Xà Vương Hôn Tân Nương

Chương 20




“Thích không?”

“Thích......”

“Muốn ta sao?”

“Muốn chàng......”

“Ngoan.”

Trải qua trận mây mưa Vũ Lâm rúc vào trong ngực Từ Chấn, toàn thân mệt mỏi đầu choáng váng chỉ có thể nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, rốt cuộc không thể bướng bỉnh hoặc che giấu trước mặt hắn.

Tất cả tâm sự của nàng đều bị hắn bức cung ra nhưng hắn cái gì cũng không thổ lộ, đây là một cuộc thẩm vấn rất không công bằng tuy trong lòng nàng hiểu không thể thay đổi chuyện gì.

Tất cả của nàng thuộc về hắn, vậy còn hắn? Hắn thì sao ?Haizz...... Về phần Từ Chấn bởi vì nghe được lời mình muốn nghe! Vì thế hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng“Nàng mệt sao?”

“Mệt......” Chỉ mỗi chữ này căn bản không thể hình dung cảm giác của nàng, nàng cảm thấy thân thể dường như tan ra.

Trong mắt hắn có nét cười, nhìn biểu tình trên mặt nàng vừa đau lòng vừa đáng yêu, “Làm thêm vài lần từ từ sẽ quen .”

Làm thêm vài lần? Vũ Lâm mở to hai mắt nhìn, hoài nghi có phải bản thân nghe lầm ?

“Sau này chỉ cần nằm trên gấm xà thần, chúng ta phải làm giống như vừa rồi vậy, đã hiểu chưa?”

Hắn lấy ngón tay điểm điểm chóp mũi xinh đẹp của nàng.

“Trời......” Nàng ngay cả thở dài cũng chỉ có thể thầm lặng, nàng mệt mỏi hỏi:“...... tại sao?”

“Không vì sao, đây là vận mệnh của nàng.” Hắn ấn nụ hôn xuống môi nàng.

“Vận mệnh?” Nàng lại càng không hiểu được ý hai chữ này “Nhưng ta không muốn...... Thân là nô lệ đã rất đáng thương, nếu trở thành đồ chơi thì thật đáng buồn ......“Nàng dám không muốn? Ta thật ăn nàng đó!” Giọng nói hắn lập tức chuyển sang uy hiếp, ánh mắt lạnh lẻo đủ để đông lạnh người.

“Người ta......” Nàng cảm thấy rất ủy khuất, “Chân người ta thật đau.” Nàng nói không nên lời câu muốn nói, chỉ đành tìm đại một cái cớ trả lời hắn

“Ta sẽ dịu dàng hơn, rất nhanh sẽ khỏi.” Giọng hắn vẫn có chút không vui.

“Người ta đầu cháng váng.” Nàng nói tiếp.

“Ta hôn nhẹ trán của nàng, nàng sẽ không choáng váng.”

“Người ta...... chỗ đó đau.” Nàng mắc cở đỏ mặt nói.

Nghe nói như thế hắn sửng sốt một chút, chậm rãi mơn trớn mông của nàng nói:“Đây là quá trình phải trải qua khi biến thành nữ nhân, một khoảng thời gian nữa sẽ không sao.”

“Thật vậy không? Làm sao có thể?” Nàng hoài nghi hỏi chẳng lẽ hắn rất có kinh nghiệm? Hiểu rõ nữ nhân như vậy? Không biết tại sao suy nghĩ đến đây lòng nàng chua xót .

“Không tin? Ta sẽ chứng minh cho nàng xem .”

Nói xong hắn lại hôn lên cánh môi anh đào của nàng, hai tay cũng bắt đầu dao động lên xuống, rõ ràng muốn để cô cảm thụ tư vị mất hồn lần nữa.

A, không thể nào! Vũ Lâm chưa bao giờ chán ghét thói quen hay hỏi chuyện của mình như lúc này, nhưng chính bởi vì nàng mở miệng hỏi cho nên hắn quyết định dùng hành động đáp lại, hắn không khỏi quá tẫn trách đi!

Nhưng hiện tại nàng hối hận đã không kịp, người mới nếm thử lưu luyến yêu say đắm vu sơn mây mưa giữa nam nữ một lần không đủ, lần thứ hai không đủ, nhiều lần cũng không đủ, tựa hồ không muốn đem tất cả nuốt vào cổ họng mới thỏa mãn...... Trời đã sáng giống như có một tia sáng mặt trời chiếu vào trên mặt Vũ Lâm, chọc cô ngứa ngáy, ấm áp tựa như người yêu đang dịu dàng hôn lên mặt nàng.

Hôn môi? Nói đến hôn môi, nàng thật sự cảm giác rất thật!

Vũ Lâm mơ mơ màng màng mở hai mắt, thì phát hiện Từ Chấn đem mặt chôn trước ngực, tinh tế khẽ hôn xuống từng chỗ, dọc theo vú mượt mà non mềm liếm hôn tạo ra từng mảng ướt át.

Cửa sổ được che phủ rèm cửa dày cộm nặng nề, ánh mặt trời không có khả năng chiếu vào, bất quá ảo giác của nàng là hắn nghịch ngợm bố trí!

“A!” Nàng khẽ thét một tiếng, đưa tay muốn đẩy hắn ra, “Ngài đang làm gì?”

Hắn kéo ra tay nàng, con ngươi màu bạc nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nàng: “Sao tỉnh sớm vậy? Ngủ nhiều một chút đi!”

Ngủ nhiều một chút? Ngủ tiếp chỉ sợ lại bị hắn “Ăn” sạch!

Còn nữa ánh mắt hắn tại sao biến thành màu bạc? Tựa như lần trước nàng thấy hắn ở một căn phòng khác, hắn cũng có ánh mắt màu bạc kỳ lạ này.

“Ta đã tỉnh, buông ra!” Nàng rút lui về phía sau.

Mấy ngày nay qua nàng vẫn tỉnh lại một mình trên giường lớn, đây là lần đầu tiên cùng cô chào đón buổi sáng.

Tuy nói bây giờ là sáng sớm nhưng bên trong lại một mảnh tối đen, mà ánh mắt hắn nhìn nàng nóng rực như lửa, cảm giác thật kỳ quái...... thật huyền diệu...... vẻ mặt hắn chuyển sang nghiêm túc, đưa tay ôm cô nhét vào trong ngực, nâng lên cằm khéo léo của nàng, “Ta sẽ không buông tha nàng, nàng là người của ta, biết không?”

Nàng là người của hắn...... Cho dù Vũ Lâm có ngốc cũng hiểu được ý trong lời hắn, trải qua tất cả chuyện tối qua nàng đã sớm trở thành người của hắn, hơn nữa hoàn toàn triệt để ...... Nàng cắn cắn môi dưới chần chờ gật đầu.

“Ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta hứa sẽ không ăn nàng, hơn nữa ta sẽ rất tốt rất tốt với nàng.” Hắn nói bên tai, trong giọng nói hàm chứa phần thâm ý.

Bị ăn? Vẫn câu này? Vũ Lâm tựa hồ không có lựa chọn nào khác đành phải tiếng:“Ừ.”

Sau khi nghe được câu trả lời của nàng, Từ Chấn đưa tay cầm lấy chiếc vòng cổ rắn tới gần cổ mình, hai vòng cổ lớn nhỏ hóa thành kim xà lẫn nhau dây dưa truy đuổi cho đến cả hai hợp lại.

Vũ Lâm kinh ngạc nhìn tất cả, hai kim xà lại có hành động như thế? Hơn nữa cuối cùng đại biểu chuyện gì? Nàng nhớ tới khi còn bé ở miếu xà vương sau khi bị rắn hôn, không biết tại sao nàng luôn mơ hồ cảm thấy chuyện đó có liên quan đến Từ Chấn.

Hai điều kim xà phát ra hào quang màu vàng, cuối cùng dịu xuống dần dần hóa thành vòng cổ im lặng nằm trên cổ hai người.

Từ Chấn đưa tay vuốt ve bả vai, “Hôm nay chúng ta sẽ bận rộn nhưng không cần sợ có ta ở đây.”

“Bận? Bận chuyện gì?”

“Đương nhiên là bận đại sự của chúng ta.” Hắn không trả lời chính diện, cúi đầu hôn một chút đôi môi của nàng.

Chuyện lớn gì ?Luôn không nói rõ ràng làm cho trong lòng nàng bất an, không yên tâm, thật không hiểu hắn rốt cuộc thích chuyên chế hay yêu thương, đoạt lấy...... Nụ hôn này ngoại trừ nồng đậm dục vọng tựa hồ còn có thật sâu tình ý, Vũ Lâm bị hôn có chút hoảng hốt có chút xuất thần, thậm chí quên e lệ cùng khẩn trương chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng của hắn.

Tại một khắc này nàng nguyện ý tin tưởng tình cảm hắn dành cho nàng, nếu không làm sao có thể hôn thâm tình như thế?

Thật lâu sau hắn hắn mới buông cô ra, “Đợi lát nữa sẽ có người đến hầu hạ nàng, bọn họ nói gì nàng cứ làm theo, có hiểu không?”

Nhìn hắn đứng dậy xuống giường phủ thêm trường bào, Vũ Lâm lại không tự chủ kéo ống tay áo hắn, giọng nói nũng nịu ngay cả cô cũng không dám tin“Ngài...... Ngài muốn đi đâu ?”

Từ Chấn tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, xoa xoa hai má của nàng:“Yên tâm ta sẽ không đi xa, chờ một chút là có thể gặp mặt .”

Nàng nghe mặt đỏ lên, thẹn thùng buông tay ra, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Từ Chấn khẽ cười một tiếng, lại cúi đầu hôn nàng thêm một cái mới xoay người rời đi.

Nhìn bóng người hắn xa dần nàng lại cảm thấy có chút mất mác, nàng không biết bản thân tại sao như thế chỉ biết lòng tựa như đã đi theo hắn.

Tại sao có loại cảm giác này? Tại sao nàng dường như không còn là chính mình? Không phải nàng yêu hắn chứ? Nếu nàng thật sự chán ghét hắn tại sao cam tâm tình nguyện cùng hắn thân mật để hắn đoạt lấy? Nếu thật sự yêu phần tình cảm này nàng nên giải quyết thế nào cho phải?

Trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nàng lúc này mới thoát khỏi hoảng hốt, chỉ thấy Kha Hân Khởi mang theo hai thị nữ đi đến.

Vũ Lâm lấy chăn vây quanh thân thể trần truồng của mình, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên giải thích tình trạng này thế nào.

Kha Hân Khởi lại có vẻ tương đối bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra có bất gì biến hóa, “Mời đi theo ta, chúng ta sẽ tắm rửa thay quần áo cho cô.”

“Hả?” Vũ Lâm sửng sốt, bình thường Kha Hân Khởi không gọi nàng này như vậy, cũng không có thái độ khách khí như thế.

Kha Hân Khởi phất phất tay, hai gã thị nữ bước đi hướng bể chuẩn bị tắm cho Vũ Lâm.

Nhìn thấy nét nghiêm túc trong ánh mắt Kha Hân Khởi, Vũ Lâm không dám ... hỏi nhiều, đành phải ngoan ngoãn hướng đi bể để mặc ba người các nàng định đoạt.

Tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, chải tóc...... Không biết qua bao lâu, Vũ Lâm cảm thấy bản thân sắp ngủ gật, Hà Hân Khởi rốt cục nói một tiếng:“Tốt lắm.”

Vũ Lâm mở ra hai mắt, thấy chính mình trương gương, không khỏi run giọng nói:“Này...... Đây là ta sao?”

Kha Hân Khởi gật gật đầu trên mặt dấu không được tia hài lòng, “Đương nhiên là cô nương.”