Huỳnh mất tích được một tháng, một tháng này Thu Trường Thiên căn bản không nhớ rõ đã trải qua bao nhiêu chuyện.
Kỳ thật trong một tháng này hắn làm rất nhiều chuyện.
Việc làm đầu tiên chính là đại náo Dương gia, còn kém điểm muốn giết người, trong nửa tháng Dương gia bị hắn hành hạ không ai được yên, cuối cùng Dương Hạo chiếu cáo với thiên hạ cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ .
Nhạc gia trang hắn cũng đã đến, còn lục lọi tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, không chỉ không tìm được Huỳnh, ngay cả chủ nhà Nhạc Tiểu Lâu cũng không xuất hiện, thậm chí Thu Trường Thiên còn hoài nghi có phải hai người bọn họ cùng nhau bỏ trốn hay không.
Hiện tại khắp thiên hạ đều biết Thu Trường Thiên đang tìm người, tìm một tuyệt mỹ thiếu niên.
Thế nhưng không ai biết hắn đi đâu, hơn nữa tại sao Thu Trường Thiên lại điên cuồng tìm kiếm hắn như vậy.
Thu Trường Thiên cũng không biết, hắn chỉ biết nếu Huỳnh không ở bên cạnh hắn sẽ rất nóng giận, thực phiền, loại phiền muộn này giống như bị một con trùng nhỏ chui vào trong thân thể cắn loạn mọi chỗ, nơi nơi đều rất đau, hắn lại bắt không được sờ không thấy, khiến hắn không biết bao nhiêu lần nghĩ muốn lấy kiếm bổ đôi mình ra.
Thu Trường Thiên còn có chút tự chủ, đương nhiên hắn sẽ không thật sự tự hại mình, nhưng cái loại cảm giác đau đớn này làm hắn cái gì cũng làm không được.
Hắn biết chỉ có tìm được Huỳnh thì loại tình trạng này mới có thể biến mất, cho nên hắn dùng mọi thủ đoạn, năng lực cùng tài lực tìm kiếm Huỳnh.
Thế nhưng ông trời tựa hồ cũng muốn bạc đãi hắn.
Đã được một tháng, ngay cả một chút tin tức cũng đều không có, giống như Huỳnh căn bản chưa từng tồn tại, không còn một chút dấu vết nào để mà tìm kiếm.
Nghĩ muốn rót rượu, thế nhưng rượu cũng đã uống hết, thần trí Thu Trường Thiên mơ hồ, tay chân khua loạn lung tung, đúng lúc một vò rượu đặt ở trước mặt hắn.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiếp nhận vò rượu, vừa mới mở ra liền dốc thẳng vào trong miệng.
Hắn muốn dùng rượu làm con sâu kia chết đuối, bằng không cũng làm cho nó say mèm, như vậy cái loại cảm giác khiến hắn muốn chết mới có thể tạm thời yên lặng.
Túm lấy vò rượu trong tay Thu Trường Thiên, sắc mặt Bạch Qùy xanh mét, hắn không quen nhìn bộ dạng Thu Trường Thiên thê thảm như vậy, chỉ vì nhớ thương một người, sao lại thay đổi trở nên hèn nhát như thế!
Thu Trường Thiên cũng không tái đoạt lấy vò rượu trong tay Qùy, rượu từ cằm chảy xuống ngực cũng không lau, “Hôm nay ngươi lại muốn nói cái gì?”
“Sao ngươi không hỏi có tin tức nào không.”
Thu Trường Thiên hừ một tiếng, “Hắn sẽ không trở lại.”
Bạch Qùy nhíu mày, chính xác, bọn họ đã vận dụng hết toàn bộ tài lực cùng các mối quan hệ, nói chung tìm một người không để lại một chút tung tích nào như thế không phải muốn tìm là tìm được, ngay cả một chút tin tức cũng đều không có, chính là đã được một tháng.
Bạch Qùy tin nếu muốn Huỳnh xuất hiện trừ phi hắn tự muốn lộ diện, bằng không cơ hội tìm được rất thấp.
Đương nhiên Thu Trường Thiên cũng hiểu được điều này,lại càng sợ cái loại cảm giác chờ mong cũng chỉ vô ích đang lấn chiếm khắp tâm can hắn, một tháng nay hắn không ngừng trải qua loại cảm giác này, đã muốn chịu không nổi.
Nhưng cho dù rất sợ, vẫn không có cách nào vứt bỏ loại cảm xúc này.
“Hắn sẽ không trở lại, hắn muốn cho ta thành thân, muốn cho ta có hậu đại…”
“Đồ đần độn nhà ngươi đang nói cái chết tiệt gì đó?”
“Nhất định là vậy, Dương Phái nói gì hắn đều hiểu được,” Thu Trường Thiên dùng móng tay bới loạn mái tóc rối bù của chính mình, “Ta sao lúc ấy ta không phát hiện ra cơ chứ! Cái gì Huỳnh cũng đều không hiểu, nhất định cảm thấy thế mới tốt cho ta nên mới bỏ rơi ta!”
“Nếu hắn thực sự nghĩ như vậy, ngươi nên thông cảm cho hắn, đến bây giờ Thu gia bảo chỉ còn mỗi ngươi, trách nhiệm của ngươi là nối dõi tông đường.”
Thu Trường Thiên yên lặng trong chốc lát, đoạt lấy vò rượu tiếp tục uống, uống ngay một hơi đã vơi hơn phân nửa vò rượu.
Lần này Bạch Qùy không có tái ngăn cản, hắn chỉ biết Thu Trường Thiên đã nghe lọt tai câu này.
Thu Trường Thiên cười khổ, “Qùy, ta sắp không xong rồi, trị bệnh cho ta đi.”
Lần này đổi lại đến phiên Qùy yên lặng.
“Thực con mẹ nó bệnh này sẽ chết sớm…”
“Ngươi đến bây giờ còn không rõ mình có bệnh gì sao?”
“Biết nhưng người còn đâu…”
Đúng vậy, biết nhưng cũng vô ích, nguyên nhân bệnh của hắn, dược của hắn, đã bỏ hắn mà đi, để lại hắn một người đang phát bệnh, đau đớn muốn chết.
Hiểu được tâm ý chính mình, nhưng cũng có ích gì?
Cuối cùng Thu Trường Thiên cũng say thật, Bạch Qùy nhìn hắn tự tra tấn chính mình như vậy, nhưng không biết nên làm gì.
“Qùy, giúp ta đi…” Không biết là nói mê hay là nghiêm túc.
“Ta không giúp được ngươi.”
“…” Thu Trường Thiên nằm úp sấp trên bàn động tác vẫn không thay đổi, khép mi mắt nói, “Tìm một nữ nhân, ta sẽ thành thân.”
Sau khi Huỳnh biến mất Bạch Qùy vẫn bồi ở bên cạnh Thu Trường Thiên, cả ngày liên tục khuyên hắn đã được nửa tháng, muốn nói gì cũng đã nói hết, thế nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn mất kiên nhẫn, câu nói kia quá miễn cường cùng chán nản khiến cho Bạch Qùy càng không thoải mái.
Thu Trường Thiên giật giật, dúi đầu vào trong cánh tay, tiếp tục vang lên thanh âm rầu rĩ, “Giúp ta tìm hắn…”
“Giúp ta tìm hắn…”
Sư phụ Bạch Qùy đã từng nói, trên đời này bệnh nặng nhất, đau đớn nhất, cũng do hai chữ ‘Ái tình’mà ra, bao phủ bên ngoài nó là một lớp đường, vô luận ngươi cố ý hay vô tình,nếu đã chạm qua một lần đều sẽ bị dính chặt, không thể tự thoát ra được, chỉ có thể chìm đắm trong sự ngọt ngào hoặc cay đắng.
Thời điểm lần đầu tiên Thu Trường Thiên tìm hắn xem “Bệnh”, Bạch Qùy rất vui sướng khi thấy hắn gặp họa chỉ vì chữ tình mà hao tổn tinh thần đến cả một ngày.
Thế nhưng nhìn đến hiện tại, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của hắn, đường đường là một Thu Trường Thiên cao cao tại thượng, vậy mà…Thế nhưng lại không đành lòng mắng hắn, nghĩ muốn giúp hắn lại bất lực.
Bạch Qùy đứng dậy, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Qua ba ngày sau, Thu Trường Thiên cũng đã say đúng ba ngày.
Trời đã tối, hắn say rượu bước đi lảo đảo hướng vào trong phòng ngủ của mình.
Vò rượu trên bàn đã bay ra giữa khoảng không cuối cùng lại rơi xuống đất vỡ tan, Thu Trường Thiên lay động thân thể đi vào trong nhà.
Tầm mắt mơ hồ, thấp thoáng thấy được trên giường có người, da thịt trắng mịn tựa như bạch ngọc, đồng tử đen láy giống nhau, bảo thạch trước mắt phát ra huỳnh quang màu tím, đối phương nằm nghiêng người trước hắn, hướng hắn nở ra một nụ cười…(Tiêu: Đây là đoạn ảo tưởng của ảnh)
Nhất thời Thu Trường Thiên không đứng vững, lập tức té ngã lên tấm thảm dưới đất, không phải hắn không có khí lực đứng lên, chính là không ngờ đến.
Nhìn nóc nhà, men rượu đã nuốt sạch lý trí của hắn, dần dần kéo hắn vào trong một thế giới hắc ám nào đó.
Cánh cửa khẽ mở ra, một thứ gì đó tiến vào, cửa nhẹ nhàng khép lại. (Tiêu : Từ đây mới là thật)
Trên đất đã làm ra một mảng hỗn độn, tất cả ghế dựa đều bị hất văng tung tóe, đi vào bên trong liền nhìn thấy người kia đang nằm trên mặt đất.
Huỳnh nghiêng đầu, che khuất ánh trăng huyền ảo đang chiếu vào khe cửa, tựa hồ trong đêm tối càng tôn thêm vẻ xinh đẹp tuyệt trần kia.
Chẳng biết tại sao bảo thạch dưới con mắt trái lại biến mất, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào, thiếu trang sức làm đẹp kia, thoạt nhìn Huỳnh giống một mỹ thiếu niên con nhà bình thường hơn, không còn dáng vẻ thiếu niên nhà giàu như trước nữa, bất quá vẫn làm cho Thu Trường Thiên ngây ngốc khờ dại.
Ngồi xổm bên cạnh Thu Trường Thiên, Huỳnh khẽ mỉm cười.
Thu Trường Thiên mở to hai mắt, không nói gì cũng không cử động.
Huỳnh cúi đầu hôn lên môi hắn.
Lại là ảo giác…
Huỳnh ghét nhất mùi rượu, trước giờ sau mỗi lần hắn uống rượu Huỳnh cũng sẽ không hôn hắn.
“Ngươi đã trở lại sao…” Vẫn là không nhịn được liền hỏi.
Huỳnh gật gật đầu.
“Tại sao…” Cố ý biểu hiện vô tình lãnh đạm, chỉ như vậy thiếu niên kia mới có thể buông tha giấc mộng của hắn.
Huỳnh không cảm thấy Thiên đang lạnh nhạt với mình, ánh mắt càng tràn ngập ý cười.
Mới phát hiện bảo thạch dưới con mắt trái thiếu niên đã không còn, Thu Trường Thiên nghĩ muốn giơ tay chạm đến, cảm giác không giống như đang nằm mơ.
Huỳnh mặc cho Thiên sờ mặt mình, bắt đầu cười rất vui vẻ, bắt lấy tay hắn, đặt lên trên bụng nhỏ của chính mình, “Hắc hắc…”
Thu Trường Thiên hiểu sai ý, tay tiếp tục di chuyển, trong lúc đó đụng đến hai chân của Huỳnh.
Sắc mặt Huỳnh thay đổi, khóe miệng vẫn cong lên, trong đôi mắt lộ ra một tầng nước mỏng. “Thiên…”
Thu Trường Thiên cười khổ, nguyên lai lần này là mộng xuân.
“Cưỡi lên đi.”
Tác giả ps : Lão gia khỏa mang thai! Văn trung của Ni tử đại nhân có dược sinh tử, văn trung của thập thế đại nhân là do thể chất đặc thù thuốc dòng họ thần bí, như vậy, mọi ngươi đoán tiểu xà đã tìm ra biện pháp gì mà trong vòng một tháng có thể làm cho hắn hoài thai đứa nhỏ?
Tiêu : Ta biết thừa nhé =))
Sho. Yumi : ta pít chết liền á Ọ_Ọ