Anh minh? Minh anh!
” Tại sao con phải đi cùng cái tên đạo sĩ thúi kia chứ ?! Con không muốn, không muốn a~!”
“Phụ thân, van cầu người , sau này con nhất định sẽ nghe lời, hãy cho con đi cùng Thu Minh!”
Thân ảnh nho nhỏ quỳ gối trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo , bởi vì khóc nhiều quá mà nhịn không được run rẩy một chút.
Phụ thân y cũng cảm thấy thực khó xử, vô luận là ở thời điểm nào vẫn luôn là một bộ dáng vô cùng nghiêm túc .
“Phụ thân, cha.”
Giọng của tiểu hài tử vì khóc quá nhiều mà nghe qua có điểm khàn khàn , lại cố kiềm hãm tiếng khóc, quay đầu nhìn lại .
“Thu Minh, ta với ngươi cùng đi đi, nếu không ngươi đi cùng ta cũng được, ta không muốn rời xa ngươi, không phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao ?”
Y đứng lên, đi nhanh về phía Thu Minh, cách một khoảng thì dừng lại , mặt không đổi sắc , trong mắt cũng không có chút gợn sóng, đứng bên cạnh đứa bé kia , ” Bốp!”
Mặt của tiểu hài tử vì bị đánh mà nghiêng qua một bên , nước mắt chưa khô , ẩn ẩn trong đôi mắt to hiện ý không thể tin việc vừa xảy ra.
“Dọa người.”
Thu Anh luôn nhớ rõ ngữ khí của Thu Minh lúc đó , giống như con người của hắn, bình bình đạm đạm không một chút phập phồng, không chứa phẫn nộ, tuyệt không giống chỉ trích, chỉ giống như lúc bình thường nói chuyện .
Người kia như thế mà không chút lưu tình tát y một cái .
Thu Anh mở to mắt, trong ngực là ôn hương như ngọc , lại không có tâm tư hưởng lạc , rút tay đang bị mỹ nhân xem như gối mà nằm lên , xoa xoa cái trán đã đổ đầy mồ hôi .
Chín năm trước , phụ thân đột nhiên an bài y cùng Thu Minh ra ngoài cầu sư, y vốn không nguyện ý.
Tuy rằng Thu Minh đối với y rất lãnh đạm, nhưng cũng không quá vô tình như thế , trước lúc Thu Diên được sinh ra , y mơ hồ nhớ rõ cùng Thu Minh quan hệ thực tốt.
Sau đó Thu Anh không quay về Thu gia bảo nữa, chỉ thỉnh thoảng cùng phụ thân thư từ qua lại , thời điểm đó mới biết chút tin tức của Thu Minh .
Một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai Thu Anh , “Công tử, trời còn chưa sáng mà.”
Thu Anh cười cười.
Y hiện tại đã không còn là hài tử chỉ biết bám theo ca ca, cùng tiểu muội muội mình ghen tị , “Sao vậy? Ngày hôm qua vẫn chưa uy no ngươi sao?”
Người bên cạnh hờn dỗi chu miệng, tay lại không an phận di chuyển lên người Thu Anh , “Ngày mai công tử đã rời khỏi đây rồi, người ta còn không biết khi nào mới có thể gặp lại công tử nga.”
“Kia không phải rất dễ sao , ta đi báo với phụ thân, thú ngươi về không phải tốt hơn sao? đến lúc đó cho ngươi ngày ngày đối mặt với ta , nhìn đến chán thì thôi !” Vừa nói còn vươn tay nhéo nhéo mũi người nọ .
“Công tử ~~…”
Xem đi, hiện tại y đã là phong lưu công tử, lời ngon tiếng ngọt như vậy ai không thích a.
Một thân ảnh khác cũng trở mình , giọng nũng nịu , “Công tử thật bất công a, chỉ thương một mình Liên Tâm “
“ Đúng vậy a, cho nên Liên Tình phải biểu hiện nhiều hơn , cũng phải làm cho ta thỏa mãn mới được nha.”
Đôi mắt Liên Tình ánh lên một tia mị hoặc lại có chút không cam lòng liếc Thu Anh một cái, rồi mới bò đến trên người y, đem phân thân khiến mình và Liên Tâm điên đảo đêm qua ngậm vào trong miệng.
Một tay Thu Anh để trên đỉnh đầu Liên Tình , một tay kéo Liên Tâm qua hôn xuống.
Hai người bên cạnh vì bị hắn khiêu khích mà một lần nữa lâm vào dục vọng , nở nụ cười tà khí, ánh mắt Thu Anh trong giây lát liền sáng quắc .
Thu Minh, chờ đến lúc ngươi thấy ta của hiện tại , sẽ có biểu tình gì a?!?
Lần này Thu Anh đến kinh thành là tham gia hôn sự của Thu Diên , phu quân nàng là con thứ ba của hoàng thượng , Hiên điện hạ.
Từ sau khi Thu Anh rời nhà , quan hệ của y cùng Thu Diên đã dịu đi rất nhiều, ngẫu nhiên còn thư từ qua lại. Đối với vị muội phu này Thu Anh cũng chưa vừa lòng lắm , Tần Hiên đã gần hai mươi tuổi, bộ dạng bình thường, cũng không có gì gọi là đặc sắc , nhìn thế nào cũng không xứng với muội muội tính cách có chút tinh quái của mình . Nhưng Thu Diên lại viết thư báo cho y biết, Thu Triêu, Thu Tiểu Bạch, Thu Hàn cũng cho vị muội phu tương lai kia nếm không ít khổ sở đi , nhắc nhở y không cần lại gây khó dễ phu quân tương lai của nàng.
Muội muội đã nói thế , y chỉ có thể thuận theo .
Khi Thu Anh tới kinh thành đã có người nghênh đón, sau đó mới đưa y vào cung.
“Phụ thân đã đến đây rồi sao?”
” Nhị công tử đã về ,Thu bảo chủ cùng Huỳnh phu nhân hai ngày nữa mới đến , bất quá Đại công tử, Tứ công tử đã đến rồi.”
Thu Anh nắm chặt hai tay, tỏ vẻ như không có việc gì , “ Vậy sao.”
Qua một lát mới nhớ tới liền hỏi, “Thu Triêu đâu?”
” Nhị công tử đã về , mấy ngày nay Thu đại bảo chủ vì hôn sự của tiểu thư cùng điện hạ mà vất vả bôn ba, mọi người có vẻ đã gầy đi nhiều lắm . Hoàng Thượng nói vẫn là thỉnh các vị công tử vào cung nghỉ tạm.”
Thu Anh gật đầu qua loa.
Sau khi vào cung , vốn nghĩ có thể lập tức gặp được Thu Minh , nhưng *cung nhân lại dẫn y đến Thiên điện nghỉ ngơi .
*cung nhân: người hầu trong cung
“Lão nô sẽ cho người mang nước ấm đến , thỉnh nhị công tử tắm rửa nghỉ ngơi, giải tỏa mệt mỏi trên đường .”
Thu Anh miễn cưỡng kéo giãn khóe miệng, y hiện tại nghĩ đến Thu Minh cũng đang ở đây , tim đập càng lúc càng nhanh, khẩn trương không biết làm thế nào cho phải.
“Đại… Đại công tử đâu?”
“Đại công tử đang cùng Tứ công tử ngủ trưa , ngay bên cạnh phòng ngài.”
Thu Minh… cùng lão Tứ ngủ trưa?
Bọn họ có quan hệ tốt như thế từ bao giờ vậy? Lão Tứ không phải luôn thích bám dính Thu Triêu sao?
Không yên lòng tắm rửa, lại tuyệt không muốn nghỉ ngơi , trong lòng là một mảnh trống rỗng hỗn độn.
Thật là, hắn đối tốt với ai đó là việc của hắn , cùng y có quan hệ gì chứ!
Thay đổi một bộ y phục mới sạch sẽ , Thu Anh nhìn vào gương , trong gương phản chiếu hình ảnh một nam nhân da thịt phấn nộn vì hơi nước mà hơi ửng hồng .
Một lần nữa lấy lại tự tin về bản thân , mở ra cây quạt trong tay , tựa như văn nho công tử , tự do tự tại mà nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt.
Đã nhiều năm không gặp , khi Thu Minh trông thấy bộ dáng của mình lúc này , nhất định sẽ giật mình . Đến lúc đó chính mình sẽ cố ý không để ý tới hắn, để cho hắn cũng nếm thử tư vị bị người khác lạnh nhạt là như thế nào đi ! Hừ!
“Thỉnh nhị công tử đến thính phòng dùng bữa.”
Thu Anh tràn đầy tự tin, khẽ nhếch khóe môi, sải bước hướng đến phòng ăn, nghĩ đến Thu Minh sẽ giật mình khi nhìn thấy mình, cơ hồ Thu Anh mừng rỡ như muốn nhảy lên.
Trong phòng ăn, Thu Minh cùng Thu Tiểu Bạch đã vào chỗ ngồi, càng khiến Thu Anh tràn đầy tự tin khi xuất hiện trước cửa, Thu Minh chỉ nhìn thoáng qua y, hơn nữa còn tỏ vẻ lơ đễnh.
Nhưng thật ra Thu Anh thiếu chút nữa đánh rơi cây quạt trong tay.
“Thỉnh các công tử dùng bữa.”
Thu Anh chỉnh lại sắc mặt, nở một nụ cười cứng ngắc, ngồi xuống một bên, “Đại ca.”
Thu Minh liền ngẩng đầu nhìn y một cái. Đương nhiên Thu Anh cố ý, y chưa từng gọi Thu Minh là đại ca, vốn tưởng rằng Thu Minh sẽ giật mình, xấu hổ hoặc gì đó đại loại vậy, dù sao cũng không nghĩ tới hắn chỉ ân một tiếng.
Thức ăn trên bàn vừa thơm hương lại đẹp mắt, ngửi thấy thôi cũng biết là rất ngon miệng, nhưng Thu Anh hiện tại một chút tâm trạng cũng không có.
Sau nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được bèn hỏi, “Tại sao lão tứ ngồi trên đùi ngươi?”
Thu Minh cũng không thèm để ý đống đồ ăn trên bàn, hai mắt vẫn nhìn Thu Tiểu Bạch đang nằm trong lòng ngực mình, “ Hắn chưa tỉnh ngủ.”
Thu Anh làm bộ không quan tâm, cầm lấy đôi đũa gắp rau xanh, “Đoàng” một tiếng, chiếc đũa đã bị bẻ gãy.
Thu Anh cười gượng gạo, “Chất lượng quá kém.”
Ngay cả liếc mắt Thu Minh cũng không thèm nhìn y đến một cái, “Ân.”
Cung nhân bên cạnh lập tức thay một đôi đũa mới, Thu Anh tự nói với mình, bĩnh tĩnh, bĩnh tĩnh lại nào, không phải vừa mới nói sao, hắn lúc nào mà chả đối xử tốt với người khác, hẳn là không có vấn đề gì.
Hắn đối tốt với Thu Diên, đối tốt với Tiểu Bạch, nhưng sao luôn cư xử như vậy với mình, hay hắn nghĩ mình phiền phức, nên hắn mới không thèm quan tâm!”
“Đoàng,” chiếc đũa mới lại bị bẻ đôi.
Thu Anh vừa thẹn vừa tức, y thật muốn quẳng cây đũa mà lập tức rời đi!
Lúc này Thu Tiểu Bạch chậm rãi mở mắt, ngáp một cái thật to, “Nhị ca…”
Người thu gia bọn họ đều như vậy! Tuy rằng cảm tình không phải rất thân thiết, nhưng đã chín năm không gặp mặt huynh đệ, tại sao bọn họ đều có thể biểu hiện giống như luôn ở bên cạnh nhau, không có một chút kích động!
Thu Anh đã hoàn toàn quên mình vừa rồi còn muốn làm gì, thấy ai cũng đều biểu hiện trạng thái bình thản, giữ vững phong độ.
“Đại ca.”
“Tỉnh?”
“Ân.”
“Ăn cơm đi.”
“Ân.”
“…”
“…”
“Ta đút cho ngươi?”
“Đoàng.” Đôi đũa thứ ba lại bị xóa sổ trong tay Thu Anh, y cố gắng kéo căng khóe miệng, ráng sức điều chỉnh thanh âm của mình sao cho giống như đang răn dạy, cũng nhằm kìm hãm tiếng nghiến răng nghiến lợi, “Thu Tiểu Bạch, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn người khác đút sao?”
Ánh mắt Thu Tiểu Bạch từ mơ màng dần tỉnh táo, thấy chính mình còn ngồi ở trong lòng Thu Minh, mặt liền đỏ ửng, “Ca, để ta tự ngồi.”
Thu Minh ngẩng đầu liếc nhìn Thu Anh một cái, sau đó mới để Thu Tiểu Bạch ngồi sang ghế bên cạnh.
Tay của Thu Anh đặt dưới bàn đang không ngừng run rẩy, hắn như vậy là có ý gì? Cái nhìn vừa rồi là sao? Là chán ghét y? Hắn muốn ôm lão tứ đến thế sao? Còn Thu Tiểu Bạch! Ngươi đỏ mặt cái gì!
“Quan hệ của các ngươi tốt như vậy từ khi nào thế?” Nếu nghe kỹ lưỡng, thực dễ dàng phát hiện giọng nói của Thu Anh đang run rẩy.
Thu Tiểu Bạch lại trì độn không nghe ra, “Nhi ca a, biểu hiện ngươi thật lạ nha, ca vẫn đối xử tốt với chúng ta mà.”
Lần này trong tay không cầm chiếc đũa nào, bằng không đôi đũa thứ tư kia chắc chắn sẽ bị phá hỏng, Thu Anh nghẹn giọng, mặt dần đỏ lên.
Cái gì mà “Ca vẫn đối xử tốt với chúng ta lắm”, căn bản hắn chưa từng đối tốt với mình!