh lại như nhìn thấy quỷ, cước bộ không tự giác lui về phía sau, thẳng đến khi đụng vào cửa sổ, xoay người thậm chí nghĩ muốn nhảy ra cửa sổ.
Nhưng động tác người nọ quá nhanh, thoắt cái đã vươn tay túm được ống tay áo rộng thùng thình của Thu Anh, vừa chạm liền khiến Thu Anh đối mặt với hắn , bị hắn ôm vào trong ngực.
Thu Anh sợ hãi, hình ảnh thong dong tiêu sái ban nãy hoàn toàn biến mất, hai tay bị giữ chặt, giãy dụa thế nào cũng vô ích.
Có thể làm cho Thu Anh kinh hoảng như thế, không phải ai khác, chính là người ba năm trước đây đã khiến y đau lòng muốn chết – Thu Minh.
Thu Anh giãy dụa lại càng chọc giận hắn, trên tay Thu Minh dùng sức một chút , nhẹ nhàng ôm Thu Anh lên, Thu Anh nghĩ muốn kêu to, miệng lại bị chặn lại.
So với ba năm trước đôi môi này vẫn mãnh liệt và bá đạo như cũ.
Thu Anh cảm thấy dường như đôi môi kia có ma lực, hút đi hồn phách thân thể y, khiến cho y phải thống khổ.
Mím chặt môi, để Thu Minh không thể tiến thêm được nữa, hắn xoay người ôm lấy Thu Anh , cả hai đều ngã sấp xuống chiếc giường nhỏ.
Thu Minh cắn lên môi Thu Anh một cái.
Lại nhớ về ba năm trước , Thu Anh hoảng sợ nhìn Thu Minh thô bạo xé rách y phục của y, đợi đến lúc y lấy lại tinh thần liền muốn ngăn cản , trên người đã hoàn toàn trần trụi
” Đừng mà!” Thu Anh dùng toàn lực đánh Thu Minh một chưởng, nhưng Thu Minh lại dễ dàng tránh được, trở tay giữ chặt hai tay y, dùng miệng kéo thắt nút mảnh áo đã bị hắn xé thành vải vụn trói tay Thu Anh để cố định trên đầu .
“Không… Không được… Ca… Van cầu ngươi… Thật sự không được…”
Ngay lúc nước mắt y rơi xuống, dục vọng cực nóng của Thu Minh trực tiếp sáp nhập vào hậu huyệt Thu Anh mà không có trải qua quá trình bôi trơn.
Đau đớn khiến cả người Thu Anh run rẩy, trong nháy mắt y như chìm vào bóng tối, nhưng lại không ngất đi, đau đớn càng tăng thêm, do lần đầu tiên nên Thu Minh không thể cắm vào toàn bộ , vì vậy liền rút ra, sau đó dùng sức đâm vào lần nữa.
” Thật chặt…”
“Van cầu ngươi… Ô a a… Đau quá… Đừng… Ca ──” Thu Minh cúi đầu hôn xuống, Thu Anh vô lực ngăn cản, bị buộc phải gắn bó giao triền cùng hắn, phải cảm thụ sự chiếm đoạt và cơn tức giận của hắn.
Van cầu ngươi, đừng đối xử với ta như vậy mà…