Bạch Bạch đã đi rồi.
Sau hôm đó, Bạch Bạch đột nhiên nằng nặc muốn xuống núi hành thiện tích đức để tăng đạo hạnh, sẵn tiện du ngoạn luôn thể.
Ta làm mọi cách để khuyên, nhưng vẫn không giữ được nàng.
Bạch Bạch nói:
"Có lẽ muội cũng nghĩ về tỷ như Tố Trân công tử, mọi người cũng nghĩ về tỷ như Tố Trân công tử, cho rằng tỷ là một con xà yêu ngu ngốc ảo tưởng thành tiên. Xưa nay, xà yêu chưa khi nào đắc đạo thành tiên được cả. Nhưng tỷ cho rằng, chưa có không đồng nghĩa với sẽ không có. Tỷ tin tưởng vào tín niệm của mình, chỉ cần có tín niệm, một tảng đá cũng hóa thành gốc bồ đề, một đồ tể cũng có thể lập địa thành Phật. Tỷ nghĩ, đạo bất đồng bất tương vi mưu, đã cách nghĩ của tỷ và ca ca muội không giống nhau, âu cũng là duyên phận, tỷ muốn ra ngoài nhìn thế giới rộng lớn kia, tìm để ngộ ra đạo lý vĩnh hằng trong vòng quay luân hồi không ngừng này."
Ta quấn đuôi vào tay áo của Bạch Bạch, phụng phịu trách:
"Vậy tỷ sẽ bỏ mặc muội sao?"
Bạch Bạch mỉm cười vuốt vuốt ta, từ ái bảo:
"Nha đầu ngốc, trên đời không có mối duyên nào mà không tàn, không có cuộc gặp gỡ nào mà không phải chia ly. Hà cớ phải chấp nhất?"
Ta sống chết cứ không buông tay tỷ tỷ ra, ngang ngược bịt tai lại, bảo:
"Muội không nghe, muội không nghe, muội không muốn nghe đạo lí vĩ đại gì cả! Muội chỉ biết, chúng ta là người một nhà, tại sao phải xa nhau?"
Bạch Bạch đứng trên đỉnh núi, trời ngả bóng hoàng hôn, nhuộm lên chiếc xiêm y trắng muốt của tỷ ấy một tầng bàng bạc lấp lánh. Ta tựa cằm vào vai Bạch Bạch, khẽ nói:
"Không thể không đi sao?"
Bạch Bạch cười, vỗ vỗ vai ta, hỏi lại:
"Vậy muội có thể đi theo ta hay không?"
Ta sửng sốt, nghĩ nghĩ, sau đó lại kiên quyết lắc đầu:
"Không thể được. Ca ca... Muội không thể bỏ ca ca lại một mình, tỷ không có muội còn có thể có rất nhiều bằng hữu tỷ muội khác, nhưng tính ca ca trầm lặng, ít nói, huynh ấy chỉ có một mình muội mà thôi."
"Tiểu Thanh, rồi muội sẽ hiểu, không có ai có thể sống bên ai mãi mãi, cũng không có người nào vì thiếu đi một người mà không thể sống được. Mỗi người đều có thứ mình theo đuổi. Khi thứ đó không giống nhau, họ không cùng nhìn về một hướng, thì ly tán là điều tất yếu. Nhưng không vì thế mà tình cảm họ dành cho nhau biến mất. Tỷ tỷ sẽ mãi mãi nhớ tới muội, nếu... nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại."
Ngập ngừng một lát, Bạch Bạch nói tiếp:
"Thanh nhi, đôi khi có những kẻ không giống như bề ngoài muội thấy, muội từ nhỏ sống trong núi sâu, không hiểu sự đời, đối với người xung quanh, đừng bao giờ quá tin tưởng, kẻo có ngày hối hận thì đã muộn. Tạm biệt."
Nói đoạn, Bạch Bạch cười nhạt nhòa như tan vào nắng chiều, phất tay áo vung chiếc đuôi của ta ra, cương quyết đi về phía trước, không hề quay đầu.
Ta đứng mãi nhìn theo bóng nàng mờ nhạt dần cuối chân trời. Khóe mắt bỗng cay cay. Muốn khóc. Nhưng không có nước mắt để khóc.
Bỗng một bàn tay quen thuộc nắm lấy tay ta. Ta ngả đầu vào vai hắn, thầm thì:
"Tiểu Bạch, có phải rằng mỗi cuộc tương phùng đều có lúc biệt ly, mỗi người đều không thể ở bên ai đó đến trời tàn đất tận?"
Tiểu Bạch khẽ cười, cọ cọ cằm vào trán ta, lại âu yếm liếm liếm môi ta, tay nắm chặt lấy tay ta, bảo:
"Không. Ca ca nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên Thanh nhi. Chúng ta chỉ có tương phùng, không có biệt ly. Nếu có một ngày, Thanh nhi muốn rời khỏi ta..."
Ta nghịch nghịch lọn tóc dài của hắn, khẽ hỏi:
"Huynh sẽ làm thế nào?"
Tiểu Bạch cười nhẹ, thản nhiên như không phủi phủi bụi trên vai áo ta, đáp:
"Nếu thật có một ngày đó, ta sẽ giết chết Thanh nhi, sau đấy đem di thể muội đi đốt thành tro, mang theo bên mình. Đợi ngày ta biết dương thọ mình đã tận, sẽ dùng một mồi lửa thiêu cả ta lẫn muội. Ngàn năm sau, tro cốt của ta hòa với tro cốt của muội, trong ta có muội, trong muội có ta, không thể phân biệt đâu là ta, đâu là muội nữa. Như vậy không phải vĩnh viễn không chia lìa sao?"
Ta sững người ngẩng đầu lên nhìn ca ca. Ta nghĩ rằng mình nghe lầm rồi, Tiểu Bạch nhà ta luôn hiền lành, làm sao có thể nói ra những lời này?
Quả nhiên, ca ca nhéo khẽ vào chóp mũi ta, cười ha ha nói:
"Đùa muội thôi. Thực sự nghĩ là thật sao?"
Ta mới thả lỏng, rúc vào ca ca, làu bàu lải nhải:
"Đùa cũng không được. Huynh làm muội sợ lắm, biết không?"
Ca ca ôm chặt lấy ta, đưa mắt nhìn màn đêm dần buông xuống Tử Trúc lâm.
Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ lên tiếng:
"Thanh nhi, xin lỗi."
Mi mắt cứ nhíu lại, ta mơ mơ màng màng "ừm" một tiếng rồi vùi đầu vào lòng hắn, thiếp đi.
Tử Trúc lâm đã vào đêm.
Hết chương 7.