Xa Xỉ Phẩm

Chương 7




Hoắc Cảnh Thần lấy gel bôi trơn từ ngăn kéo đầu giường.

Thẩm Trừng len lén lia mắt nhìn, để ý thấy đó là đồ mới chưa được khui, không biết tại sao, đáy lòng mơ hồ thở phào nhẹ nhõm. Hoắc Cảnh Thần mở gel bôi trơn ra, đổ một ít ra tay Thẩm Trừng, sau đó kéo tay cậu bao lấy hạ thân của anh, thấp giọng nói: “Đến phiên cậu.”

Thẩm Trừng hơi căng thẳng, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng tay cầm lấy đối phương, cố gắng hồi tưởng kinh nghiệm thủ *** trong quá khứ của bản thân, xoa nắn không thể nói là thành thạo nhưng cũng không đến nổi khập khiễng. Bộ vị kia của Hoắc Cảnh Thần rất nóng, cũng rất cứng . . . . Chắc đại khái vì phải nhẫn nại từ lúc bắt đầu cương tới giờ, động tác của Thẩm Trừng rõ ràng chẳng có kỹ xảo gì, nhưng Hoắc Cảnh Thần vẫn lộ ra sắc mặt như khá thoải mái.

Vì một phút thất thần, cậu nhìn đến đờ đẫn, động tác tay cũng chậm lại.

“Tiếp tục.” Hoắc Cảnh Thần mở miệng nói, giọng nói khàn khàn chịu đựng, “Đừng ngừng lại.”

Đây là lần đầu tiên trong đêm nay, trong lời nói của anh mang theo hàm ý ra lệnh, Thẩm Trừng không chút nghĩ ngợi, tiếp tục vỗ về an ủi, lại sợ thiếu kích thích, dùng hai tai đồng thời vuốt ve. Hoắc Cảnh Thần hơi cúi đầu, ở bên tai cậu phát ra một tiếng rên, hô hấp vốn bình ổn cũng dần dần trở nên khó khăn. Cuối cùng Thẩm Trừng cũng có chút tự tin vào kỹ xảo của bản thân, nên trở nên gan hơn, dùng ngón tay chà xát lỗ nhỏ trên đỉnh, cố hết sức lấy lòng đối phương.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Cảnh Thần giữ tay cậu lại, nhích người áp đảo cậu trên giường.

Thẩm Trừng đã biết rõ chuyện sắp xảy ra tiếp theo, Hoắc Cảnh Thần đổ gel bôi trơn ra tay, một bên cúi đầu hôn cậu, một bên tách đùi ra cậu, vươn tay vuốt ve nơi trước nay vẫn đóng chặt. Thẩm Trừng không hề có kinh nghiệm, nhất thời cảm thấy hoang mang vô cùng, nhưng vẫn cố gắng phối hợp với đối phương. Trong nụ hôn dịu dàng của Hoắc Cảnh Thần thấp thoáng cảm xúc vội vã, Thẩm Trừng bị hôn đến hai tai nóng lên, Hoắc Cảnh Thần thậm chí còn không chạm vào cậu mà hạ thân của cậu lại có phản ứng.

Ngón tay ẩm ướt lẩn quẩn hồi lâu ở cánh cửa khép kín, rồi mới cố gắng tiến vào, Thẩm Trừng cố hết sức thả lỏng thân thể, giữa nụ hôn khiến kẻ khác thần trí mê loạn, cậu cảm nhận được ngón tay của anh xâm nhập vào cơ thể mình. Không đến nỗi đau nhức, nhưng cảm giác khác lạ lẫm, nơi vốn không nên bị xâm chiếm cứ thế bị tiến vào, Thẩm Trừng không khỏi cảm thấy khó thích ứng, nhưng động tác của Hoắc Cảnh Thần không hề chần chờ, giống như cho rằng cậu đã quen, lại đẩy thêm một ngón tay nữa vào.

“Chậm một chút . . . .” Thẩm Trừng nhăn mày, vào lúc nụ hôn kết thúc đã ngập ngừng cầu khẩn.

Động tác của Hoắc Cảnh Thần hơi khựng lại, trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ là động tác của ngón tay lần mò trong cơ thể cậu vẫn không chậm lại, Thẩm Trừng chú ý đến tầng mồ hôi mỏng manh trên trán Hoắc Cảnh Thần, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, có phần mắc cỡ, vươn tay với ý định an ủi tính khí của đối phương, nhưng vừa đụng tới đỉnh, đã bị hất ra không chút lưu tình.

Thẩm Trừng cảm thấy hoang mang, lập tức ngửa đầu nhìn đối phương.

Hoắc Cảnh Thần cười khổ, thấp giọng nói: “Cậu đừng có lửa nóng còn đổ thêm dầu . . . .”

Thẩm Trừng không hiểu ý anh, chỉ đành gật đầu đại. Một lúc sau, mới hậu tri hậu giác hàm ý trong lời nói của anh. Lúc này ngón tay của Hoắc Cảnh Thần trong cơ thể cậu đã tăng lên ba ngón, Thẩm Trừng cố đè xuống cảm giác lạ lẫm, cố gắng mở rộng đùi, để tiện cho hành động của đối phương. Bỗng nhiên đúng lúc đó, không biết ngón tay của Hoắc Cảnh Thần ấn trúng chỗ nào, Thẩm Trừng toàn thân chấn động, cảm giác phần eo như nhũn ra, có thứ khoái cảm mơ hồ mà xa lạ như dòng điện chạy xẹt qua.

Còn chưa kịp nói gì, Hoắc Cảnh Thần đã rút ngón tay ra, đổ gel bôi trơn lên tính khí của anh, thừa dịp Thẩm Trừng đang lúc thất thần, đặt ngay cửa vào đã được nới lỏng, tiến vào không chút chần chờ. Thẩm Trừng sắc mặt cứng ngắc, tiếng rên đau bật thốt ra.



Động tác của Hoắc Cảnh Thần đột ngột không kịp đề phòng, cậu còn chưa kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra, thì đã đau đến viền mắt ngấn nước, hai chân bủn rủn mở rộng, cảm giác đau đớn sống động từ nơi bị tiến vào truyền đến, cả người thoáng run rẩy, thất thanh kêu lên.

Hoắc Cảnh Thần hôn lên ngực cậu, hỏi: “Rất đau?”

Vô nghĩa, đương nhiên rất đau! Thẩm Trừng hét to trong lòng, nhưng đến một chữ cũng không nói ra miệng, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào ậm ờ trong họng, thấp giọng thở dốc, một bên hít sau, một bên cảm nhận phần dưới đang co rút không kiểm soát được, siết chặt vật cứng nóng rực trong cơ thể, thế là lại phát ra tiếng rên đau đớn.

Sau khi tiến vào chỗ sâu bên trong thì Hoắc Cảnh Thần ngừng lại hành vi xâm chiếm, chăm chú nhìn mặt cậu, thấp giọng nói như đang trần thuật sự thật: “Cậu khóc.”

Vốn Thẩm Trừng cũng không nhận ra chuyện này, nhưng Hoắc Cảnh Thần vừa nói vậy, cậu mới hoàn hồn, nhận ra bản thân thật sự đang khóc, vội vã lấy tay lau sạch nước mắt, hơi áy náy vì hành vi thất thố của bản thân, vội vàng mở miệng giãi bày: “Rất đau.” cậu vừa nói xong thì vô thức động đậy, cảm giác cơn đau truyền từ dưới thân đến, nhất thời lại không dám động đậy.

Hoắc Cảnh Thần hôn lên mặt Thẩm Trừng, nhưng vẫn giữ im lặng, chỉ là ngón tay quen thuộc cầm lấy tính khí của cậu, bắt đầu vỗ về. Đoán chừng là do kỹ xảo của anh rất giỏi, dù bản thân đang chịu đựng đau đớn mãnh liệt, đồng thời đã phát tiết một lần, tính khí của Thẩm Trừng vẫn như bị thuần phục dưới bàn tay anh, vì động tác của đối phương mà mau chóng trở nên cương cứng, hạ thân lại vô thức siết chặt, khoái cảm và đau đớn cùng trở nên mãnh liệt hơn.

“Thẩm Trừng.” Hoắc Cảnh Thần trầm giọng gọi, giống như đang cố gắng áp chế cảm xúc hay điều gì đấy giống vậy, “Cậu thả lỏng một chút.”

“Xin lỗi . . . .” trên trán Thẩm Trừng ra một tầng mồ hôi lạnh, mơ hồ nói: “Tôi . . . . xin lỗi . . . .” cậu cũng có thể lơ mơ đoán được, cậu siết chặt cơ thể đại kháicũng khiến đối phương cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết nên làm cách nào giải quyết quẫn cảnh này.

“Đã nói nhiều lần rồi, đừng xin lỗi.” giọng nói Hoắc Cảnh Thần như đang thở dài, ngữ điệu lúc nói chẳng khác bất đắc dĩ là bao, “Cậu như vậy, sẽ chỉ khiến người khác càng muốn bắt nạt hơn mà thôi.”

Hoắc Cảnh Thần quả nhiên nói được làm được, vào lúc Thẩm Trừng hơi thích ứng với cảm giác bị tiến vào, anh ôm lấy eo cậu, bắt đầu đưa đẩy với biên độ nhỏ, Thẩm Trừng mặt nhăn mày nhíu, tuy rằng cố nuốt xuống thanh âm trong họng, nhưng toàn thân lại vì thứ cảm giác quá mức lạ lẫm này mà trở nên e dè. Nhưng Hoắc Cảnh Thần dường như không hề phát giác điều này, ngược lại vươn tay vuốt ve hạ thân Thẩm Trừng, nơi đó vỗn đã bị làm cho dựng thẳng, ngón tay Hoắc Cảnh Thần không ngừng mang lại kích thích, Thẩm Trừng bị đau đớn mãnh liệt và khoái cảm dâng trào thay phiên nhau kích thích, gần như đã quên bén bản thân đang làm gì.

“Thẩm Trừng . . . .” Hoắc Cảnh Thần thấp giọng gọi tên cậu, đặt xuống một nụ hôn êm ái mà nóng bỏng hơn bất cứ thứ gì lên vành tai cậu. Thẩm Trừng mở mắt ra, trên người đã đầm đìa mồ hồi từ lúc nào, Hoắc Cảnh Thần vẫn đang đưa đẩy, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Thẩm Trừng, gần như có chút buồn cười hôn lên mặt cậu, hỏi han: “Xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Trừng lắc đầu, hơi thẹn thùng nói: “Anh . . . . không cần quan tâm đến tôi đâu, đã không còn đau như lúc nãy . . . .” thật chất cậu đang nói dối, lần đầu tiên làm chuyện này, đau đớn đương nhiên không thể tránh khỏi, chỉ là Hoắc Cảnh Thần trước sau vẫn luôn lo lắng cho cậu, chỉ điều ấy thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy mất tự nhiên.

“Thật sao?” Hoắc Cảnh Thần nhìn cậu chăm chú, trong đôi mắt đen sạm cơ hồ ươn ướt khó có thể nhận ra, giống như *** nồng đậm, ánh mắt không còn sắc bén như bình thường.

Thẩm Trừng vội vã gật đầu, lại bảo Hoắc Cảnh Thần buông tay đang cầm hạ thân của cậu ra, hơi xấu hổ nói: “Anh cứ làm việc của anh . . . . Tôi không sao.”

Trông Hoắc Cảnh Thần có vẻ tin lời cậu, hoặc do anh đã không còn đủ khả năng suy xét, thuận theo lời Thẩm Trừng thả lỏng hai tay, ngực hai người dán sát vào nhau, Thẩm Trừng gần như có thể cảm nhận được, trái tim của Hoắc Cảnh Thần cũng giống như cậu, đập rất nhanh, ***g ngực đập mãnh liệt. Thứ cảm giác không thể gọi là ăn ý nhưng lại gần kề thế này khiến cậu thoáng thất thần, chôn mặt vào cổ Hoắc Cảnh Thần, không nói tiếng nào nữa.

Chỉ chốc sau, Hoắc Cảnh Thần bắt đầu hành động, không phải kiểu nhẹ nhàng chậm rãi giống như thăm dò khai quật trước đấy, anh tiến vào thật sâu, rồi lại lập tức rút ra, cứ thế lặp đi lặp lại.

Thẩm Trừng thất thanh hét lên, đùi trong mẫn cảm bị bàn tay ấm áp của anh vuốt ve, tiếp theo lại không hề lưu tình vặn bung ra, dồn hết sức gắn kết chặt chẽ nơi riêng tư của hai người, từ góc nhìn của Thẩm Trừng, có thể thấy đầu mút tính khí của anh biến mất trong cơ thể cậu, gốc tính khí ướt nước do gel bôi trơn để lại, theo động tác tiến vào, thứ trướng đỏ kia từ từ biến mất trong phạm vi tầm nhìn cậu, bị cơ thể cậu dung nạp.

Mặt cậu lại nóng lên, trong lòng có thứ cảm xúc bối rối không cách nào nói rõ, cùng cảm xúc thỏa nguyện mơ hồ, trong khoảng khắc ngắn ngủi, trong cơn đau dữ dội lại mang đến vài phần thỏa mãn không thể nói thành lời.

“Cậu đừng mở mắt nhìn chòng chọc . . . .” giọng nói của Hoắc Cảnh Thần vang lên bên tai.

Thẩm Trừng cho rằng bản thân cậu lại làm sai, vội vàng dời tầm mắt, tạm thời không biết phải làm sao. Ngờ đâu Hoắc Cảnh Thần bỗng dưng kéo tay cậu xuống, bắt ngón tay cậu vuốt ve nơi mập hợp của hai người, Thẩm Trừng xấu hổ tới cực độ, nhưng lại không dám rút tay về, thuận theo ý của Hoắc Cảnh Thần, gượng gạo mà cẩn thận vuốt ve gốc rễ của anh cùng với cửa vào bị ép buộc mở ra, sau đấy lại nghe được tiếng thở dốc trầm thấp của Hoắc Cảnh Thần, vật thể đang vùi trong cơ thể cậu như lại bành trướng hơn.

“Hoắc Cảnh Thần?” cậu nhìn anh.

“Hử . . . .” dường như Hoắc Cảnh Thần rất thích những cái đụng chạm trong tình huống như vậy, trên gương mặt kiềm chế như hiện thêm vẻ trầm mê cùng thư giãn, thấp giọng nói: “Cậu không thích?”

Thẩm Trừng vội vã lắc đầu, nhưng nhìn Hoắc Cảnh Thần có vẻ cũng không quan tâm, cúi đầu hôn lên đầu nhũ và bờ ngực của cậu, lại bắt đầu động tác đưa đẩy. Thẩm Trừng nhịn đau, cố gắng thả lỏng cơ thể để tiếp nhận đối phương, không biết qua bao lâu, Hoắc Cảnh Thần đưa đẩy mạnh hơn, giống như mất khống chế, ma sát mãnh liệt không theo quy tắc nào đến nơi sâu nhất, Thẩm Trừng vô thức để bật ra những tiếng rên rỉ như nghẹn ngào, mặt đỏ tới mang tai, trước mắt trở nên mơ hồ, Hoắc Cảnh Thần dùng sức đè lên cậu, thân thể hơi rung động, phát ra một tiếng rên thấp như phát tiết tất cả.

Sau khi kết thúc, hai người từ từ thuận hơi, tính khí vốn bị trêu chọc vùng dậy của cậu đã mền nhũn từ lâu, lại thêm dấu tích ẩm ướt do lây dính lần phát tiết trước, giờ nhìn như con thú nhỏ mệt rã rời vừa đáng thương vừa yếu ớt nằm giữa hai chân. Nơi vừa bị tiến vào càng thê thảm hơn, sau khi Hoắc Cảnh Thần rút ra, nơi đó vẫn âm ẩm đau, dịch thể rót vào bên trong lập tức chảy ra, Thẩm Trừng không biết xoay sở thế nào, cuộn người nằm yên tại chỗ.

Hoắc Cảnh Thần châm điếu thuốc lá, sờ đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”

Thẩm Trừng lắc đầu. Thật chất khoảng thời gian sau, cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt như ban đầu, vẫn trong phạm vị chịu đựng của cậu, chẳng qua khi bị tiến vào lần nữa, nơi đó giống như tê liệt, hoàn toàn mất đi cảm giác, điều ấy khiến cậu thấy khó chịu.

Hoắc Cảnh Thần im lặng hút hết điếu thuốc, xong kéo cậu dậy đi tắm rửa. Thẩm Trừng không muốn để Hoắc Cảnh Thần giúp, đè xuống xấu hổ trong lòng, mau chóng tắm sạch người mình ngay trước mặt anh. Hai người đều tự tắm qua nước nóng. Đêm đã khuya, Hoắc Cảnh Thần tiện tay tháo ra giường xuống, ném vào giỏ đồ dơ trong phòng tắm, rồi kéo Thẩm Trừng lên giường ngủ.

Thẩm Trừng đã mệt mỏi rã rời, nằm trên chăn nệm xa lạ, gần như ngủ thiếp đi trong chớp mắt.

Lúc tỉnh lại, trong phòng ngủ là một màu đen, Thẩm Trừng híp mắt trông ra khe hở rèm cửa sở, bên ngoài thấp thoáng ánh đèn đường mờ ảo, hình như là giữa đêm.

Cậu động đậy người, cảm thấy cả người cứng đờ, eo đau chân nhũn, nghĩ đến nguyên nhân tạo thành những hậu quả này, cậu không đỏ mặt, nhưng hạ thân lại rất thành thật mà phản ứng. Cậu thoáng xấu hổ, bình tĩnh đợi dục vọng lắng xuống, sau đấy mới thở dài một hơi.

Tuy cảm thấy khá đau nhức, nhưng hành vi này lại không khiến cậu thấy ghét, huống hồ hôm nay do động đất nên tạm thời dừng ghi hình, dù cậu hành đông bất tiện cũng không ảnh hưởng đến công việc. Thẩm Trừng nghĩ đến đây, lại quay qua nhìn gương mặt đang say ngủ của người đàn ông bên cạnh, không khỏi bắt đầu ngơ ra.

Hình như Hoắc Cảnh Thần bị động tĩnh của cậu đánh thức, ngái ngủ mở mắt ra nhìn, chú ý đến tầm mắt của Thẩm Trừng, vươn tay ôm lấy cậu, Thẩm Trừng có chút bất ngờ, cũng có chút giật mình, cả người nép vào lòng Hoắc Cảnh Thần, khuôn mặt dán sát ***g ngực trần trụi của đối phương, bỗng dưng cảm thấy sự ấm áp gần gũi khó nói thành lời, cơ hồ quên sạch mệt mỏi và khó chịu của thân thể, không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.

“Ê, cậu muốn ngủ tới chừng nào hả.” giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.

Thẩm Trừng bị tiếng nói này làm cho giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, trước mặt chính là Hoắc Cảnh Dung, còn vị trí bên cạnh đã vắng bóng từ lúc nào không hay. Cậu bỗng nhớ tới tối qua lúc đi ngủ cậu không mặc gì cả, luống cuống cúi đầu nhìn xuống người mình, không biết vào lúc nào, trên người mình mọc thêm bộ đồ ngủ sậm màu, size hơi lớn, có thể đoán được chủ nhân của nó là ai. Trước khi đi Hoắc Cảnh Thần đã mặc đồ ngủ cho cậu à? Thẩm Trừng hoài nghi suy đoán.

“Chào buổi sáng.” cậu nhìn Hoắc Cảnh Dung, ôn hòa nói.

Hoắc Cảnh Dung từ trên cao nhìn xuống cậu, giọng điệu không dễ nghe gì cho mấy: “Lẹ lên, tới giờ ăn trưa rồi. Đừng hiểu lầm, là anh tôi nhờ tôi gọi cậu dậy.”

“Anh . . . .” Thẩm Trừng chỉ nói được một chữ, rồi lại không biết nên nói gì tiếp.

“Anh ấy đi làm rồi.” Hoắc Cảnh Dung có vẻ không hiểu lắm, nhưng vẫn nói tiếp, “Cậu cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, nếu như cần gì, có thể bảo người hầu đến nhà cậu lấy.”

Thẩm Trừng đang định biện bạch bản thân vẫn chưa quyết định có nên dọn tới đây không, chợt nghe Hoắc Cảnh Dung hỏi: “Không phải lúc trước cậu vẫn không chịu sao? Sao giờ lại đồng ý. Anh ấy . . . . không ép buộc cậu đó chứ . . . .” Hoắc Cảnh Dung bày ra thần sắc cổ quái, giống như rất nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ.

Cậu á khẩu không trả lời được, chỉ đành im lặng lắc đầu, sau một lúc lâu, mới nói: “Cậu rất để ý chuyện này sao?”

“Tôi không thèm.”Hoắc Cảnh Dung trả lời không thật lòng, vùng lông mày nhăn tít lại.

Thẩm Trừng lén dòm cậu, bỗng dưng cảm thấy rất buồn cười, vô thức nói đùa: “Cậu quan tâm chuyện của chúng tôi vậy, rốt cuộc là ghen với anh cậu hay ghen với tôi?”

Hoắc Cảnh Thần trừng cậu, gương mặt cực kỳ tức giận, “Bớt đùa đi, ai thèm ghen với mấy người.” cậu tấm tức xoay người bỏ đi, đồng thời giận dữ hối thúc Thẩm Trừng, “Rửa mặt cho lẹ xuống lầu ăn trưa, đồ ăn muốn lạnh luôn rồi.”

Thẩm Trừng yên lặng trong một thoáng, mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn cậu, Cảnh Dung.”

Hoắc Cảnh Dung thấy mất tự nhiên, quay lưng về phía cậu, cũng không cho cậu một câu đáp trả, vội vã rời khỏi phòng ngủ. Nhưng Thẩm Trừng có thể khẳng định, Hoắc Cảnh Dung xem như đã nhận lời cảm ơn của cậu. Cậu nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, không hề cảm thấy hối hận, chẳng qua có cảm giác như đang ở trong mơ, tựa như tất cả những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là cảnh trong mơ, dù thân thể rã rời là minh chứng tốt nhất cho đêm qua, nhưng cậu vẫn cảm thấy thật khó tin.

Không ngờ bản thân lại làm chuyện đó . . . . Hơn nữa Hoắc Cảnh Thần chỉ làm một lần, rồi vì quan tâm cậu mà ngừng.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng hình như mọi thứ không giống với dự liệu của cậu lắm, thái độ của Hoắc Cảnh Thần đối xử với cậu, cơ bản không giống như trong tưởng tượng của cậu. Hoắc Cảnh Thần đối xử khá dịu dàng với cậu, cũng không ép buộc cậu, nhưng hình như đại đa số đại gia cũng không quan tâm đến vậy, Thẩm Trừng đã lăn lộn trong giới này, gặp qua không ít ngôi sao được bao dưỡng, có người thậm chí mang thân thể đầy thương tích đến ghi hình, bình thường còn phải đúng giờ hỏi thăm, cung kính nịnh nọt đại gia, mà Hoắc Cảnh Thần thì hình như chưa từng có ý yêu cầu cậu làm vậy.

Mà dù Hoắc Cảnh Thần có suy nghĩ gì đi nữa, thì đại khái đối phương cũng không có sở thích bạo lực, điều đó khiến Thẩm Trừng khẽ thở phào một hơi. Cậu ngồi dậy xuống giường, rửa mặt, vì không có đem theo quần áo để thay, cậu mặc luôn đồ ngủ xuống lầu.

Hoắc Cảnh Dung đang ăn canh, lúc thấy cậu, không nói gì cả.

Thẩm Trừng cũng dần dần hiểu được cậu, nên không chủ động bắt chuyện, chỉ ngồi xuống, uống một miếng nước chanh trước, rồi ăn salad trộn trên bàn. Do chuyện tối hôm qua nên cậu cho rằng bản thân có lẽ nên ăn thức ăn nhẹ thì tốt cho cơ thể hơn.

Một lát sau, Hoắc Cảnh Thần mở miệng nói: “Di động của cậu mới reo.”

Thẩm Trừng lấy lại tinh thần, mới chú ý tới di động của cậu để trên bàn, nhìn thoáng qua người gọi đến, phát hiện là điện thoại của chị Chương đại diện, đại loại là có chuyện liên quan đến công việc cần liên hệ, cậu cũng không để bụng, định ăn xong rồi gọi lại, nên trả lời Hoắc Cảnh Dung: “Cám ơn cậu nhắc nhở.”

Hoắc Cảnh Dung lườm cậu, hừ một tiếng, mở miệng nói: “Tôi từng nói sẽ không vì chuyện đó mà khinh thường cậu, nói được làm được. Có điều, bản thân cậu cũng . . . .” trông cậu ta cứ như không biết mở lời thế nào, sau một hồi lâu mới tiếp tục: “Đừng đặt tình cảm vào đấy, bằng không đến lúc đó người chịu tổn thương chính là cậu.”

“Tôi hiểu mà.” Thẩm Trừng thành thật trả lời.

Cậu cũng không thật sự đần đến vậy, đương nhiên có thể hiểu, tuy rằng Hoắc Cảnh Dung luôn giữ vẻ khó chịu, nhưng đích thực là đang lo lắng cho cậu. Chẳng qua, cơ bản có nhiều lúc cậu không cách nào khống chế được tình cảm của bản thân, dù Hoắc Cảnh Dung có lòng tốt nhắc nhở cậu, cậu cũng chỉ có thể trân trọng cất giữ trong lòng.

Hoắc Cảnh Dung không hài lòng nói: “Chỗ có thể đặt tình cảm thì không đặt, cứ khăng khăng đặt ở đấy . . . .”

Thẩm Trừng ngớ người, không hiểu ý đối phương.

“Lúc đóng phim cũng nên dành nhiều tình cảm hơn, bình bông.” Hoắc Cảnh Dung lạnh lùng nói.

Nghe đến đó, Thẩm Trừng lại không nhịn được bật cười, Hoắc Cảnh Dung thường hay oán trách diễn xấu tệ lậu của cậu, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng khi nghe đến ngôn từ trào phúng tập mãi thành quen này, lại ngoài ý muốn giúp cho tâm trạng vốn có phần nặng nề của cậu trở nên khoan khoái hơn.

“Gọi người khác bình bông đã miệng thế, vậy còn cậu chừng nào mới đạt được danh hiệu ảnh đế đây?” cậu cố ý chọc ghẹo.

Hoắc Cảnh Dung vừa nghe đến lại giận, ngay trước mặt cậu kể lể về tên đối thủ có tiếng mà không có miếng cạnh tranh ảnh đế đợt trước, Thẩm Trừng một bên phối hợp với cậu ta, một bên thì buồn cười. Tuy là một người đàn ông bằng tuổi mình, nhưng có rất nhiều lúc Hoắc Cảnh Dung thật sự quá mức đơn thuần thẳng thắng, khá dễ đắc tội với người khác, cũng khó trách Hoắc Cảnh Thần dạy bảo cậu ta như trẻ nhỏ, còn ép cậu ta phải ở đây.

Tám nhảm với Hoắc Cảnh Dung một lúc, Thẩm Trừng mượn cớ chuồn đi, lấy di động liên lạc với chị Chương đại diện.

“Chị Chương, em là Thẩm Trừng, xin lỗi gọi lại cho chị muộn vậy, ban nãy chị tìm em có chuyện gì vậy?”

Giọng của Chương Trường Bình ở đầu bên kia điện thoại có thể nói là vui tới trời, bớt đi sự nghiêm khắc hằng ngày, tăng thêm vẻ hào hứng, “Bộ phim điện ảnh hiện tại không phải đang tạm thời dừng ghi hình sao? Vừa hay có một đại diện phát ngôn mới tìm tới nơi nè!” cô nói ra tên một nhãn hiệu mà mọi người đã nghe tới nhẵn tai, “Gần đây công ty họ định đưa ra thị trường mẫu di động mới, dự định mời cậu làm người đại diện phát ngôn, hợp đồng chi tiết còn chưa bàn xong, có điều trên cơ bản đã xác định chắc chắn rồi, mấy ngày nữa sẽ đi gặp người của công ty đối phương, cậu nhớ đừng thức khuya, bằng không tới lúc đó mặt mũi xấu xí . . . .”

Thẩm Trừng nghe vậy, ý cười trên mặt cũng dần dần đơ lại.

Đợi đến lúc chị Chương cúp máy, Thẩm Trừng lên mạng tìm hiểu thử, mới biết hóa ra suy đoán của cậu không hề sai. Thẩm Trừng cũng không biết gì nhiều về hãng di động kia, nhưng cậu biết, công ty của Hoắc gia nắm hơn một nửa cổ phần của công ty đó, bởi vậy công việc phát ngôn này đến một cách đột ngột, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì rồi.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng ngay sau hôm lên giường lại có tin tức như vậy truyền đến, Thẩm Trừng quả thật không biết nên phản ứng thế nào. Đã khó xử, nay lại còn có chút xấu hổ . . . . Nhớ đến ngữ điệu nhảy nhót trong điện thoại của chị Chương, vui sướng khi cậu có hợp đồng mới, Thẩm Trừng có thứ cảm giác gần như muốn độn thổ, nhưng đây là con đường do bản thân khăng khăng lựa chọn, cậu cơ bản không có tư cách để hối hận.

Cho tới giờ, cảm giác bay bổng như trong mơ vì trải qua một đêm với Hoắc Cảnh Thần, bỗng chốc tan biến, còn sót lại chỉ có phiền lòng và gánh nặng nói không thành lời, cậu cuối cùng cũng rõ, tối hôm qua đích thực chỉ là một giấc mơ, mà vì cảnh trong mơ của bản thân quá mức hoàn mỹ, nên cơ hồ đã quên, cảm xúc khó xử và nhục nhã giờ phút này mới là hiện thực.

Bất luận thế nào, đều đã quá muộn.

Đây là con đường do chính cậu chọn, bất chấp đằng trước có gì, cậu vẫn phải đi tiếp.